Chương 29
– Edit by Link –
“Sắt Sắt, tôi có thể gọi cô như vậy không?” Bạch Thơ Ly hỏi.
Tiêu Sắt Sắt khẽ giật mình rồi vội trả lời: “Đương nhiên là được rồi.”
“Tôi có thể hiểu được nỗi lo hiện tại của cô, nhưng mà tôi cũng hi vọng cô có thể nghe suy nghĩ của tôi một chút.” Chị ta nói bằng giọng trịnh trọng khiến người ta không tiện từ chối.
Sau khi nhận được sự chấp nhận của Tiêu Sắt Sắt, chị ta mới chậm rãi nói: “Thật ra trước khi gặp mặt cô, tôi không có ấn tượng tốt với cô cho lắm, bởi vì khi đó A Kiềm ỷ lại vào cô, cô lại muốn được báo đáp công lao nên yêu cầu đính hôn… Xin lỗi, tôi nói chuyện khá thẳng thắn…”
“Không sao, chuyện này đúng là do tôi làm không tốt, nhưng mà sau này tôi đã tỉnh ngộ lại rồi…” Tiêu Sắt Sắt ấp úng thừa nhận.
Từ lúc cô xuyên qua tới nay đã “cõng” thay nguyên chủ biết bao cái “nồi” rồi, bây giờ cô đã có thể bình tĩnh gánh chịu lỗi lầm, trong lòng nghĩ: Dù sao cũng không phải mắng mình.
Nghe cô hiểu ý như vậy, Bạch Thơ Ly hơi khựng lại rồi lập tức nói: “Sắt Sắt, thật ra tôi muốn nói là mặc dù ấn tượng đầu tiên không tốt lắm nhưng sau khi chung đụng vài lần, tôi lại cảm thấy cô cũng không phải loại người hư vinh. Nên là Sắt Sắt, cô đừng tự coi thường mình mà cảm thấy mình không xứng với A Kiềm nữa…”
Dường như chị ta nhớ lại chuyện xưa gì đó, lúc nói chuyện còn có chút cảm khái: “Hơn nữa nhà họ Bạch cũng không có cao cao không thể chạm tới như cô nghĩ đâu, nếu cho tôi chọn thì tôi càng muốn được sinh ra trong một gia đình bình thường giản dị hơn.”
Có lẽ những người khác không biết nội tình nhưng Tiêu Sắt Sắt đã từng đọc qua nguyên tác, cô nghe lời nói thất vọng của Bạch Thơ Ly cũng biết chị ta đang nhớ tới ân oán của bậc cha chú. Nghĩ lại thì đúng là như vậy, mặc dù nhà họ Bạch gia lớn nghiệp lớn nhưng lại thiếu đi sự ấm áp của tình thân. Bạch Thơ Ly mất cha mẹ từ nhỏ, lưu lạc ở bên ngoài, không ai khát vọng có một gia đình viên mãn hơn chị ta. Đây cũng là lý do vì sao Bạch Cố Kiềm với chị ta không hợp nhau lắm, cũng là một trong những nguyên nhân để chị ta có thể mặc kệ hiềm khích lúc trước mà cố gắng chữa khỏi cho anh.
“Sắt Sắt, tôi biết cô sợ sau khi A Kiềm khôi phục sẽ không chấp nhận thân phận của cô, trước khi về nước thì tôi cũng đã suy nghĩ kỹ rồi. Nếu như cô thay đổi chủ ý thì đương nhiên lúc nào cũng có thể hủy bỏ hôn ước, đây là tự do của cô, nhưng mà cũng không phải bảo cô đổi thành bảo mẫu chuyên trách. Cô là ân nhân của A Kiềm, vốn nên được hưởng thụ sự báo đáp của nhà họ Bạch.”
Bạch Thơ Ly nói vô cùng thành khẩn nhưng Tiêu Sắt Sắt không phải loại người có thể an tâm hưởng thụ ân huệ của người khác, cô vẫn muốn kiên trì ý nghĩ của mình.
Bạch Thơ Ly cũng đã tốt bụng cho cô một cách giải quyết: “Thật ra hôn ước của cô và A Kiềm chỉ là ngoài miệng thôi, không tồn tại cái gọi là hủy bỏ hay không hủy bỏ. Nếu cô thật sự cảm thấy khó chịu thì đến buổi tiệc sinh nhật của tôi, tôi sẽ giới thiệu cô với thân phận là bạn của A Kiềm.”
