Chương 49
– Edit by Link –
“Có người tới đặt khách sạn giúp cậu Bạch à? Người đó có để lại phương thức liên lạc không?” Tiêu Sắt Sắt ngước mắt hỏi Tiểu Ngô.
Trêи bàn ăn đều là mấy món Pháp phong phú, bữa tối thuộc về riêng cô. Tiểu Ngô đang định rót cho cô một ly vang đỏ lại bị Tiêu Sắt Sắt giơ tay cản lại, sau đó cô ấy buông xuống nghiêm túc trả lời vấn đề của cô.
“Khách sạn của chúng tôi là chế độ VIP, chỉ cần cậu Bạch gọi một cú điện thoại là có thể đặt phục vụ trước. Nhưng mà lần này cậu Bạch dùng điện thoại ngoại cảnh, cô Tiêu có cần gì không?” Cô ấy khó hiểu hỏi cô.
“Không có gì đâu, tôi hỏi chút thôi.” Tiêu Sắt Sắt bình tĩnh nói.
Cô cũng không hỏi tiếp nữa. Bạch Cố Kiềm đã sắp xếp xong mọi thứ nên đương nhiên sẽ không bỏ sót lại bất kỳ thứ gì, chắc chắn điện thoại ngoại cảnh kia cũng đã sớm bị xóa bỏ rồi. Mà khách sạn này cũng bảo mật thông tin riêng tư rất tốt, Tiêu Sắt Sắt ở đây ba ngày mà Lăng Chiêm cũng không phát hiện hành tung của cô.
Dưới sự sắp xếp của Tiểu Ngô, thỉnh thoảng Tiêu Sắt Sắt sẽ đi xem buổi hòa nhạc hoặc là xem sân khấu kịch, nếu không phải trong lòng cô có tâm sự thì chắc chắn đây là lần trái nghiệm không tồi.
Tiếc là chuyện bên kia đã trở thành một cái gai trong lòng cô, ngày nào chưa giải quyết xong thì tinh thần của cô không tập trung được. Đáng tiếc cô không biết tình hình hiện tại của Bạch Thơ Ly, nhưng mà dựa vào thủ đoạn và thế lực của Lăng Chiêm, mặc dù trong thời gian ngắn không tìm được nhưng dần dần rồi cũng sẽ có một ngàn cách tiến hành định vị cô, một ngày nào đó cũng sẽ tìm được cô.
Điện thoại cũ vẫn còn trong trạng thái tắt máy, Tiêu Sắt Sắt suy tư ba ngày, trong lòng cũng hiểu rõ một chút nên khởi động lại điện thoại cũ. Không có gì ngoại lệ, lần này cô lại bị một núi tin nhắn bùng nổ, hơn nữa nó còn nhiều hơn cả lúc trước, trong đó có không ít tin nhắn lời lẽ quyết liệt từ một số xa lạ.
So sánh thì tin nhắn Lư Kỳ gửi tới đều ôn hòa hơn nhiều, đa phần đều hỏi cô bây giờ đang ở đâu, nhưng cũng có thể nhận ra được sự lo lắng trong lời nói của anh ta. Điều này hoàn toàn mang đến cho Tiêu Sắt Sắt một tin tức: Bạch Cố Kiềm đắc thủ, đám Lăng Chiêm đang tìm kiếm Bạch Thơ Ly, hơn nữa dường như còn không có chút tiến triển nào, đành phải tìm kiếm sự đột phá từ chỗ cô.
Sau khi Tiêu Sắt Sắt khởi động máy xong cũng không động vào điện thoại nữa, nên ăn thì ăn, nên ngủ thì ngủ, quả nhiên chưa đầy một ngày đã bị Lăng Chiêm tìm tới cửa.
Lúc đó cô đang ăn sáng, Tiểu Ngô nhận được một cuộc điện thoại, vẻ mặt hốt hoảng rời đi, sau khi xuất hiện lần nữa thì sau lưng cô ấy đã có thêm vài người. Đương nhiên Lăng Chiêm là người dẫn đầu, nhưng mà hơn một tháng không gặp, dường như hắn đã gầy đi rất nhiều, trong mắt toàn là tơ máu, khí chất cả người đều rất u ám.
