Chương 14
Quy Lê thở dài, ngồi ngây ngốc ở nhà, tâm trạng ảo não không thôi. Xích Tây hạ chỉ “về nhà đọc kinh thư”, ý tứ vô cùng mơ hồ, không cho hắn ra ngoài làm việc, cũng không bảo sẽ phế chức quan của hắn. Thế nên, mỗi ngày, hắn đành ngồi ở nhà “đọc kinh thư”, rồi đi qua đi lại, phiền muộn cùng chán nản. Hắn quả thật không hiểu hôm ấy bản thân thế nào lại bị kích thích như thế. Bình thường, hắn nhẫn nhịn rất giỏi, cư nhiên lần đó lại bùng nổ giữa đại điện, khích tướng Xích Tây, khiến người kia sinh khí.
Điền Trung vốn muốn hỏi chuyện về Tiểu Nội cô nương kia, nhưng thấy chủ nhân mình hết thở ngắn rồi lại dài, hắn đành nuốt ngược lời muốn nói.
Tiểu Nội rất biết điều. Mỗi ngày, nàng chỉ ngồi trong phòng của mình, không hề chạy loạn, mà cũng không đi tìm Quy Lê.
Dụ Dã vì tò mò, đã nhiều lần hỏi Điền Trung về nàng. Thế nhưng Điền Trung chỉ lắc đầu. Hắn thấy ca ca mình nhiều ngày nay tâm trạng không tốt, biết thời điểm không thích hợp nên chẳng dám mở lời.
Được ba, bốn ngày, Sinh Điền đến thăm phủ Quy Lê, khuyên nhủ cùng khiển trách hắn vì cớ gì lại đi tranh luận với Hoàng Thượng. Sinh Điền vốn bận rộn nhiều chuyện, nước láng giếng ở phương nam mấy tháng nay lăm le xâm phạm, triều đình phải xuất quân đánh đuổi. Quy Lê chỉ im lặng, hơi thấp đầu, nhận lỗi. Sinh Điền thấy thế, không đành lòng mắng nữa mà chuyển sang an ủi hắn:
“Đợi một thời gian ngắn, Hoàng Thượng hết giận, ta sẽ giúp biện minh cho ngươi.”
Quy Lê chắp tay nói lời cảm tạ.
Lại qua hai ngày, Cẩm Hộ đến tìm hắn. Quy Lê với hắn trò chuyện chưa được vài câu, mắt thấy Cẩm Hộ bộ dáng lúng túng như muốn nói điều gì, hắn không khỏi ngạc nhiên, liền nghiêng đầu ân cần hỏi han, “Cẩm Hộ huynh làm sao thế? Có chuyện gì à?”
“Ta… không có gì… không có gì… Chính là… quên đi… không có gì”
Đối phương ấp a ấp úng không thôi, khiến Quy Lê càng tò mò hơn, “Rốt cuộc có chuyện gì? Sao huynh cứ do dự mãi thế?”
Cẩm Hộ hơi thấp đầu, có chút ngượng ngùng hỏi, “Kia… Cô nương Tiểu Nội kia… ở nhà ngươi… nàng khỏe không?”
Quy Lê lúc này mới sực nhớ tới vị cô nương này. Từ khi Điền Trung an trí cho nàng ở hậu viện, mỗi ngày không nhìn thấy, hắn đã sớm quên béng đi. Quy Lê không phải kẻ ngốc, nhớ tới tình cảnh ở tửu lâu hôm ấy, hắn cũng bảy, tám phần hiểu được tâm tư Cẩm Hộ. Chính vì vậy, hắn chỉ mỉm cười, rồi sai Điền Trung mời Tiểu Nội tới.
Tiểu Nội chậm rãi cúi đầu bước vào phòng. Nhìn thấy hai người bọn hắn, nàng vội vàng hành lễ.
“Cẩm Hộ huynh, Tiểu Nội cô nương ở nhà ta. Thật sự thì ta không biết phải làm sao với nàng. Hôm ấy, nhất thời say rượu mà làm càn, phỗng mất tay trên của huynh. Nay ta muốn trâu nào về nhà nấy, huynh hôm nay cứ mang nàng đi đi.”
