Chương 15: Đến ở hoàng cung
“Dương Mị cậu cùng Mễ Mễ va Hứa Tử vào hoàng cung ít bữa đi ở đây tớ có một số chuyện cùng Tử Dương bàn bạc, à nơi ở thì cậu cứ đi theo Chu thái giám”
“Tớ không đi đâu tên Hoàng thượng đó giết tớ mất”
“Đây là lời đề nghị của Tử Thiên cậu không cần phải lo”
“Được tớ đi đây ngày nào tớ cũng sẽ tới chơi với cậu”
“Thôi đi lớn chứ phải con nít đâu”
“Vậy tớ đi đây cậu ở đây với phu quân đi nhá”
“Cậu cứ ghẹo tớ như vậy tớ giận nga...”
“Rồi rồi tớ đi...”
Thế là cả 3 người cùng đến hoàng cung, cả 3 cùng sống trong Lạc Tâm cung (nơi dành cho các sứ giả của các nước khác). Cuộc sống của họ cũng không phải tẻ nhạt lắm nhưng có người thì xem cuộc sống như thảm họa, là Dương Mị chứ ai.
“Các vị tiểu thư Vương phi mời các vị đến ngự hoa viên để dùng tiệc trà” (nô tỳ)
“Được chúng ta sẽ đi” (Dương Mị)
“Hô hô cuối cùng Hiểu Hằng cũng nhớ đến bọn mình”
“Đi đi chúng ta đi nhanh kẻo muộn...”
Tại ngự hoa viên của phủ Vương gia...
“Muội muội thỉnh an tỷ tỷ” Bảo Bình cũng được Hiểu Hằng mời tới để cùng uống trà ngắm hoa và cũng để góp vui cho ba cô bạn trời ơi của mình.
“Bọn tớ đến rồi... ai đây” lần này Hứa Tử tà lanh nói trước
“Ta giới thiệu đây là tiểu thiếp của Vương gia, Bảo Bình”
“Vậy thì vui rồi nga...” Dương Mị chỉ cười mỉm rồi đặt lên đôi mắt là hình viên đạn nhìn Bảo Bình.
“Yêu cậu đến vậy mà cũng có tiểu thiếp, đúng là không có chung thủy tý nào, đề nghị hưu phu” Hứa Tử dùng cặp mắt quét trên người của Bảo Bình.
“Thôi ngồi đi đừng nói những chuyện không đâu nữa” Hiểu Hằng nhắc khéo tụi bạn thôi nhìn Bảo Bình như muốn ăn tươi nuốt sống nữa.
“Tỷ tỷ muội thấy đây là hảo bắng hữu tỷ tìm đâu ra vậy” Bảo Bình tỏ ra khinh rẻ 3 người họ vì thấy cả 3 chẳng tỏ ra được chút cao quý gì.
“Muội không cần bận tâm bằng hữu này là những người cùng chăn cùng gối ta lúc nhỏ”
“Xin tự giới thiệu ta là Hứa Tử là người mà Hiểu Hằng luôn giúp đỡ.”
“Ta là Dương Mị thích đánh nhau với những kẻ ăn hϊế͙p͙ bạn ta.”
“Các cậu thôi đi đừng làm vị tiểu thiếp của Vương gia sợ nữa coi kìa người ta không nói được gì” Mễ Mễ bắt đầu cất giọng nói ngọt ngào lên làm hai cô bạn không còn làm loạn nữa nga. (Ủa sao mà sợ Mễ Mễ vậy Mễ Mễ hiền lắm mà đáng yêu lắm mà. Ba cô bạn: đừng bao giờ chọc người hiền im im từ đầu truyện đến giờ là những người nguy hiểm lắm đó.)
Sau đó cuộc nói chuyện của 5 người rất “vui vẻ”. Bốn người bọn họ nói, ăn rất vui nhưng trừ Bảo Bình ra như một kẻ dư thừa. Đến buổi chiều bọn họ mới tách nhau ra và trở về phủ, cung của mình.
Còn về phía Bảo Bình, nàng ta không về phòng mà đi loanh quanh trong Hoa viên vương phủ cùng với nô tỳ thiếp thân. Vừa đi vừa bực tức, Bảo Bình nhớ lại buổi gặp mặt hôm nay lại bắt đầu lộ ra gương mặt khinh bỉ. Giờ phút này nàng ta lộ rõ bộ mặt gian ác còn đâu vẻ ngoan hiền giống hồi nãy.
"Không thể tin được bọn đầu đường xó chợ ả ta cũng mang vào chốn Vương phủ này. Bọn chúng hình như chưa có gia giáo sao, thật thô lỗ không ra dáng chút nữ nhi nào." Đối với việc bị Hiểu Hằng cướp mất vị trí Vương phi đã là nỗi sỉ nhục lớn nhất của nàng vậy mà hôm nay ả ta còn đem đám bằng hữu không gia giáo đó đến vũ nhục nàng.
"Ngươi nói ai thô lỗ chỉ mặt ta xem ta giúp cho." Tiếng nói ngọt ngào ấy lại cất lên khiến Bảo Bình dựng cả tóc gáy.