Tiêu Sắt Sắt nghe xong cũng thấy đúng, cô và Bạch Cố Kiềm vốn không có quan hệ trêи pháp luật, chỉ cần đám Bạch Thơ Ly biết suy nghĩ của cô là được rồi.
Sau khi giải quyết xong chuyện khiến cô xoắn xuýt mấy ngày nay, vừa nghĩ tới chuyện mình không cần phải khiêu vũ, cả người Tiêu Sắt Sắt đều thoải mái. Sau khi báo cáo tình hình gần đây của Bạch Cố Kiềm với Bạch Thơ Ly xong, một lát sau cô cũng cúp điện thoại.
Tiêu Sắt Sắt an tâm ngủ một giấc ngon lành, hoàn toàn không biết cuộc đối thoại giữa mình và Bạch Thơ Ly đều lọt vào tai Bạch Cố Kiềm.
Ngày hôm sau, cô vẫn thức dậy đúng giờ để làm bữa sáng cho Bạch Cố Kiềm. Sau khi làm xong mới phát hiện trêи lầu không có tiếng động nào, cô buồn bực bưng sữa bò lên lầu.
Cửa phòng của Bạch Cố Kiềm không khóa, cô khẽ vặn chốt cửa đi vào, trong phòng yên tĩnh lạ thường không khác gì với ngày thường. Mãi đến khi cô vào phòng ngủ mới nghe thấy tiếng nước tí tách trong nhà vệ sinh.
Bạch Cố Kiềm đang rửa mặt à? Tiêu Sắt Sắt nghi hoặc đi tới thêm hai bước, tiếng nước bên trong càng lớn hơn, nghe như đang tắm vậy.
Xưa nay anh không hề tắm vào buổi sáng…
Điều này làm cho Tiêu Sắt Sắt nghi ngờ, cô giơ tay khẽ gõ cửa một cái: “A Kiềm, anh đang tắm đó hả?”
Trả lời lại cô vẫn chỉ có tiếng nước.
Tiêu Sắt Sắt đứng ở ngay cửa nhà vệ sinh, cô cũng cảm thấy không sao cả, vừa định buông bữa sáng đi xuống lầu thì tiếng nước bên trong ngừng lại.
“A Kiềm, sao đột nhiên anh lại tắm rửa vào buổi sáng thế?” Cô không nhịn được hỏi tiếp: “Em chuẩn bị bữa sáng xong rồi, đặt trêи bàn đó, anh nhớ ăn nha.”
Tiêu Sắt Sắt để đồ xuống xong, bên tai vang lên tiếng mở cửa, vừa quay đầu đã thấy Bạch Cố Kiềm đi ra.
Nhưng mà chỉ trong chớp mắt, Tiêu Sắt Sắt lập tức đỏ mặt dời mắt đi: “Anh, sao anh không mặc quần áo?”
Trêи người Bạch Cố Kiềm mang theo hơi nước sau khi tắm xong, dường như anh chưa lau mà đã đi ra ngoài, giọt nước xuôi theo bờ vai rộng của anh trượt xuống lồng ngực trắng nõn. Trêи người anh trần trụi, trêи bờ eo hẹp săn chắc chỉ bọc một cái khăn tắm, cứ thế mà công khai xuất hiện trước mặt Tiêu Sắt Sắt.
Đối mặt với sự kinh ngạc và ngại ngùng của cô, con ngươi màu nâu nhạt không hề rung động chút nào, mặt không đổi sắc đứng nguyên tại chỗ.
Chờ nửa ngày cũng không thấy anh đi mặc quần áo vào, Tiêu Sắt Sắt không nhịn được nhìn qua, lần này cô cũng không luống cuống tay chân như trước nữa. Cô bước nhanh vào trong phòng giữ quần áo, cầm một bộ quần áo ở nhà cho anh, vẻ mặt lúng túng nhét vào tay Bạch Cố Kiềm.
“Mặc vào nhanh đi, đừng để bị lạnh.”
Tiêu Sắt Sắt vừa buông tay, quần áo ở nhà lập tức rơi thẳng trêи thảm, Bạch Cố Kiềm vẫn duy trì tư thế vừa rồi, thậm chí còn không thèm nhấc tay tí nào.
“A Kiềm, anh sao vậy?”
Sao cô cảm thấy hôm nay anh cứ là lạ ấy nhỉ?
Tiêu Sắt Sắt nhặt quần áo lên, vô cùng khó hiểu. Cô ngẩng đầu tỉ mỉ quan sát Bạch Cố Kiềm một chút, từ góc độ của cô có thế thấy được hai mắt Bạch Cố Kiềm khẽ híp lại, lông mi dài bị hơi nước làm ướt càng trở nên đen rậm, nó hơi dao động, đôi mắt màu nâu nhạt quay lại đối diện với ánh mắt của cô.
