Chương 70
“May mà anh tới đón em.” Giọng Ôn Dạng rất khẽ, cơ thể cũng không còn run rẩy như lúc nãy nữa.
Phó Hành Chu khẽ vuốt ve tóc cô, biết rõ nhưng vẫn cố hỏi: “Sao em lại nói thế?”
Ôn Dạng trầm mặc giây lát rồi nói: “Trời mưa sấm chớp thế này khiến em nhớ đến rất nhiều chuyện không vui.”
Phó Hành Chu nhìn mặt mày cô, kiên nhẫn chờ cô nói tiếp. Ôn Dạng dần lấy lại bình tình sau cơn sóng cảm xúc lúc nãy, cô hít một hơi thật sâu, ngẩng đầu nhìn thẳng vào mắt anh. Đôi mắt cô vẫn còn đọng chút hơi nước nhưng cảm xúc trong đó lại rất kiên định, thoạt nhìn vừa yếu đuối lại kiên cường. Cô nhẹ giọng nói: “Năm ngoái trời mưa giông rất nhiều, mà những lần em phát hiện ra Trình Ngôn Vũ ngoại tình, hầu hết cũng vào những ngày mưa giông sấm sét.”
Phó Hành Chu vén gọn tóc cho cô: “Hôm nay anh đến muộn rồi.
Ôn Dạng lắc đầu: “Không đâu, anh đến vừa đúng lúc.”
“Sao lại anh biết em ở chợ hoa?”
Phó Hành Chu nhìn cô: “Lúc nãy anh có ghé qua studio của em, định là đón em về, nhưng trợ lý của em bảo em đến chợ hoa để tìm cảm hứng.”
Ôn Dạng khẽ ồ một tiếng.
Cô thủ thỉ: “Dạo này em với Dư Tình bí ý tưởng quá, em muốn đến chợ hoa đi dạo một lát, ai ngờ gặp được mẹ của Trình Ngôn Vũ, mà cũng chính nơi này đã gợi lại cho em một số ký ức.”
Phó Hành Chu lắng nghe cô nói hết rồi đáp lại: “Bên khu Tây cũng có một chợ hoa, sau này em có thể đến đó.”
Ôn Dạng gật đầu.
Cô ôm chặt cổ Phó Hành Chu, nhích người lại gần, khẽ hỏi: “Trông em có vô tích sự lắm không?”
Phó Hành Chu rũ mắt, hôn nhẹ lên chóp mũi cô: “Không hề.”
Anh biết rõ cô đã từng thật lòng yêu Trình Ngôn Vũ đến nhường nào. Cũng chính vì biết rõ điều đó nên anh mới tức tốc từ Hồng Kông chạy về. Tiền tài và quyền lực thì rất dễ dàng có được, nhưng tấm chân tình lại vô cùng hiếm có, dù có dùng mọi thủ đoạn cũng chẳng thể nào giành giật được.
Về đến nhà.
Phó Hành Chu cởi chiếc áo sơ mi ướt sũng ra. Ngoài trời vẫn còn mưa giông sấm sét ầm ầm, những hạt mưa lăn dài trên cửa sổ tạo thành những dòng nước. Phó Hành Chu ấn Ôn Dạng ngồi lên đùi mình, quần áo cô bắt đầu xộc xệch. Cô ôm chặt lấy cổ anh, hơi thở rối loạn, dịu dàng cọ vào cổ anh. Phó Hành Chu giữ chặt eo cô, chiếm lấy môi cô, mái tóc dài của cô xõa xuống ngang hông.
Ôn Dạng thở dốc một hơi, đôi mắt ngấn lệ nhìn thẳng vào anh. Phó Hành Chu nhìn làn da ửng đỏ và cơ thể khẽ run rẩy của cô, anh ʍút̼ lấy môi cô, tay siết chặt eo cô kéo sát về phía mình.
