Chương 29
xOx
Xích Tây lập tức xoay mạnh người lại, hoài nghi chính mình đã nghe lầm hay chăng. Hắn sững sờ nhìn Quy Lê, nỗi kinh sợ trong ánh mắt sâu thẳm biến đâu mất tự lúc nào, nay chỉ còn lại một tầng ôn nhu cùng dịu dàng.
“Ngươi?…”
“… Nếu là Nhân… thì có thể…”
“Sao? Hòa Dã, ngươi nói sao? Thật sự?” Lòng Xích Tây kích động không thôi. Hắn gắt gao ôm chầm lấy Hòa Dã vào lòng. “Thật tốt quá… Hòa Dã… thật… tốt…”
Lời còn chưa dứt, Xích Tây liền ôn nhu hôn lên môi Quy Lê, ngọt ngào cùng da diết. Quy Lê không chút phản kháng, không chút cự tuyệt, để mặc Xích Tây cắn ʍút̼ lấy bờ môi mềm mỏng của hắn, ân ái cuồng say.
Những cái hôn của Xích Tây thật chậm, nhưng cũng thật sâu, hồn nhiên vong tình.
Đến khi hắn buông ra, hơi thở Quy Lê đã lạc đâu mất, thế nhưng Xích Tây vẫn không dừng lại ở đó. Hắn tiếp tục đưa môi xuống cổ, tiếp tục ɭϊếʍƈ hôn, chinh phục người tình. Quy Lê thẹn thùng, đặt tay lên ngực Xích Tây, chần chừ do dự, “Nhân…”
Xích Tây càng vùi đầu vào cánh cổ trắng nõn, hôn hít điên loạn, thanh âm từ sớm đã khản đục, thấm đẫm dục vọng, “Hòa Dã… đáp ứng ta… ta nhẫn nhịn… lâu lắm rồi… rất khó chịu… Hòa Dã… đáp ứng ta…”
Nhẹ nhàng ôm lấy vòng eo nhỏ của Quy Lê, Xích Tây đưa lưỡi ɭϊếʍƈ điểm hồng nho nhỏ hai bên ***g ngực đang phập phồng, hết ngậm rồi ʍút̼. Quy Lê ngửa cổ, mắt nhắm nghiền, hơi thở nặng nề hơn.
“Hòa Dã… ngươi thật sự… rất đẹp.”
Hơi nước nghi ngút, tầng không khí nóng bỏng chớp mắt đã bao trùm cả dục trì.
“Để ta… giúp người… Hòa Dã…” Tay nắm lấy dục vọng của Quy Lê, Xích Tây chầm chậm chuyển động lên xuống. Quy Lê hít mạnh một hơi, mở miệng thở hồng hộc, gương mắt ửng đỏ, cánh cổ càng ngửa ra sau hơn.
Xích Tây cẩn thận đẩy Quy Lê vào một góc ở dục trì. Nhìn đối phương thẹn thùng quay đầu, mị nhãn như tơ, ***g ngực lên xuống vồn vã, khát dục càng dâng trào trong Xích Tây, cơ hồ muốn bùng nổ. Hắn nhịn không được, ôm ghì lấy Quy Lê vào lòng, tay chậm rãi hướng đến tiểu huyệt của đối phương.
Quy Lê trừng mở hai mắt, “Nhân…”
“Hòa Dã… lần này… ta sẽ nhẹ nhàng hơn… nhất định…”
Ôn nhu cùng dịu dàng. Ngón tay thon dài man nhờ làn nước mà chầm chậm tiến vào. Một ngón, tới hai, rồi lại ba. Đến khi nhụy hoa kia được khuếch đại vừa phải, Xích Tây hít mạnh một hơi, dục vọng cương cứng từ từ thâm nhập.
“A… đau… Nhân…”
“Ngươi… chịu khó một chút…” Thân thể co rúm, động tác mỗi lúc một nhanh.
Một xúc cảm lạ ký quấn chặt lấy Quy Lê, khiến tiểu huyệt co thắt lại, càng nuốt chặt dục vọng của đối phương.
Khoái cảm lập tức chạy rần khắp người Xích Tây. Hắn ngẩng đầu, há miệng thở dốc. Trong đầu hắn khi ấy tựa hồ chỉ còn hình ảnh con người này cùng ước muốn được chôn chặt trong tiểu huyệt kia cả đời.
