Chương 17: Khởi đầu mới
Người bạn mới tên Lãnh Nhất Phong này bất cứ làm gì cũng đều đi theo sau Mễ Mễ một mực là cái đuôi nhỏ của nàng. Ai ai cũng tỏ vẻ thú vị khi 2 người ở gần nhau. Ngoài cái thời gian nói chuyện riêng tư thì cả bọn nhà ta đều cùng nhau đến Lạc Tâm Cung để nói chuyện phiến hoặc là dùng phép so tài nhau chẳng hạn. Nhưng những trận đấu đều là Hiểu Hằng đều chiến thắng tuy không được dùng kiếm nhưng cũng nhờ điều khiển được mọi thứ nên nàng đều vượt mặt cả bọn rất dễ dàng. "Cậu giỏi thật đấy hay là chúng tham gia đại hội võ lâm đi" cả bọn ngồi trong đình vừa cười vừa nói rất vui vẻ.
"Được đấy" Hứa Tử nhảy chồm lên chộp lấy miếng bánh táo vừa ăn vừa nói
"Ta không đồng ý" Tử Dương lúc này đập tay xuống bàn làm cả bọn giật mình (tg: ta cũng giật mình ở đâu lù lù ra vậy)
Cả bọn đang cãi nhau chí chóe thì Hiểu Hằng bỗng nhiên sắc mặt khó coi từ trên ghế nàng ngồi hẳn xuống đất tay đặt trên ngực mở từng tiếng nói khó khăn "Giúp... ta đau...." đúng lúc ngất xỉu thì cả bọn nháo nháo lên đưa Hiểu Hằng về phòng.
"Những ngày qua ngươi đã làm gì mà giờ Hiểu Hằng ra nông nổi như thế này?" Hứa Tử nóng nảy chồm tới chụp y phục của Tử Dương lắc mạnh có thể nói cái đầu của hắn có thể rớt bất cứ lúc nào.
"Ta không biết nàng ấy có chuyện gì, từ khi nàng ấy tới đây thì chuyện này cứ xảy ra mỗi khi nàng sử dụng phép, nhưng bây giờ cơn đau đó ngày càng dồn dập ta không thể nào rõ được nguyên nhân cả nàng cũng vậy" (tg: nói xạo) sau đó Tử Dương bỏ đi một nước. Hiểu Hằng tỉnh dậy cơn đau đã trôi qua nhiều nhưng vẫn còn quá tệ so với sức khỏe của nàng. Cùng lúc đó Từ Dương và Tử Thiên ngồi trong ngự thư phòng nói chuyện gì đó nhưng sau khi trở ra sắc mặt của Tử Dương vô cùng nặng nề
"Có chuyện gì?" Lúc này Hiểu Hằng đang ngồi trên bàn ăn chén tổ yến hầm
"Không sao.... Vương phi nàng lo cho ta sao vui quá chúng ta lên giường ngủ nào"
"Hỗn đản"
"Ta chỉ hỗn đản với nương tử của ta thôi"
"Ngươi....."
Sau đó Hiểu Hằng được Tử Thiên dìu đến giường nằm, mang tiếng ngủ chung vậy thôi nhưng thật ra chỉ là nằm canh Hiểu Hằng khi cơn đau tái phát. Cơn buồn ngủ ập tới Tử Dương say ngủ. Còn ngoài sân chiến chém gió vun vút trên không, Hiểu Hằng phi thân trên không tay không khắc nào dừng sử dụng phép thuật nhìn như một thiên thần đang dần sa chân vào địa ngục đường kiếm sắc lẹm cả không gian ồn ào mọi người ai ai cũng đều bừng tỉnh trong giấc mộng chạy ra ngoài. Nếu có phải nói dù có tài giỏi thì cũng không ai dám nhảy lên bắt nàng lại, đường kiếm quá tàn ác không chút lưu tình. Nhưng bỗng có gì đó làm Hiểu Hằng ngập ngừng rời từ trên cao rớt xuống may là có tử Dương từ đâu bay lại đỡ nàng kịp thời.
Hóa ra là cơn đau lại tiếp diễn, cơn đau mổi ngày cứ đến dồn dập hơn thô bạo hơn tàn nhẫn hơn với thân xác của nàng. trở về phòng trong cơn ngủ của hai người một hắc y đừng trên mái của căn phòng. Đột nhiên Ngọc Hư kiếm bay vụt lên đâm thẳng qua mái nhà gim xuyên qua cái người kia, tiếng đồn làm nàng thức giấc, nàng thu kiếm về đi đến cái con người xấu số kia thì hắn ta đã ch.ết.
Nàng thắc mắc tại sao nàng chỉ ngủ thôi mà kiếm vẫn có thể hoạt động chính xác đến vậy, trong khi nàng đang suy nghĩ mặt của Tử Thiên đen như chưa từng được đen. Chẳng ai có thể chợp mắt nổi một người muốn tìm hiểu nguyên nhân tại sao kiếm có thể hoạt động trong khi nàng vẫn đang ngủ còn một người thì lại lo lắng cho Hiểu Hằng con người cai quản cả người lẫn yêu.