Lúc này Tiêu Sắt Sắt mới phát hiện trong mắt anh có tơ máu làm cả người anh lộ ra vẻ u ám…
“Tối hôm qua anh bị mất ngủ hả?”
Ngoài miệng cô quan tâm hỏi han, trêи tay cũng bắt đầu bận bịu vén quần áo khoác lên người Bạch Cố Kiềm: “Có phải vì hôm qua ăn cay nhiều quá không?”
Tiêu Sắt Sắt sợ anh lại bị bệnh đau bao tử làm phiền, mà Bạch Cố Kiềm cũng không lên tiếng, ánh mắt phức tạp nhìn cô một cái rồi lại cúi đầu nhìn quần áo mặc trêи người mình. Quần áo ở nhà rộng rãi khoác lên vai anh, đường cong bờ ngực kiên nghị vẫn trần trụi bên ngoài, Bạch Cố Kiềm tự mình cài nút một hồi mà vẫn không cài được cái nào.
Tiêu Sắt Sắt mở to mắt kinh ngạc: “Sao ngay cả cài nút mà anh cũng không biết vậy?”
Đối mặt với nghi vấn của cô, Bạch Cố Kiềm hơi nghiêng đầu, biểu cảm vô cùng ngây thơ.
“Thật sự quên rồi sao?” Thấy lồng ngực anh còn phơi ra ngoài, cô đành phải tự động thủ đi tới hai bước cài nút cho anh.
Trong lòng lại nói: Thuốc đâu thuốc đâu, cô còn vừa thề son sắt với Bạch Thơ Ly là Bạch Cố Kiềm khôi phục rất tốt, đã có năng lực tự gánh vác của người bình thường, nhưng không biết trong khoảng thời gian này anh đã xảy ra chuyện gì mà đầu tiên là quên cạo râu, bây giờ lại quên cả cài nút.
Chẳng lẽ tình huống của anh không chỉ không tốt lên mà còn ngày càng kém đi?
Tâm tư Tiêu Sắt Sắt dao động, cô nhanh chóng mặc quần áo tử tế cho Bạch Cố Kiềm mà không chú ý tới mình và anh đứng quá gần, giọt nước chưa khô trêи đầu anh nhỏ thẳng xuống người cô. Giọt nước trượt xuống xương quai xanh, xúc cảm lạnh buốt khiến Tiêu Sắt Sắt không khỏi run lên, thừa kịp nó còn chưa trượt xuống, cô tính giơ tay lau đi thì lại bị Bạch Cố Kiềm vẫn luôn bất động đè cổ tay lại.
“?” Tiêu Sắt Sắt ngạc nhiên ngẩng đầu, vừa ngẩng đầu lên đã chạm phải đôi mắt sâu thẳm kia.
Không biết vì sao nó lại khiến cô chợt nảy sinh cảm giác nguy hiểm, giống như động vật nhỏ gặp dã thú mạnh mẽ, phản xạ có điều kiện muốn tránh đi.
“A Kiềm, anh làm gì thế?” Tiêu Sắt Sắt muốn rút tay về nhưng lại không thành, chút sức lực này của cô đặt trước mặt Bạch Cố Kiềm thì hoàn toàn vô nghĩa.
“Nhìn.”
“Hả?”
Ánh mắt của Bạch Cố Kiềm dừng trêи người cô, Tiêu Sắt Sắt nhìn theo, chỉ thấy giọt nước trêи xương quai xanh của mình đang trượt xuống dưới dọc theo da thịt…
Hôm nay cô mặc áo cổ chữ V lộ ra một mảnh da thịt trắng muốt như ngọc, giọt nước trong suốt rơi lên trêи giống như ngọc trai đựng trong khay ngọc, nhất thời không phân biệt được là ngọc trai lóa mắt hay là khay ngọc mê người.
Ánh mắt của Bạch Cố Kiềm vẫn luôn di chuyển theo giọt nước, nhìn thấy nó lướt qua xương quai xanh của Tiêu Sắt Sắt, dần trượt vào trong quần áo…
“Mất rồi.” Môi mỏng của anh khẽ mở ra, hơi híp mắt nói.
“Ừ…”
Tiêu Sắt Sắt cũng chỉ có thể phụ họa theo, hoàn toàn không hiểu vì sao chỉ có một giọt nước mà lại khiến anh chăm chú như vậy. Cô vừa định lên tiếng đề nghị ăn sáng thì lại nghe thấy giọng nói khàn khàn của anh vang lên bên tai.