Âm thanh nức nở của Ôn Dạng bị Phó Hành Chu nuốt trọn. Cô bám chặt lấy cổ anh, cắn mạnh khóe môi.
Một lúc lâu sau.
Tấm chăn xô lệch trượt xuống sàn nhà.
Ôn Dạng cuộn tròn trong vòng tay anh, cánh tay cô hãy còn run rẩy. Phó Hành Chu nhổm người dậy, cúi đầu hôn lên môi cô. Tiếng sấm bên ngoài vẫn đang rền vang không ngớt, đầu óc của Ôn Dạng trống rỗng, chỉ còn lại nụ hôn dịu dàng của người đàn ông và những động tác thỉnh thoảng khiến cô run rẩy. Cô mơ màng ôm lấy cổ Phó Hành Chu, hạ giọng nói: “Tối nay anh hơi hung dữ.”
Giọng nói của cô mềm mại.
Phó Hành Chu ngước mắt lên, vén gọn lại tóc cho cô: “Anh hung dữ chỗ nào?”
Ôn Dạng mở mắt ra nhìn anh, đôi mắt long lanh ngấn nước, gò má ửng hồng, không nói nên lời.
Mặc dù trước nay trên phương diện này Phó Hành Chu cũng không dịu dàng gì mấy, anh rất biết cách nắm bắt, dù mạnh bạo hay dịu dàng đều cân bằng hoàn hảo, nhưng rõ ràng là tối nay anh đã ép cô đến mức mất kiểm soát trong một khoảng thời gian khá dài. Ý thức gần như tan biến, dù là trong ánh mắt hay sự dựa dẫm thì cũng chỉ có thể là anh.
Với tư cách là phụ nữ, tất nhiên cô cảm thấy rất thích, nhưng vẫn muốn tỏ ra “hờn giận” cho anh biết.
Thấy Ôn Dạng không nói gì, Phó Hành Chu cúi đầu hôn phớt lên môi cô: “Lần sau em có thể bảo anh nhẹ nhàng một chút.”
Ôn Dạng cắn ngược lại môi anh.
Đầu lưỡi Phó Hành Chu xộc thẳng vào khoang miệng cô, để mặc cô gặm nhắm, tựa như chú mèo con đang cào cấu.
Một lúc sau, Phó Hành Chu ôm cả cô và chăn đi vào phòng tắm.
Lúc hai người bước ra khỏi phòng tắm, cơn giông tố bên ngoài đã tạnh. Cả hai đều chưa ăn tối, cũng không kịp gọi dì Chung đến, thế là Ôn Dạng đã tự nấu mì ăn. Cô kiếm thêm được một ít rau trong tủ lạnh, Phó Hành Chu tiến lại giúp cô nhặt rau. Dì Chung rất thích trồng rau, thỉnh thoảng lại mang một ít qua đây. Rau củ do bà ấy tự tay trồng tuy không được sạch sẽ như ngoài thị trường, đôi khi còn dính ít đất cát, có khi còn có cả sâu nhỏ, nhưng ăn vào lại ngon ngọt hơn hẳn mua ở ngoài.
Ôn Dạng bắc nồi nước nấu mì, nêm nếm gia vị.
Phó Hành Chu rửa rau xong thì để vào chậu nước xanh cho cô, trên cổ tay anh có đeo đồng hồ, mấy đốt ngón tay đều dính nước. Ôn Dạng làm mì trộn, lúc nêm gia vị thì có cho thêm thịt băm và một ít củ cải khô dì Chung mang đến. Cô gắp một đũa đưa cho Phó Hành Chu thử. Phó Hành Chu cúi đầu ăn thử rồi ngước mắt lên, Ôn Dạng đang nhìn anh, chớp mắt hỏi: “Ngon không?”
Đôi mắt Phó Hành Chu ngậm đầy ý cười: “Ngon.”
Ôn Dạng cong môi mỉm cười.