Cẩm Hộ giật mình, tròn mắt nhìn Quy Lê, “Này… Hòa Dã… ngươi…”
“Dù gì bạc cũng không phải của ta bỏ ra. Chỉ phiền huynh sau này đi trả nợ cho Sinh Điền.”
Cẩm Hộ nhoẻn cười toe toét. Tiểu Nội cư nhiên lại quỳ phụp xuống đất, “Đại Nhân, tiểu nữ… tiểu nữ… không thể… đi theo ngài…”
Cẩm Hộ sững người, gương mặt không giấu được sự thất vọng, “Vì sao?”
Quy Lê nghiêng đầu nhìn nàng, có chút khó hiểu, “Cô nương, vị Đại Nhân này rất thích nàng, sao nàng không muốn theo hắn?”
“Ta… Ta…” Tiểu Nội ấp úng nửa ngày trời. Mãi thật lâu sau, nàng mới ngẩng đầu, giọng ngoan quyết, “Bởi vì… vì… ta là nam nhân.”
“SAO?” Quy Lê cùng Cẩm Hộ đồng lọat hô lên.
“Ta vốn là con út của Nội Tướng Quân. Ngày ấy toàn bộ phủ tướng quân bị truy quét. Ta từ nhỏ bộ dáng nhỏ yếu, để giúp ta trốn, mẫu thân cho ta cải trang thành nữ nhân. Nào ngờ ta bị mấy tên buôn lậu lừa bán vào Ỷ Hồng lâu… Van cầu hai vị, đừng đi báo quan… ta…”
Quy Lê cùng Cẩm Hộ đưa mắt nhìn nhau, lập tức hiểu được sự tình. Nội Tướng Quân thân là cậu của Bảo Thân Vương, một trong những thân tín giúp hắn tạo phản. Trong lần truy quét của Xích Tây, cả nhà đã bị bắt giữ, kẻ đã ch.ết, người bị giam giữ trong đại lao. Tiểu Nội đào tẩu được, nhưng thân vẫn là tội phạm triều đình.
“Ngươi tên gì?” Cẩm Hộ không cam lòng mà lên tiếng hỏi.
“Nội Bác Quý.”
Quy Lê cau mày nhìn Cẩm Hộ, “Phải làm sao bây giờ?”
“Ta không muốn báo quan.”
“Ta xem trong bản văn thượng ghi chép lại, chưa từng đọc qua ở Nội gia có người chạy thoát. Có thể triều đình vẫn chưa tr.a ra hắn. Hắn dù gì cũng vô tội, có gì thì đóng cửa dạy bảo hắn là được.”
Cẩm Hộ vội vàng gật đầu, “Ta cũng có ý tứ này. Hòa Dã, ta muốn đem hắn về làm thư đồng. Chuyện của ngươi đã phức tạp rồi, không thể vì hắn mà liên lụy ngươi hơn nữa.”
“Hảo. Huynh cứ đưa hắn đi.”
Tiểu Nội quỳ trên mặt đất, cúi người khái hai bọn hắn vài cái, rồi đứng dậy, đi theo Cẩm Hộ.
Còn lại một mình Quy Lê giữa phòng khách. Hắn ngước mắt nhìn theo hai người kia, cảm thấy có chút thương tiếc cho Cẩm Hộ. Một thân si tình như thế, những tưởng có thể vẹn tròn giúp hắn, nào ngờ sự thật ngoài sức tưởng tượng của cả hai.
Bất chợt Điền Trung từ ngoài chạy vào, “Đại Nhân… Đại Nhân, Hoàng Thượng tới!”
“Sao?” Quy Lê chưa kịp phản ứng, Xích Tây cùng Phúc Công Công đã tiến vào.
Hắn vội vàng cúi người hành lễ. Đối phương phẩy tay, hiệu Phúc Công Công cùng Điền Trung ra ngoài.
Quy Lê bất chợt cảm thấy xấu hổ với bản thân, do dự không biết mở lời thế nào. Trăm triệu lần Quy Lê không dám nghĩ tới Xích Tây sẽ chủ động tới thăm hắn.