Thân thể giao triền giữa dục trì nghi ngút, xuân cảnh ân ân ái ái tựa một giấc mộng giữa đêm thu.
Dục vọng đạt tới đỉnh điểm. Tinh dịch tung phóng, toàn thân rùng mình. Phút chốc, cơ thể kiệt quệ khí lực, Quy Lê ngả cả người vào lòng Xích Tây.
“Hòa Dã… rốt cuộc… ta cũng có được ngươi… rốt cuộc… ngươi đã thuộc về… ta”
Xích Tây cẩn thận giúp Quy Lê tắm rửa, lau chùi sạch sẽ những dư âm của trận hoan ái. Sau đó, hắn lấy chiếc chăn, quấn quanh người tình nhân của mình, ẵm đến bên giường, rồi nhẹ nhàng nằm xuống bên cạnh.
Cả người Quy Lê mệt mỏi cùng uể oải, lại có chút buồn ngủ. Nhưng hắn chỉ thẹn thùng liếc mắt nhìn Xích Tây.
Xích Tây ôn nhu mở lời, “Hòa Dã… chuyện kia… hôm qua… ta… xin lỗi…”
“Không cần nhắc lại… quên đi là tốt rồi…”
“Hòa Dã, ngươi lúc nào cũng tốt với ta như vậy… Hòa Dã… lúc này gần kề ngươi, ta mới nhận ra… ngươi đẹp vô cùng…”
“Kỳ thật… trước giờ, ta vẫn luôn hâm mộ tướng mạo của ngươi á Nhân. Ta luôn nghĩ, nếu có được diện mạo này thì thật tốt biết bao… Nhân, ngươi mới trông giống nữ nhân a…”
“Nhưng ta không đẹp mắt như ngươi… Hòa Dã… ngươi có biết không, ánh mắt của ngươi thực sự rất câu dẫn lòng người!”
Quy Lê đỏ mặt, vội vàng lên tiếng khiển trách, “Làm gì mà câu dẫn lòng ngươi? Ngươi chỉ ghen tuông bậy bạ, Đấu Chân với ta chỉ là bằng hữu…”
“Hà hà.” Xích Tây gãi đầu, cười cười, có điểm ngượng ngùng, “Hòa Dã, đấy chẳng phải vì… người ta thích ngươi quá mà thôi. Nhìn ngươi thân thiết với người khác, người ta mất hứng chứ bộ…”
“Ngươi về sau không nên như vậy nữa…”
“Hà hà.” Xích Tây tiếp tục cười ngây ngô, đưa tay ôm lấy Quy Lê vào lòng. “Hòa Dã, thế thì ngươi phải hứa về ta… từ nay về sau, chỉ được tốt với mình ta, chỉ được quan tâm, để ý ta. Ngươi không biết chứ, mỗi lần đối diện người, lòng ta bức bối vô cùng, rõ ràng ngay tại trước mắt, muốn nắm tay ngươi, muốn ôm chầm lấy ngươi, nhưng không được, chỉ có thể tự tưởng tượng trong đầu hình bóng của ngươi…”
“Tưởng tượng?” Quy Lê nhướn mày. “Tưởng tượng thế nào?”
“Ta…” Xích Tây thoáng đỏ mặt. “Ta vẫn luôn tưởng tượng… đôi khi … lúc nghĩ… có suy nghĩ tới… bộ dáng Hòa Dã… trên giường ta… kiều mị đến mức nào…”
“Thế sao không đi tìm phi tử của người?” Quy Lê cong môi.