Phó Hành Chu chần qua rau xanh, rưới thêm chút xì dầu rồi bưng ra ngoài. Trong lúc hai người ngồi xuống ăn mì, điện thoại của anh liên tục vang lên tiếng tin nhắn mới, đa số đều là công việc.
Ăn cơm xong, bát đũa được bỏ vào máy rửa bát.
Tưởng Dược cầm tài liệu lên lầu, do phải quay về gấp gáp nên công việc đương nhiên cũng phải mang về nhà xử lý. Ôn Dạng nấu trà gừng, nhìn Tưởng Dược đã thay một bộ quần áo khác thì mới nhớ ra vừa nãy anh ấy cũng gần như bị ướt sũng.
Cô rót một cốc đưa cho Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu nhận lấy, liếc mắt nhìn Tưởng Dược, thuận tay đưa cốc trà gừng đó cho anh ấy. Tưởng Dược đang mở tài liệu ra, nhìn thấy cốc trà gừng thì thoáng khựng lại, ngước mắt nhìn Ôn Dạng.
Ôn Dạng cười nói: “Thư ký Tưởng uống đi, vất vả cho anh rồi.”
Tưởng Dược ngạc nhiên nói: “Cảm ơn cô Ôn.”
Ôn Dạng khẽ cười: “Không có gì.”
Bọn họ cần nói chuyện, Ôn Dạng bèn xách máy tính của mình vào phòng xem phim. Thật ra cô có thể đến phòng sách, nhưng vì không muốn đến một nơi trang nghiêm như thế nên đã chọn làm ổ trong phòng xem phim.
Tưởng Dược uống một hơi hết cốc trà gừng, cảm giác hơi lạnh trong người đều tan biến hết. Thấy Phó Hành Chu lướt ngón tay trên bàn di chuột, anh ấy bèn ngồi nghiêm chỉnh lại, bắt đầu làm việc.
Buổi chiều Ôn Dạng khá có cảm hứng, nhưng trải qua cơn mưa gió sấm chớp cùng những dòng suy nghĩ hỗn loạn đó, bây giờ tuy đã bình tĩnh trở lại song tư duy cũng bị lười biếng theo. Cô ôm máy tính ngồi trên ghế sofa, uể oải nhìn màn hình máy tính.
Dư Tình bên kia cũng đang buồn phiền rối rắm.
Cô ấy gửi tin nhắn cho Ôn Dạng: [Chiều nay có tiến triển gì chưa?]
Ôn Dạng: [Chưa.]
Dư Tình: [Haiz, tớ cũng thế, ngủ một giấc dậy đầu óc cứ mụ mị sao ấy, thèm món mì trộn cậu làm quá.]
Ôn Dạng: [Sao không nói sớm, tớ làm rồi gọi shipper giao qua cho cậu.]
Dư Tình chợt nhận ra điều gì đó: [Ồ, tổng giám đốc Phó về rồi à? Ủa, không phải ngày kia anh ấy mới về sao?]
Ôn Dạng: [Anh ấy giải quyết công việc xong rồi nên về sớm.]
Dư Tình: [Chậc chậc, lại thế giới hai người rồi nha.]
Ôn Dạng: [Anh ấy đang làm việc.]
Dư Tình: [Chậc chậc, không cần phải giải thích đâu.]
Mặt Ôn Dạng bỗng chốc đỏ ửng.
Dư Tình: [Giờ tính sao đây? Có khi nào chúng ta mãi cũng không nghĩ ra được ý tưởng không?]
Ôn Dạng: [Không đâu, phải có niềm tin vào bản thân chứ.]
Dư Tình: [Tớ đi rủ Từ Nhứ đánh ván game đây, cậu có chơi không?]
Ôn Dạng: [Thôi, để tớ ngồi nghĩ tiếp xem sao.]
