Chương 11: Vỡ nát
Chiều tà chảy trên sông, như ráng chiều đang khóc
Thật muốn tách hai người kia ra, mặc kệ tất cả, giấu cậu đi, làm cậu hoàn toàn trở thành người của mình, Tạ Uyên không khỏi nảy nở một ý nghĩ u ám như thế.
Nhưng làm như vậy thì có khác gì chính mình trong tiểu thuyết? Nơi này là hiện thực, dù có cũng không làm vậy được.
Cậu là ngôi sao, được trăm ngàn người chú ý.
Tạ Uyên biết Kim Dục Minh buổi tối thường hay mất ngủ, nhìn di động mà ngẩn người, cho dù chia tay, cậu vẫn còn thích Từ Y Y.
Dù vì anh mà tình tiết truyện thay đổi không ít, nhưng căn cứ theo nguyên tác, nguyên nhân Kim Dục Minh chia tay với Từ Y Y, anh vẫn có thể đoán được.
Anh trào phúng mà cười, nhất định là cái lý do không thể đơn giản hơn được nữa kia.
Kim Dục Minh không chú ý nét châm chọc kỳ quái trên mặt Tạ Uyên, cậu nhìn cảnh đêm, nhớ lại lần cuối gặp Từ Y Y, những lời cô nói khi ấy……
Lúc cậu đi tìm trong bệnh viện, rốt cuộc cũng tìm được Từ Y Y đang ngồi trên ghế, hai mắt cô đỏ hồng run rẩy nhưng rất kiên định nói với cậu: “Minh, chúng ta…… Chia tay đi……”
Cậu có thể thấy được mấy phần nghiêm túc trong câu nói kia, khi cậu phục hồi tinh thần, muốn nói đây không phải là lúc nói đùa, đã không thấy Từ Y Y đâu.
“Y Y. Anh không nghĩ em lại để ý chuyện Thẩm Giai Nghi đến thế……” Không thèm để ý đến điện thoại Chu Khải không ngừng thúc giục về làm việc, cậu ngồi ngoài cửa phòng cô suốt một đêm, rốt cuộc cũng đợi đến lúc cô mở cửa phòng ra.
Cậu ôm lấy cô, mỏi mệt giải thích: “Cô ấy chỉ là vị hôn thê trên danh nghĩa gia tộc anh an bài, bọn anh còn chả phải là bạn.”
“Tin tưởng anh được không…… Tin anh……” Mỏi mệt cùng lo âu cả một đêm, khiến cậu mới dựa vào thân thể kia một lúc, đã liền mơ màng ngất đi. Chỉ mơ hồ nghe được tiếng thở dài của Từ Y Y: “Minh……”
Hai người dù hoà lại, nhưng vẫn mơ hồ có khoảng cách.
Cứ thế cho đến ngày đó, khi cậu vừa bận rộn từ trường quay bộ phim thần tượng về thì thấy Từ Y Y vẻ mặt tiều tụy, nhưng ý chí kiên định nói: “Minh, em suy nghĩ thật lâu…… Chúng ta vẫn nên chia tay đi.”
“Vì sao?” Trong phút chốc nghe thấy câu này, cậu chợt nhẹ nhàng thở ra, cậu biết Từ Y Y trong lòng phiền muộn, cậu không muốn ép cô nói ra.
Cậu tin tưởng chỉ cần cô nguyện ý bỏ qua hiểm nhầm, cùng mình giải quyết, thì mọi chuyện đều sẽ ổn cả. Nhưng Từ Y Y không hề giải thích, chỉ tiếp tục trầm mặc đứng đó, làm gương mặt lạnh lùng của cậu có chút nôn nóng.
“Là vì chuyện vị hôn thê? Anh đã nói rồi, anh không có quan hệ gì với cô ta hết, ngoại trừ biết tên ra thì ngày đó là lần đầu tiên gặp cô ấy.”
“Ừ, em tin anh.” Từ Y Y gật gật đầu, vẫn trầm mặc như cũ. Cậu nhẹ nhàng thở ra, nhưng cũng càng thêm nghi ngờ, không phải chuyện Thẩm Giai Nghi, vậy thì vì cái gì?