“Hòa Dã… đừng nhắc tới các nàng nữa. Lần trước ngươi khuyên nhủ ta, lòng ta khó chịu vô cùng… mấy hôm ôm các nàng, ta chỉ muốn khóc thôi…”
“Kia… chỉ vì Thái Hậu muốn ta khuyên ngươi…Nếu không, ta đến chốn tửu lâu kia mượn rượu tiêu sầu làm gì…”
“Ta còn tưởng ngươi muốn đi tìm hoa vấn liễu…”
“Ngươi chỉ giỏi suy nghĩ bậy bạ… nổi giận vô cớ…”
“Hà hà, Hòa Dã, tại vì người ta để ý ngươi mà. Kỳ thật, Hòa Dã so với trong tưởng tượng của ta không sai biệt lắm, vòng eo nhỏ nhắn, làn da trắng nõn, bờ môi mỏng mềm, chân thon dài… ngay cả… nơi đó… của Hòa Dã ngươi… cũng thật đáng yêu…”
“Ngươi!” Hai gò má Quy Lê lập tức đỏ bừng. “Vô liêm sỉ…”
“Hà hà, ta chỉ nói sự thật mà… Hòa Dã…” Xích Tây chúi đầu vào cổ Quy Lê, âu yếm cọ cọ, hai bàn tay vô sỉ bắt đầu sờ soạng, chạy loạn khắp nơi trên thân thể khỏa lồ của Quy Lê.
“Nhân, đừng sờ lung tung… ta nhột…”
“Vì người ta rất thương nhớ Hòa Dã nha… nếu không vì hôm nay Hòa Dã đã mệt… ta… sẽ không nhịn đâu…”
Quy Lê trừng mở hai mắt, “Ngươi a, tốt nhất nên nhịn xuống! Xương cốt ta cơ hồ muốn bị ngươi làm nát rồi này…”
“Thế nên Hòa Dã phải thương ta, cho ta sờ một chút!” Nói rồi, hai tay Xích Tây không kiêng nể gì mà quấn chặt lấy Quy Lê.
“Ngươi… thật sự là… cỡ nào cũng nói được!”
“Hà hà, Hòa Dã rất thơm nha! Lại đây cho ta ngửi nè!” Nói rồi, Xích Tây đưa mũi cọ vào tầng da thịt mịn màng của Quy Lê.
Đối phương thẹn thùng, nhẹ nhàng đẩy đầu hắn sang một bên, “Người ta có mùi gì mà thơm. Ngươi chỉ giỏi nói bậy.”
Xích Tây bĩu môi, rồi lại toét miệng cười, “Sao lại không? Người Hòa Dã có hương thơm rất đặc biệt và dễ ngửi. Từ nhỏ ta đã thích cái hương này rồi… trộm ngửi mấy lần cơ đấy!”
Mắt Xích Tây dán chặt ở người trước mặt. Quy Lê mỉm cười nhẹ, ôn nhu nhìn hắn, bất giác khiến lòng Xích Tây chợt xao động, nhịn không được mà hôn lên bờ môi mỏng, “Hòa Dã, ngươi cứ dịu dàng thế này, ta thật thích… ta rất sợ mỗi lần ngươi nghiêm mặt, lãnh cảm vô cùng, làm ta muốn tiếp cận cũng không dám…”
Quy Lê chậm rãi quàng vai qua cổ Xích Tây, đáp trả nụ hôn, “Ai bảo ngươi ngốc như vậy, có ý mà không chịu nói, giấu nghẹn trong lòng, làm sao người ta đoán ra…”
“Hà hà, nếu biết trước Hòa Dã cũng thích ta, ta nhất định thổ lộ từ sớm. Thật uổng phí, lẽ ra đã có thể ôm Hòa Dã được nhiều năm…”
Hàn huyên trò chuyện, thân mật cùng âu yếm, hai người đắm chìm trong tình yêu của riêng mình mà bỏ quên cả giấc ngủ.
Đến khi trời đã về khuya, thân thể có chút mỏi mệt, bờ mi bắt đầu thùy hạ. Đột nhiên từ bên ngoài, thanh âm náo động đồng lọat vang lên, ồn ào ầm ĩ. Xích Tây cùng Quy Lê kinh ngạc nhìn nhau. Chưa kịp định thần, Thành Thân Vương Hoành Thái từ bên ngoài xông vào, theo sau là một đội quân, “Hoàng huynh, thần đệ có vô tình phá bĩnh giấc mộng đẹp của ngươi không?”
Xích Tây ngồi dậy, thân thể vẫn khỏa lồ. Hắn đưa tay kéo lại tấm chăn cho Quy Lê, tay vỗ vỗ bờ vai hắn, ý nói đừng ngồi dậy. Sau đó, ánh mắt hắn liền đanh lại, lạnh lùng nhìn người vừa tiến vào, “Ngươi muốn làm gì?”