Khoảng mười giờ rưỡi tối thì Phó Hành Chu làm việc xong, anh đẩy cửa phòng xem phim ra, thấy Ôn Dạng đang xem video giáo trình. Cô ngồi ôm lấy đầu gối, chiếc váy ngủ mềm mại buông thõng trên ghế sofa, trông vừa dịu dàng lại thoải mái.
Máy tính bên cạnh vẫn sáng đèn, là giao diện thiết kế, nhưng vẫn chưa có thay đổi gì.
Anh nhìn vài giây rồi bước vào ngồi xuống bên cạnh cô, kéo cô vào lòng mình. Ôn Dạng xem video giáo trình đến díu cả mắt, cứ thế làm ổ trong lòng anh. Phó Hành Chu hơi gập máy tính xuống, vuốt ve mái tóc cô, khẽ nói: “Buồn ngủ thì ngủ trước đi, mai rồi xem tiếp.”
Ôn Dạng dụi mắt, cũng không cố ép mình nữa, cô gật đầu, nép vào lòng anh.
Phó Hành Chu khép hẳn máy tính lại để tránh ánh sáng chói mắt, bế thốc cô lên ôm về phòng ngủ chính.
Nửa đêm về sáng.
Trời lại mưa.
Cơn mưa kéo dài đến tận sáng hôm sau, Ôn Dạng thức dậy vệ sinh cá nhân ăn sáng, cùng dì Chung nhìn ra ngoài cửa sổ. Dì Chung nói: “Hôm qua biển hiệu của chợ hoa Nam Thành bị gió thổi bay hết.”
Ôn Dạng vừa uống sữa vừa hỏi: “Có ai bị thương không ạ?”
Dì Chung đáp: “Không có.”
Ăn sáng xong, Ôn Dạng đi lấy máy tính, Phó Hành Chu cầm áo khoác vest rồi dắt tay cô ra ngoài. Chiếc xe hơi màu đen chạy thẳng đến tòa nhà COCO, khi chậm rãi dừng lại, chợt thấy một chiếc xe hơi khác cũng chạy vào. Trình Ngôn Vũ bước xuống xe, trên tay xách một chiếc túi, định bước lên bậc thang thì nhìn thấy chiếc xe hơi mang biển số Hồng Kông này.
Bước chân Trình Ngôn Vũ khựng lại.
Tưởng Dược cũng nhìn thấy, anh ấy thò đầu ra liếc nhìn rồi quay lại nhìn Phó Hành Chu.
Phó Hành Chu lại ngoảnh đầu nhìn Ôn Dạng.
Ôn Dạng ghé sát vào anh, nhỏ giọng nói: “Hình như em đánh rơi ống kính rồi, sáng nay không tìm thấy, chắc là anh ta mang đến trả lại đấy.”
Phó Hành Chu xoa đầu cô, nói: “Em ngồi yên ở đây đi.”
Một giây sau, Phó Hành Chu mở cửa xe bước xuống.
Trình Ngôn Vũ đứng trên bậc thang, nhìn thấy anh, ánh mắt hai người giao nhau khoảng một giây. Trình Ngôn Vũ bước xuống, đưa chiếc túi trong tay cho Phó Hành Chu rồi nói: “Hôm qua Ôn Dạng đánh rơi ống kính.”
Là của thương hiệu Khinh Dạng.
Trên mặt Phó Hành Chu không có biểu cảm gì, anh nói với Trình Ngôn Vũ: “Cậu có thể gửi chuyển phát nhanh, không cần đích thân đến đây.”
Đầu ngón tay Trình Ngôn Vũ chợt khựng lại.
Phó Hành Chu thản nhiên liếc nhìn Trình Ngôn Vũ một cái rồi mở cửa xe ngồi vào trong, đưa chiếc túi cho Ôn Dạng. Ôn Dạng lấy ống kính bên trong ra xem thử, đã được lau chùi sạch sẽ, chữ Khinh Dạng cũng vô cùng sáng bóng. Ôn Dạng nhìn Phó Hành Chu, nói: “Chắc là không bị hỏng, tối nay em về thử xem.”