“Đi đâu rồi?”
“Hả?”
“Không thấy nó nữa, trốn đi đâu rồi?” Giọng điệu của Bạch Cố Kiềm cố chấp như một đứa trẻ đang tìm đồ chơi.
“Một lát giọt nước sẽ khô, không phải là trốn đi.”
Tiêu Sắt Sắt nhíu mày giải thích, cô cảm giác được hơi thở nóng rực trêи người đối phương, mất tự nhiên muốn đẩy anh ra. Tay cô vùng vẫy lại bị anh bóp càng chặt, anh không buông tay, cô đành phải lùi về sau. Vừa lùi được hai bước thì lưng đã dựa vào tường, Bạch Cố Kiềm đi lên xúm tới.
“Không phải, nó trốn rồi.”
Bạch Cố Kiềm nói rất tỉnh, tóc trán ẩm ướt cũng không che giấu được ánh mắt mang theo tính xâm lược của anh đang chần chừ ở cổ của Tiêu Sắt Sắt, giọng nói khàn khàn ngây thơ: “Trốn đi đâu rồi… Anh muốn tìm.”
Tiêu Sắt Sắt đột nhiên nhận ra được anh muốn làm gì, hoảng hốt nghiêng người sang bên cạnh: “Mất rồi!”
Một tay anh chống lên tường chặn đường cô, sự ràng buộc trêи tay đã không còn nhưng giữa cổ lại cảm giác được một tia lạnh buốt.
Đầu ngón tay của Bạch Cố Kiềm sờ nhẹ trêи cổ cô: “Vừa rồi nó ở ngay đây… Sau đó đến đây…”
Ngón tay của anh dần dần dời xuống theo tầm mắt, rơi trêи xương quai xanh tinh xảo của Tiêu Sắt Sắt, từng cơn lạnh buốt khiến cô không khỏi hoảng loạn.
“A Kiềm, anh không được như vậy.”
Tiêu Sắt Sắt cắn môi dưới, trừng mắt nhìn anh. Rõ ràng vẻ mặt của anh ngây thơ như vậy nhưng cô lại chợt nảy sinh cảm giác phạm vi an toàn bị người ta cường thế xâm lấn…
Cô không nhịn được giữ bàn tay đang làm loạn của anh lại, tức giận nhéo ngón tay anh một cái: “Giọt nước khô rồi thì sẽ biến mất thôi, làm gì tìm được chứ, anh còn làm vậy nữa thì em sẽ giận đó.”
Tiêu Sắt Sắt trừng Bạch Cố Kiềm, đôi lông mày thanh tú khẽ nhíu lại, mắt hạnh hơi ửng hồng giống như bất kỳ lúc nào cô cũng sẽ bật khóc. Nhưng mà cô không biết vẻ mặt như bị người ta bắt nạt của cô lại càng kϊƈɦ thích một chút ɖu͙ƈ vọng ngược đãi trong lòng người nào đó.
Ánh mắt Bạch Cố Kiềm tối sầm lại, mặc dù nơi nào đó trong lòng đã rục rịch nhưng anh vẫn có chừng mực mà buông cô ra.
“Nó biến mất rồi.”
Thấy anh lui ra, Tiêu Sắt Sắt khẽ thở phào, vội vàng hùa theo: “Đúng đó, biến mất rồi, chúng ta xuống lầu ăn sáng được không?”
Trong lời nói còn mang theo sự khẩn cầu mà chính cô cũng không nhận ra được.
Lần này Bạch Cố Kiềm cũng không làm lơ cô như khi nãy nữa mà vô cùng ngoan ngoãn gật đầu với cô: “Được.”
Tiêu Sắt Sắt nhìn anh một cái, đi tới bưng ly sữa bò đã nguội trêи bàn rồi quay lại đối mặt với nụ cười ngây thơ của anh, một chút e ngại vừa rồi mới dần tiêu tán.
“Đi thôi, xuống dưới hâm nóng lại rồi uống.”
Cô cầm sữa bò đi trước, không hề hay biết khi cô vừa mới dời mắt đi, nụ cười ngây thơ trêи mặt Bạch Cố Kiềm lập tức bị sự tà nịnh thay thế.
“Quả nhiên trước kia mình quá ngoan nên mới khiến cô gái này cảm thấy bản thân giống như bảo mẫu đây mà.”
Anh thầm nghĩ, khóe môi cong lên một độ cong nhỏ bé đến mức khó nhận ra.