Nhìn thấy cô, câu đầu tiên hắn hỏi là: “Bạch Cố Kiềm đang ở đâu?”
“Tôi không biết…” Tiêu Sắt Sắt đặt bộ đồ ăn trong tay xuống, nhịp tim như sấm nhưng lại cố giả vờ bình tĩnh: “Nếu tôi biết thì đã không được sắp xếp ở đây.”
Đôi mắt đen của Lăng Chiêm híp lại, nét mặt lại càng lạnh hơn: “Tiểu Ly mất tích mà cô lại có thể bình yên nghỉ phép ở đây, tôi không thể nào không nghi ngờ được.”
“…”
Tiêu Sắt Sắt đã sớm có dự cảm là hắn có địch ý với mình, nhưng khi thật sự đối mặt, sắc mặt cô lại cứng đờ.
Cô hít sâu một hơi, ngước mắt lên, không kiêu ngạo không tự ti nói: “Ý của anh là anh nghi ngờ tôi bắt tay với Bạch Cố Kiềm cùng bắt cóc cô Bạch đấy hả? Xin lỗi nhé, tôi cũng không có năng lực đó đâu, có lẽ tôi còn không biết nhiều bằng anh nữa đó.”
Sắc mặt của cô vô cùng thản nhiên, hoàn toàn không nhìn ra được dấu vết ngụy trang, nhưng cô càng như vậy, tâm trạng của Lăng Chiêm lại càng giày vò. Nếu như ngay cả Tiêu Sắt Sắt cũng không biết Bạch Cố Kiềm ở đâu, vậy bọn họ càng không còn cách nào cả.
Tiêu Sắt Sắt nhìn ra được sự thất vọng của Lăng Chiêm, cũng rất hiểu rõ tâm trạng sốt ruột khi người thương mất tích. Cô đang định lên tiếng an ủi thì chợt thấy hắn ngước mắt, hờ hững nói với người sau lưng.
“Xin lỗi cô Tiêu, tôi vẫn không tin cô được. Chỗ này không thích hợp đàm luận, vẫn mời cô Tiêu phối hợp đi theo chúng tôi một chuyến.”
Mấy người sau lưng lập tức đi tới, lấy ra một tấm thẻ công tác, không ngờ bọn họ lại là mấy vị cảnh sát ngầm mặc thường phục. Điều này có nghĩa là muốn cưỡng chế đưa cô đi, Tiêu Sắt Sắt khẩn trương nhìn Tiểu Ngô đứng phía sau, người sau đã bị dọa ngây người.
Cô biết mình đã không còn sức phản khán, thuận theo để bọn họ dẫn đi, công cụ truyền tin trêи người cũng bị thu hồi.
Tiêu Sắt Sắt được đưa tới phòng thẩm vấn, cô không biết gì cả, cảnh sát hỏi đến trưa cũng hoàn toàn không hỏi được manh mối gì. Có lẽ là e ngại thế lực của nhà họ Lăng nên cho dù không có chứng cứ, bọn họ cũng không lập tức thả người.
Ngay khi Tiêu Sắt Sắt cho rằng mình sẽ phải qua đêm ở cục cảnh sát, Lư Kỳ lại xuất hiện kịp thời đưa cô tới khu vực an toàn.
Hai người trở lại phòng khám trị liệu tâm lý của Lư Kỳ, bị nhốt đến trưa nên bụng Tiêu Sắt Sắt đã sớm đói cồn cào. Lư Kỳ cũng rất tri kỉ chuẩn bị bữa tối cho cô, thấy cô ưu tư ăn như hổ đói, Lư Kỳ vô cùng băn khoăn xin lỗi.
“Tôi nên tới sớm hơn một chút mới phải, Lăng Chiêm đã quá kϊƈɦ động rồi.”
Tiêu Sắt Sắt nuốt thức ăn trong miệng, lắc đầu: “Không sao, tôi có thể hiểu mà.”
Trong tưởng tượng của cô, Lăng Chiêm là loại người sẽ không từ thủ đoạn vì Bạch Thơ Ly, không dùng tư hình với cô đã là rất bất ngờ rồi, chỉ bị thẩm vấn tới trưa thì cô vẫn có thể tiếp nhận được.