Phó Hành Chu ừ một tiếng.
Ánh mắt anh lướt qua chiếc ống kính đã được lau chùi sạch sẽ.
Chiếc xe hơi bên cạnh lái đi.
Ôn Dạng thấy Trình Ngôn Vũ đã rời đi, cô cũng thu dọn đồ đạc muốn xuống xe, nhưng trước khi đi, cô ghé sát vào Phó Hành Chu, hôn lên khóe môi anh. Phó Hành Chu cũng cúi đầu đáp lại cô: “Ống kính có rất nhiều, thiếu một cái cũng không sao.”
Ôn Dạng gật đầu, cô nói: “Nhưng đây là của Khinh Dạng.”
Cô hiểu ý anh.
Phó Hành Chu cũng hiểu ý cô, anh ʍút̼ lấy môi cô, qua một lúc sau mới buông ra.
Ôn Dạng xách máy tính xuống xe.
Cô không mang theo ống kính đó, trong studio cũng có ống kính.
Tưởng Dược xuống xe, thu dọn chiếc túi của Trình Ngôn Vũ rồi mang đi vứt, chỉ để lại ống kính. Phó Hành Chu lật giở tài liệu, Tưởng Dược lấy vải lau chuyên dụng lau ống kính thêm một lần nữa, rồi mới đặt lại lên tay vịn bên cạnh Phó Hành Chu.
Phải nói là, Tưởng Dược rất biết nhìn sắc mặt.
Phó Hành Chu không biểu hiện ra trước mặt Ôn Dạng, nhưng Tưởng Dược biết rất rõ, Phó Hành Chu không muốn Trình Ngôn Vũ động vào bất cứ thứ gì của cô Ôn.
Trở lại studio.
Quầng thâm mắt của Dư Tình không những không giảm mà còn đậm thêm, cô ấy uể oải dựa vào lưng ghế, Ôn Dạng đặt máy tính xuống, đưa cho cô ấy chiếc bánh bao xá xíu mà dì Chung làm. Dư Tình lập tức ngồi thẳng dậy, nói: “Yêu bé Dạng nhất, tớ sắp ch.ết đói rồi đây.”
Ôn Dạng mở bình giữ nhiệt đựng sữa ra, đặt bên cạnh Dư Tình: “Ăn nhanh đi, tối qua mấy giờ cậu mới đi ngủ?”
Dư Tình vừa nhai bánh bao xá xíu vừa nói: “Chắc khoảng bốn giờ sáng, sau đó muốn ngủ nướng thêm một chút nhưng lại không ngủ được.”
Thấy cô ấy như vậy, Ôn Dạng bèn nói: “Tớ thấy cậu nên thư giãn một chút… lỡ như thư giãn xong có cảm hứng ngay thì sao.”
Dư Tình uống một ngụm sữa thơm nồng, ngước mắt nhìn cô: “Vậy còn cậu? Tối qua ngủ ngon không?”
Ôn Dạng khựng lại, cô gật đầu.
“Ngủ rất ngon.”
Thực sự rất ngon giấc.
Tối qua mưa giông sấm sét rất lớn, nhưng được anh ân cần dỗ dành, Ôn Dạng cảm thấy ấm áp và an tâm hơn rất nhiều, cả đêm qua gần như không tỉnh giấc. Dư Tình nhìn hai gò má ửng hồng của Ôn Dạng, vô cùng hâm mộ nói: “Vậy thì quá tốt.”
Ôn Dạng mỉm cười, khẽ đẩy ghế của cô ấy.