“Ngươi dạo này đọc kinh thư thế nào rồi?” Xích Tây nhướn mày hỏi, thanh âm không cao không thấp.
“Thần vẫn luôn ở nhà đọc kinh thư… đã tỉnh lại…”
“Ngươi cũng biết tỉnh lại sao? Chịu thừa nhận mình sai?”
“Vâng, thần có sai.”
Quy Lê thấy Xích Tây im lặng không nói gì, mắt dáo dác nhìn xung quanh, tựa hồ đang tìm kiếm gì đấy. Hắn có chút ngạc nhiên, “Hoàng Thượng, ngài đang tìm cái gì sao?”
“Trẫm… a… không có gì.” Xích Tây bị câu hỏi của Quy Lê làm giật mình. Hắn luống cuống một chút rồi thật nhanh trấn tĩnh trở lại. Ngẫm nghĩ một lát, hắn chợt lên tiếng hỏi, thanh âm không biểu lộ chút cảm xúc nào, “Nữ nhân mà ngươi bỏ ra bốn nghìn hai mua về… nàng đâu rồi?”
“Hoàng Thượng… sao ngài biết?”
“Ngươi không cần quản. Trẫm có gì mà không biết. Ta còn biết ngươi ở tửu lầu cãi nhau náo loạn một trận vì nàng, đúng không? Trẫm muốn nhìn nàng một chút!”
“Hoàng Thượng, nàng đã được Cẩm Hộ Đại Nhân đưa đi. Vốn là Cẩm Hộ coi trọng nàng, thần chỉ là… ra mặt thôi…” Nhớ tới ngày ấy chính mình vì say rượu mà hồ nháo ầm ĩ, Quy Lê không khỏi ngượng ngùng.
“Thật sự? Ngươi không thích nàng sao?”
“Thần… thực tình là do uống nhiều quá.” Quy Lê ấp úng, lòng có phần không hiểu vì sao Xích Tây lại đề cập chuyện thích hay không thích.
“Uống nhiều quá? Kia… sau này nếu ngươi lúc thanh tỉnh mà mua một cô nương nào về thì sao?”
“Này… Thần… không đi mấy chỗ như thế nữa… Chẳng qua hôm ấy nhất thời hồ đồ, nên mới thế… sau này sẽ không đi nữa…”
“Hừm, vậy là tốt.” Vẻ mặt Xích Tây chợt dịu lại, tựa hồ lời kia của Quy Lê rất vừa lòng hắn. Sau đó, hắn tiến lên vài bước, đứng trước mặt Quy Lê, giọng dõng dạc, “Trẫm cũng không thích Thục Phi kia.”
“Vâng…” Quy Lê nghi hoặc nhìn Xích Tây, vì sao lại nói những lời này với mình?
Xích Tây cư nhiên tiến thêm vài bước, càng lúc càng kề sát Quy Lê. “Ngươi…” hắn ngẩn ngơ nhìn người trước mặt, ngữ khí vô cùng ôn nhu.
“Hoàng Thượng?”
Xích Tây giật mình. Hắn vội vàng thụt lùi mấy bước, bộ dáng như vừa tỉnh mộng. Ho khan vài tiếng, Xích Tây trở về thanh âm thường ngày với Quy Lê, “Biên giới phía Nam đã đình chiến với Kim Vũ quốc. Hiện tại chỉ còn việc đàm phán. Trẫm muốn phái ngươi đi. Nhớ kỹ, chúng ta đang ở thượng thế, phải hảo hảo nói chuyện cùng bọn họ, không thể để mình bị lấn áp. Xong chuyện trở về, ngươi có thể trở lại Đô Sát viện làm việc.”
“Thần tuân chỉ. Đội ơn Hoàng Thượng.” Quy Lê liền hiểu được ý tứ Xích Tây. Làm sứ giả đi đàm phán, đơn thuần người kia muốn hắn lấy công chuộc tội.
Xích Tây cũng không nói gì thêm. Hắn xoay người, dắt theo Phúc Công Công, trở về cung.