Thấy cô không thèm để ý, đôi mắt đen của Lư Kỳ bất giác lóe lên: “Cô có thể hiểu là tốt rồi. Sau khi Tiểu Nhị biến mất, Lăng Chiêm cũng sắp điên lên, ngay cả ông cụ Bạch cũng tái phát bệnh nặng được đưa vào phòng cấp cứu…”
“Cái gì? Bây giờ ông cụ Bạch đang ở trong phòng ICU ư?” Tiêu Sắt Sắt kinh ngạc mở to mắt.
“Đúng vậy.”
Lư Kỳ gật đầu: “Sức khỏe của ông cụ Bạch vốn không tốt, lúc trước vẫn luôn đốc thúc Tiểu Nhị tiếp nhận chuyện làm ăn của gia tộc, không dám làm lộ ra ngoài. Sau đó nghe nói Tiểu Nhị mất tích nên thân thể không chống đỡ được, bây giờ đã không thể rời khỏi máy móc điều trị.”
Chẳng trách…
Lần trước cô gặp Bạch Thắng Hoa đã thấy sắc mặt ông ta tái nhợt, còn thường xuyên ho khan, nếu không nhờ vào đôi mắt sáng tỏ kia thì ông ta hoàn toàn chính là một ông lão bị bệnh yếu ớt.
Chẳng lẽ mục tiêu của Bạch Cố Kiềm chính là cái này sao?
Cô lâm vào trầm tư, bị Lư Kỳ phát hiện ra khác thường nhưng cũng không truy hỏi.
“Tôi tin cô thật sự không biết rõ chuyện này. Ngày đó tôi hỏi cô có muốn báo cảnh sát hay không, sau đó cô cũng không trả lời, còn làm tôi lo lắng hồi lâu. Có phải Bạch Cố Kiềm không cho cô gửi tin nhắn không?”
Tiêu Sắt Sắt lấy lại tinh thần, lập tức lắc đầu: “Không có, tôi chỉ cảm thấy không cần phải báo cảnh sát, anh ấy cũng không làm gì tôi. Hơn nữa… mọi người cũng không cần lo cho cô Bạch đâu, cô ấy sẽ không xảy ra chuyện gì cả.”
Cô cho Lư Kỳ một đáp án ngoài dự tính, người sau khẽ nhíu mày rồi ngồi thẳng dậy: “Cô… Sao cô lại chắc chắn như vậy?”
“Là anh ấy đã nói với tôi, anh ấy sẽ không làm tổn thương cô Bạch, dù sao hai người họ cũng có quan hệ máu mủ, không phải sao?” Tiêu Sắt Sắt cố gắng muốn cho Lư Kỳ tin tưởng lời mình nhưng lại không dám biểu hiện thái quá.
Lư Kỳ trầm mặc nhìn cô.
“Nếu như vậy thì đương nhiên là tốt rồi. Thật ra tôi và Lăng Chiêm cũng không hiểu rõ con người Bạch Cố Kiềm, vậy nên cô vẫn là người có tiếng nói nhất. Hôm nay cô cũng mệt rồi, cô nghỉ ngơi ở bên này trước đi, tôi sẽ nói với bên Lăng Chiêm giúp cô.”
Tiêu Sắt Sắt lâm thời bị đưa đi, trêи người chỉ mặc một bộ quần áo phong phanh, Lư Kỳ rất tri kỉ lấy một cái chăn nhung bọc lên cho cô.
“Cô nghỉ ngơi cho tốt, tôi vẫn còn chút chuyện phải ra ngoài một chuyến.”
Tiêu Sắt Sắt bọc chăn kín mít nở nụ cười với anh ta: “Được rồi, cảm ơn anh.”
Không biết có phải vì nụ cười của cô quá chân thành và đáng tin hay không mà làm cho nét mặt của Lư Kỳ phút chốc trở nên mất tự nhiên. Ánh mắt Tiêu Sắt Sắt dõi theo bóng lưng của anh ta, mãi đến khi anh ta biến mất ở cửa ra vào, cô như có điều suy nghĩ khẽ cong môi.