“Em không cần để ý thái độ ông nội, ông hơi cố chấp, sau sẽ dịu lại thôi……” Cậu vắt hết óc cũng chỉ nghĩ ra được xích mích này.
“Chuyện này em cũng hiểu……” Từ Y Y nắm chặt góc áo, cắt ngang lời Kim Dục Minh giải thích.
“Vậy vì sao lại muốn chia tay, em nói coi.” Kim Dục Minh hít sâu một hơi, cố làm mình bình tĩnh lại.
“Em quá mệt mỏi rồi, Minh.” Từ Y Y mỏi mệt thở dài, nhìn hai tay mình đang xiết chặt, “Ở bên anh mệt mỏi quá.”
Kim Dục Minh giờ nhớ đến lời giải thích của Từ Y Y, dần sinh ra tâm trạng giận dữ và thương tổn.
Mệt, hóa ra ở bên mình vất vả đến thế?
Em vì mệt mỏi mà lựa chọn chia tay, như vậy anh cố gắng đè nén tính khí thiếu gia, kiên trì đấu tranh với ông nội mình thì sao?
Cậu còn có rất nhiều điều muốn nói, nhưng lúc ấy đau lòng quá, muốn nói gì cũng không nói được.
Sau khi lặng lẽ, bình tĩnh chia tay, cô ấy không hề liên lạc gì với mình.
Tình cảm ba năm, cắt đứt thật dứt khoát.
Cậu đã từng không thể khống chế được bản thân mà chạy đi tìm cô, muốn nói chuyện cho rõ, lại từ xa nhìn thấy cô — vui vẻ tươi cười cùng bạn bè, không chút đau khổ.
Liền…… Suy sụp xoay người rời đi.
Sau ngày chia tay, cậu như mất đi mục tiêu sống, vốn linh cảm âm nhạc luôn tuôn trào cũng biến mất không chút dấu vết. Còn muốn tiếp tục kiên trì sao? Những ngày sau này chẳng còn cô dường như mất đi ý nghĩa sống.
Cậu về nhà chính, chuẩn bị bắt đầu cuộc sống không chút vui vẻ, thì gặp Tạ Uyên.
Mấy ngày nay nhìn thằng nhóc Tiểu Bạch vừa brother complex lại tsun nhắng nhít với Tạ Uyên, hưởng ké chút hào quang của Tiểu Bạch mà được chăm sóc chu đáo, cuối cùng cậu cũng được an ủi ít nhiều trong quãng thời gian bị đả kích trầm trọng này.
Nghĩ đến đây, Kim Dục Minh khẽ cười. Đây là nụ cười chân thành nhất trong suốt quãng thời gian qua, cậu quay đầu nhìn về phía Tạ Uyên: “Nè!”
“Ửm?” Tạ Uyên đang u ám liền tỉnh lại, ngây ngây ngốc ngốc nhìn Kim Dục Minh đang mỉm cười.
“…… Mấy ngày nay cám ơn anh! Về sau, anh chính là bạn tốt của tôi!”
“Hự……” Tạ Uyên nhìn nam chính vốn nạnh nùng, đột nhiên đầy vẻ huynh đệ nghĩa khí mà vỗ vỗ vai mình. Trong nháy mắt có cảm giác vỡ vụn……
Anh thấy mình như đang ngồi trong quán thịt nướng, tay trần cùng người kề vai sát cánh, xưng huynh gọi đệ.
Nam chính cao quý lãnh diễm trong ngôn tình học đường lại đi nói mấy lời hào sảng đầu đưởng xó chợ kia có ổn không trời?
Kì thật khi lớp vỏ núi băng nứt toác, lộ ra một nam chính táo bạo lại độc miệng cũng không phải là chuyện không có khả năng, trong nguyên tác Tạ Uyên chẳng phải còn đóng vai nam thứ tà mị, ác độc, giàu nứt khố đổ vách, mà ra đến ngoài đời, đen tối đâu không thấy chỉ thấy một cu cậu thông việc nhà đảm việc bếp đó thôi. *chém, không hiểu
Tạ Uyên nhận ra được sự thật, khó khăn lắm mới tiêu hóa hết, cuối cùng cũng thản nhiên nở nụ cười với Kim Dục Minh.