“Làm gì? Đệ chỉ muốn đến giúp thành toàn cho hoàng huynh thôi. Hoàng huynh thật sự quan tâm để ý Quy Lê đại nhân nha, còn để người lõa lồ nằm ở trên giường như thế. Ha ha. Tứ đệ nói không sai, Quy Lê Hòa Dã quả nhiên là điểm trí mạng của ngươi!”
“Ngươi đích thực thông đồng với Bảo Thân Vương. Trước kia ta đã nghi ngờ, nhưng niệm tình ngươi chịu ra trận đánh giặc, nên không tr.a đến ngươi. Nhất định là hắn dạy ngươi làm thế?
“Đúng vậy, hoàng huynh đối phó tứ đệ. Từ đầu, ngươi đã ngấm ngầm quan sát, hơn hai năm, ngươi cùng hắn phân tranh cao thấp, rốt cuộc có thể giam lỏng hắn. Thế nhưng ngươi ngoài miệng bảo là nhờ công cán của Sinh Điền Tướng Quân này nọ, thực chất, hoàng huynh, ngươi chỉ là một kẻ hèn nhát không muốn mang tội bắt đệ! Lần này, ta chỉ xài chút tiểu kế, khiến ngươi hoài nghi Quy Lê. Quả nhiên, ngươi lập tức bị tâm phiền ý loạn, cả một đội cấm quân trong cung như thế mà không chút phòng bị. Bọn phế vật Sơn Hạ này nọ đã rủ nhau đi tr.a vấn tứ đệ cả rồi, ngươi tốt nhất nên đưa tay chịu trói!!”
“Ngươi… cư nhiên một tiễn kia cũng do ngươi làm?”
“Đương nhiên! Như tứ đệ từng nói, ngươi có cái gì mà xứng đáng với vị trí hoàng đế? Chúng ta yếu kém hơn ngươi ở điểm nào? Bất quá ngươi chỉ là đứa con do hoàng hậu sinh ra!!!! Chuyện này chẳng phải rất bất công sao?”
“Tóm lại, ngươi muốn gì?” Xích Tây nén giận, quát lớn tiếng.
“Đơn giản thôi. Hoàng huynh chẳng phải rất thích Quy Lê Đại Nhân sao? Dù gì một khi Thái Hậu biết chuyện, hai ngươi nhất định không thể ở bên nhau. Ta ở đây phóng hỏa, đốt rụi tẩm cung của ngươi, đến sáng mai, ta danh chính ngôn thuận kế vị, còn ngươi cùng Quy Lê cứ việc trốn đến nơi nào đó mà sống cuộc đời vợ chồng của bọn ngươi!”
“Ngươi to gan!”
“Hiện tại ngươi đừng giở giọng của một hoàng đế với ta, trong cung chỉ toàn người của ta mà thôi…”
Nói rồi, Hoành Thái bỏ mặc Xích Tây phản ứng thế nào, hắn xoay người, hướng về đội quân sau lưng, hất đầu một cái. Bọn kia lập tức hiểu ý, ngoan ngoãn chất củi thành đống, rồi nhóm lửa.
Phút chốc, lửa bừng sáng cả gian nhà.
Xích Tây quay đầu nhìn Quy Lê, ánh mắt chan chứa ảo não cùng thất vọng, “Hòa Dã, ta…”
Quy Lê vội vàng nắm chặt lấy tay hắn, mỉm cười nhẹ nhàng, “Nhân… không sao… ta không sợ…”
“Do ta liên lụy ngươi…”
“Đừng nói vậy… liên lụy hay không… ta muốn ở bên cạnh ngươi… những chuyện khác không quan hệ…”
“Được, Hòa Dã… chúng ta sẽ ở bên nhau…” Dứt lời, Xích Tây ôm chặt lấy Quy Lê, dịu dàng hôn lên môi hắn.
Lửa mỗi lúc một lớn, sáng rực cả một góc trời. Từng đợt sóng nhiệt ồ ạt tràn vào phòng, hai bóng hình trên giường vẫn âu yếm ôm lấy nhau. Hoành Thái cười lạnh một tiếng, rồi bỏ ra ngoài.