…
Lư Kỳ vừa xuống lầu đã nhìn thấy xe của Lăng Chiêm, hiển nhiên người này đã vô cùng gấp gáp, trêи mặt đầy vẻ mất kiên nhẫn.
“Sao rồi? Có để lộ gì không?”
Lư Kỳ mở cửa lên xe, lắc đầu nói: “Không có gì khác, cô ấy chỉ nói Bạch Cố Kiềm đã nói với cô ấy là Tiểu Nhị sẽ không bị thương, bảo chúng ta đừng lo lắng.”
Cảm xúc của Lăng Chiêm chợt trở nên kϊƈɦ động: “Lời này anh tin được không? Chắc chắn Tiêu Sắt Sắt và Bạch Cố Kiềm là cùng một giuộc, uổng công Tiểu Ly còn tin tưởng cô ta như vậy.”
“Cậu đừng có kϊƈɦ động, tôi cảm thấy cô Tiêu không phải loại người như vậy.”
Lư Kỳ nghiêm túc nói: “Có lẽ cô ấy vô tội, cô ấy chỉ nói hết những gì mình biết mà thôi.”
Nhớ lại nụ cười không chút phòng bị khi nãy của Tiêu Sắt Sắt, Lư Kỳ không nhịn được muốn tin tưởng cô.
Lăng Chiêm lại cười lạnh: “Đừng nói là anh bị cô ta mê hoặc rồi nhé? Chỉ vì một con đàn bà xa lạ chưa gặp mặt được mấy lần mà anh quên luôn em gái anh rồi à?”
“Cậu lại nói bậy nói bạ gì đó? Tiểu Nhị mất tích, tâm trạng của tôi cũng không tốt hơn cậu là bao, đừng vì lo lắng mà đánh mất lý trí, bắn phá linh tinh với người mình.” Giọng điệu của Lư Kỳ cũng trở nên lạnh lùng.
Lăng Chiêm: “Vậy thì tốt rồi, nếu anh đã không quên mục đích đưa cô gái kia về thì tranh thủ lấy được sự tin tưởng của cô ta, tiện dụ Bạch Cố Kiềm ra đi.”
Lư Kỳ biết địch ý của Lăng Chiêm đối với Tiêu Sắt Sắt không thể tiêu tan trong thời gian ngắn, anh ta cũng không nói nhiều với hắn nữa, chỉ bình tĩnh nói: “Nếu như Bạch Cố Kiềm không coi trọng cô ấy như vậy thì sao? Vậy thì cậu sẽ làm thế nào? Chẳng lẽ phải chờ đợi mãi à?”
“Vậy thì anh có cách gì?” Lăng Chiêm nhíu chặt mày.
“Tôi tiến hành thôi miên cô ấy một lần, xem xem có thể hỏi ra được gì không, những chuyện khác thì tính sau.”
“Anh thật sự có lòng tin với thuật thôi miên của mình à? Lần trước đối mặt với Bạch Cố Kiềm không phải cũng lật xe sao?”
Lư Kỳ bị hắn nói vậy có hơi xấu hổ sờ lên chóp mũi: “Lần đó là tôi sơ sót, Bạch Cố Kiềm vốn đã phòng bị chúng ta nên cố gắng không nuốt nước vào… Tiêu Sắt Sắt thì khác, con người cô ấy rất đơn thuần.”
“Thế à?” Lăng Chiêm trầm ngâm: “Vậy tôi chờ tin của anh.”
Biết hắn có thái độ nửa trào phúng đối với quyết định của mình, Lư Kỳ cũng không nói thêm nữa, sau khi xuống xe lại đi lên lầu.
Bây giờ sắc trời đã dần tối xuống, dưới ánh đèn màu ấm, Tiêu Sắt Sắt quấn mình trong chăn nhung, chỉ lộ ra đỉnh đầu màu đen, cả người rúc trêи ghế salon trông hơi cô tịch. Nghĩ tới việc cô cũng vô tội bị liên lụy vào cuộc ân oán này, Lư Kỳ không nhịn được sinh lòng đồng tình.
“Xin lỗi nhé, có lẽ hôm nay phải để cô chịu thiệt ở tạm chỗ này một đêm rồi. Trong phòng khám có giường, cô có thể nghỉ ngơi trong đó.”