Miễn là người này, dù cậu có ra sao đi nữa, thì cũng là người anh thích nhất.
Lúc ba người ăn cơm tối xong đã gần mười giờ.
Tạ Dục ăn được mấy món cay lâu chưa rờ tới, Kim Dục Minh có thêm được một người bạn tốt, Tạ Uyên thì thành công đổi mới hình tượng của mình trong lòng nam chính.
Mọi người ai cũng vui vẻ, ít nhất cũng là trước khi bọn họ gặp phải Từ Y Y đến tìm Tạ Uyên chơi……
Tạ Uyên biết sự tình tuyệt đối sẽ không thuận lợi như mình nghĩ, dù anh có cố gắng đâm sâu xích mích giữa hai người, nhưng kiểu gì cốt truyện cũng sẽ sắp xếp cho họ gặp nhau, dần dần hóa giải hiểu nhầm, mâu thuẫn này nọ.
Chuyện anh có thể làm, chỉ là trong thời gian hai người chia tay dần chiếm lấy lòng Kim Dục Minh.
Đây là chính là canh bạc nơi anh đem sinh mệnh mình ra đánh cược.
“Chị Y Y!” Tạ Dục vui vẻ chạy tới, dắt tay Từ Y Y.
Từ Y Y cũng không ôm lấy thằng nhóc như xưa, mà chỉ là ngây ngốc nhìn Kim Dục Minh trước mắt, hai người đứng đấy nhìn nhau, tựa hồ có cả ngàn lời, vạn lời muốn nói.
“Tiểu Dục, chúng ta lên lầu trước.” Tạ Uyên không để ý đến máu ghen đang dâng, ôm Tạ Dục đi vào thang máy, mỉm cười tạo không gian cho hai người chuyện trò, “Hai người xem mà nói cho rõ ràng đi.”
Cửa thang máy khép lại, Tạ Dục nhìn chằm chằm Tạ Uyên đang hết sức bình tĩnh, hình như cảm nhận được điều gì: “Anh hai…… Anh sao vậy?”
“Sao là sao?” Tạ Uyên cười một cái, lại bị Tạ Dục ghét bỏ lấy tay kéo kéo khóe miệng, “Cười xấu ch.ết được!”
Á đù! Cưng là em anh, có cần phải đả kích anh thế không!
Tạ Uyên biết vì bảo vệ hình tượng mới của mình trong lòng Kim Dục Minh, phương pháp tốt nhất chính là làm như thế.
Nhưng anh vẫn không chịu được mà trỗi dậy ham muốn độc chiếm, bởi vì anh biết tình tiết tiếp theo sẽ ra sao.
Hai người vì chia tay nhau mà vô cùng đau khổ, lúc gặp lại nhau, nếu không có chuyện gì lớn, nhất định sẽ thành tình cũ không rủ cũng đến!
Mà trong nguyên tác đến khúc này, vì chuyện tập đoàn giải trí Kim Phủ không ổn định, nên Kim Dục Minh đang thông báo sẽ rời khỏi showbiz, kế thừa gia nghiệp, quản lí tập đoàn Kim Phủ.
Giới nhà báo đối với nguyên nhân Kim Dục Minh từ bỏ sự nghiệp idol đưa ra rất nhiều suy đoán. Bởi vì lúc Kim Dục Minh rời khỏi showbiz, thì tin nhà họ Kim từ bỏ hôn ước với nhà họ Thẩm cũng lộ ra, nên suy đoán nhiều người tin tưởng nhất chính là: Kim Dục Minh vì tình mà từ bỏ sự nghiệp idol.
Trên báo chí rộ tin Kim Dục Minh có một người yêu bí mật quen nhau đã ba năm, cậu tiếp nhận gia nghiệp để đổi lại cơ hội hai người được bên nhau.
Từ Y Y thấy tin này kinh ngạc vô cùng, cô chưa bao giờ nghĩ Kim Dục Minh sẽ vì cô mà làm đến mức này!