Buổi chiều Ôn Dạng đi gặp một vị khách hàng, là vị khách khó tính lần trước, cứ phải bắt Ôn Dạng ‘cứng rắn’ thì đối phương mới chịu nghe lời. Bên anh ta đã vào khâu trang trí, muốn tự thuê đội ngũ thi công, không muốn để Vân Xích kiếm thêm một đồng nào nữa. Nhưng trong quá trình trang trí có một số vấn đề cần Ôn Dạng điều chỉnh, mà anh ta cũng chẳng biết ngại ngần hỏi thăm Ôn Dạng.
Ôn Dạng rất có trách nhiệm với bản thiết kế, đối phương đã có vấn đề, vậy thì cô đương nhiên có nghĩa vụ điều chỉnh, tất cả đều là vì hiệu quả cuối cùng, bèn hẹn với khách hàng ba giờ rưỡi.
Ôn Dạng đến lúc ba giờ mười lăm.
Vị khách hàng này cũng đúng giờ, sau khi đến thì nói với Ôn Dạng rằng muốn sửa chỗ này chỗ kia, Ôn Dạng gọi một ly cà phê, cùng anh ta bàn bạc và sửa đổi, cuối cùng hoàn thành.
Vị khách hàng kia cất cặp tài liệu, nói: “Không ngờ cô cũng dễ nói chuyện đấy chứ.”
Ôn Dạng thật sự không biết nói sao, cô mỉm cười: “Bộ có khi nào tôi khiến anh cảm thấy tôi khó nói chuyện sao?”
Vị khách hàng kia đứng dậy: “Lúc trả lại tiền đặt cọc cho tôi, giọng điệu của cô đâu có giống như vậy? Khiến tôi bực mình muốn ch.ết.”
Ôn Dạng nói: “Nhưng cuối cùng anh cũng đâu có lấy lại tiền đặt cọc.”
Vị khách hàng kia: “…..Không nói với cô nữa, đợi sau này có kết quả tôi sẽ đánh giá tốt cho các cô.”
“Cảm ơn anh.”
Ôn Dạng mỉm cười nói.
Vị khách hàng xách cặp tài liệu rời đi, để lại Ôn Dạng một mình. Lúc này Ôn Dạng đang ở một quán cà phê ngoài trời, bên cạnh có người đang bán kem, Ôn Dạng bèn chụp ảnh lại, hỏi Dư Tình và Đào Lật xem có muốn ăn không.
Cô đang ở quảng trường COCO ngoài trời, về studio rất gần.
Bên nhóm Dư Tình trả lời rất nhanh, nhưng ai cũng muốn uống cà phê và bánh matcha đặc trưng của quán cà phê này, Ôn Dạng quét mã gọi món, đúng lúc này phía trước xuất hiện hai bóng người.
Lê Mạn mặc chiếc váy dài màu nâu và Tần Mộc mặc chiếc váy dài màu mực, Tần Mộc còn ôm một chú chó Maltese, hai người đang tìm chỗ ngồi.
Ôn Dạng vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy bọn họ.
Tần Mộc mỉm cười, vô thức liếc nhìn Lê Mạn.
Lê Mạn cũng thấy Ôn Dạng đang ngồi ở bàn tròn cao, làn gió nhẹ nhàng làm bay bay những lọn tóc con được búi gọn của Ôn Dạng, cô mặc chiếc áo sơ mi sáng màu kết hợp với chân váy dài màu xám, khuôn mặt xinh đẹp rực rỡ.
Giống như người mẫu trong tủ kính vậy.
Lê Mạn không có biểu cảm gì, mấy giây sau, cô ta nói với Tần Mộc: “Cậu tìm chỗ ngồi trước đi.”
Tần Mộc nhướng mày, vừa lúc có một chỗ trống, cô ta bèn ngồi xuống, vuốt ve chú chó nhỏ trong lòng.
Lê Mạn tháo kính râm xuống, đi về phía Ôn Dạng, ngồi xuống đối diện cô.
Thấy cô ta đi tới đây, Ôn Dạng khẽ nhíu mày, hỏi: “Có chuyện gì sao?”