Tiêu Sắt Sắt quay lại nhìn anh ta, hé môi như muốn nói gì đó nhưng lại không nói tiếp, vẻ mặt có hơi vi diệu.
Lư Kỳ ngầm hiểu, không khỏi bật cười: “Đừng lo, tôi không qua đêm ở đây, lúc đi cũng sẽ khóa cửa cẩn thận cho cô.”
Anh ta là một người có phong độ thân sĩ, Tiêu Sắt Sắt xấu hổ sờ tóc: “Cảm ơn bác sĩ Lư, tôi cũng không phải không tin anh, chỉ là chợt đổi hoàn cảnh nên còn hơi lạ lẫm, có hơi sợ hãi… Nếu có thể thì tôi hi vọng mọi người có thể thả tôi tự do.”
Lư Kỳ cụp mắt, giọng nói rất nhẹ nhàng: “Đó là đương nhiên, nhưng mà tình hình bây giờ vô cùng hỗn loạn, mặc dù ông cụ bệnh nặng nằm trêи giường nhưng thuộc hạ của ông ấy cũng không nhàn rỗi. Cháu gái ruột mất tích, bây giờ lại không có chút tiến triển nào, chỉ sợ ông ấy sẽ làm chuyện mất lý trí, thế nên cô ở đây vẫn an toàn hơn một chút.”
Tiêu Sắt Sắt biết Lư Kỳ nói rất có lý, so với loại người điên cuồng cấp tiến như Bạch Thắng Hoa thì hiển nhiên Lăng Chiêm và Lư Kỳ văn minh hơn nhiều. Đây cũng là lý do Bạch Cố Kiềm cứu cô thoát khỏi tay Bạch Thắng Hoa nhưng lại yên tâm để Lăng Chiêm dẫn cô đi.
Bạch Cố Kiềm không nói gì với cô cả, cho dù cuối cùng bị đưa ra công lý thì cô cũng sẽ không bị dính vào.
Nhưng Tiêu Sắt Sắt lại có suy tính của mình, cô rúc vào trong chăn, khẽ gật đầu với Lư Kỳ: “Tôi hiểu rồi bác sĩ Lư, cảm ơn anh.”
Ánh mắt Lư Kỳ nhu hòa, vuốt cằm nói: “Vậy cô nghỉ ngơi đi, có chuyện gì thì gọi cho tôi. Điện thoại của cô vẫn còn ở cục cảnh sát, tạm thời không lấy về được, cô có thể dùng điện thoại công cộng trêи bàn.”
Anh ta dặn dò xong lại hỏi thăm Tiêu Sắt Sắt hai câu rồi mới quay người rời đi.
Trong phòng yên tĩnh trở lại, Tiêu Sắt Sắt không lập tức trở về phòng mà ngồi trêи ghế salon, nhìn ra cửa sổ thở dài.
Lư Kỳ là một người khiêm tốn, cô ở đây hoàn toàn không cần sợ sẽ bị thương tổn, trái lại cô có hơi áy náy khi lợi dụng lòng đồng tình của anh ta. Nếu không phải vì Bạch Cố Kiềm thì cô hoàn toàn không cần lo nghĩ như thế, cô không khỏi suy nghĩ tình cảm của mình đối với anh là gì.
Đương nhiên là có tin tưởng và ỷ lại, nhưng miễn cưỡng nói là tình yêu thì không đúng lắm. Dường như nó đã phức tạp đến mức hoàn toàn không thể dùng loại tình cảm đơn thuần này để quyết định, đặc biệt là sau khi trải qua mấy ngày rét lạnh này, Tiêu Sắt Sắt lại càng có thêm lý trí.
Cô không hi vọng Bạch Cố Kiềm có kết cục xấu, nếu chuyện này có thể giải quyết tốt đẹp thì cô có thể an tâm rời đi rồi. Còn về Bạch Cố Kiềm sẽ nghĩ thế nào thì cô cũng không xen vào, sáng hôm đó anh đã đi không nói một lời thật sự khiến người ta càng nghĩ càng giận.
Tiêu Sắt Sắt hít mũi, ôm chăn đi vào phòng khám.