Nhưng…… Bọn họ đã chia tay.
Từ Y Y lại nhớ đến mối tình dằn sâu trong tim bấy lâu.
Cho đến lúc tình cờ gặp phải Kim Dục Minh ở bữa tiệc kia.
——–
“Minh……” Từ Y Y khó có thể tin nổi mà nhìn bóng dáng trước mắt.
Kim Dục Minh nghe tiếng xoay người lại, dù đã từ bỏ thân phận idol, người đàn ông vẫn mang trên mình mị lực khó cưỡng lại như trước.
Vẫn là gương mặt lạnh lùng đó, nhưng đôi mắt lại lặng yên như hồ thu thuỷ, tràn đầy sắc sảo, lúc thấy Từ Y Y, ánh mắt lặng như nước kia liền dấy lên một vòng gợn sóng.
Trong khoảng thời gian chia tay này, Kim Dục Minh như đã lột xác.
Cậu mất đi những đường nét thiếu niên ngây ngô, trở thành một thương nhân trầm ổn. Mà cậu ép mình phải đổi thay, tất cả đều là vì…… Người trước mắt này đây.
“Y Y,” Nhung nhớ mà cất lên lời nỉ non, nhìn cô gái nhỏ nhắn kia mà cứ ngỡ mình đang mơ, “Sao em lại đến đây……”
“Minh,” Từ Y Y thật không ngờ chỉ mới hai tháng, người ấy đã thay đổi đến thế. Cô đau lòng nhìn thần thái mất mát trong đáy mắt cậu, quên đi sự kiên quyết lúc chia tay mà bước lên nắm lấy tay cậu, “Minh, mấy lời trên báo là giả phải không?! Anh sao lại từ bỏ nghiệp hát? Đó không phải là ước mơ anh quý trọng nhất sao?”
“Y Y, anh đã cố hết sức rồi.” Kim Dục Minh nhìn đôi tay mình, như đang nhớ đến điều gì mà nhíu mày thật sâu, “……Anh phát hiện, rời khỏi em, anh chẳng sáng tác được gì hết.”
“Sao lại……”
“Sao không!” Kim Dục Minh đột nhiên nắm lấy bả vai Từ Y Y, kéo cô lại mà nhìn vào hai mắt cô, cười khổ chất vấn, “Em biết rõ mình ảnh hưởng đến anh tới mức nào mà…… Y Y, đây chính là mục đích của em sao?”
Từ Y Y khóc lóc lắc đầu giải thích, “Không, không, em không biết, em không biết sẽ hại anh……”
Kim Dục Minh dựa đầu vào vai Từ Y Y, hai tay ôm lấy vòng eo mềm mại mảnh mai kia của cô.
Giữ chặt lấy em, lúc này đây, sẽ không để em đi mất nữa……
“Ôi, Y Y…… Chính em đã hủy hoại anh……” Kim Dục Minh ghé vào bên tai cô, tỉ tê cầu xin, “Em phải chịu trách nhiệm cho anh……”
“Chịu trách nhiệm……?” Từ Y Y lau lau nước mắt, khó hiểu lặp lại lời Kim Dục Minh.
Cậu cúi đầu chậm rãi kề sát vào đôi môi phấn nộn của cô, lúc vừa muốn lẻn vào……
“Chị Y Y!” Giọng Tạ Dục vang lên, ngắt ngang hai hai người.
“Tiểu Dục, chúng ta trước lên lầu.” Tạ Uyên ở sau kéo Tạ Dục lại, nhưng miệng thì bảo đi, hai mắt vẫn nhìn chằm chằm Kim Dục Minh và Từ Y Y đang dựa sát vào nhau, lâu sau mới hòa nhã cười một cái như ông anh có em gái lớn, tỏ vẻ anh chẳng hề để ý gì đến chuyện cậu tiếp cận Từ Y Y, “Hai người nói cho rõ ràng đi.”
Từ Y Y bị giọng điệu chêu chọc của Tạ Uyên làm đỏ cả mặt, bối rối cúi đầu.
Kim Dục Minh hơi nhướn mày, nhìn bóng dáng Tạ Uyên rời đi.