Chương 2: Ám ảnh

  Khi nhận ra người đứng trước mặt mình là ai, Yuuki vội vã quay đi, tay kéo mũ áo che đến nửa khuôn mặt. Cô đã từng bỏ mặc những tổn thương đang bủa vây lấy mình từng ngày, từng khoảnh khắc mà thề nguyện rằng nếu như có thể gặp Shini một lần nữa, cô sẽ không buông tay. Nhưng...chẳng phải lúc này cô đang trốn tránh anh hay sao? Cô toan chạy đi thì bị Shini gĩư chặt tay.


-Yuuki! Em còn định chơi trò trốn tìm này đến bao giờ nữa đây? - anh hỏi.
  Giọng nói của anh vẫn vậy, vẫn ấm áp thoảng sắc lạnh lùng. Cố vùng ra, cô nói:
-Tôi...không phải là Yuuki!
-Vậy tại sao em biết tên tôi? -Ờ thấp thoáng trong đôi mắt đen tuyệt đẹp của Shini là một nét tức giận xen lẫn vui mừng.


  Yuuki cứng họng không biết trả lời ra sao. Đang tìm cách trốn tránh câu hỏi kia thì Shini đã nhanh tay cởi mũ áo mà nãy giờ cô vẫn đội ra. Mái tóc xõa dài óng ánh dưới ánh chiều tà bị giấu trong mũ bị bung ra, đẹp một cách mơ hồ. Nhìn sâu vào đôi mắt xanh trong veo của Yuuki, Shini vuốt nhẹ gò má trắng mịn của cô:


-Yuuki, em là người không biết nói dối, trước giờ luôn vậy! Ánh mắt của em trung thực hơn lời nói của em đấy, Baka!
  Cô ngơ ngác không biết làm gì. Tâm trí muốn chạy trốn nhưng giờ đây cô chẳng biết làm gì hết. Tim cô cứ loạn nhịp, chẳng thể ổn định lại. Nét cười trên môi Shini càng hiện rõ:


-Yuuki baka nhà tôi ơi, chúng ta bắt đầu lại nhé?
  Sakura khẽ bay trong gió...
  Yuuki lặng thinh. Bóng hình của quá khứ nay đột nhiên đứng trước mặt, không ngạc nhiên sao được? Hai năm qua cô luôn khao khát gặp anh, nhưng sao gặp rồi lại im lặng đến vậy?


  Đứng trước Shini, đột nhiên những kỉ niệm đẫm máu lại hiện về khiến cho đôi chân cô vô lực khuỵu xuống.
[Flashback]


available on google playdownload on app store


   Yuuki cầm Dark Rainbow Sword với nụ cười lạnh lẽo trên môi, ánh mắt đỏ thẫm sắc máu vô hồn nhìn lướt qua một cô gái tóc nâu hạt dẻ. Nhóc cười khẩy, đôi mắt lộ rõ sự thích thú khi những cái xác đẫm máu đều bị vector của mình chơi đùa. Dí Dark Rainbow Sword sát cổ cô gái kia, nhóc cười nhẹ:


-Chào mừng cô đến với địa ngục.
  Một nhát chém dứt khoát, nhẫn tâm đến rợn người. Cô gái tóc nâu kêu gào thảm thiết. Yuuki đưa ngón tay nhỏ nhắn thanh mảnh của mình chặn trước môi cô ta, suỵt khẽ:
-Nè nè, giữ im lặng xíu coi. Tôi không thích sự ồn ào đâu.
[End flashback]


  Yuuki ôm đầu, khuôn mặt trắng bệch không chút huyết sắc. Shini lo lắng:
-Yuuki có sao không?
-..... - đôi mắt cô vụt qua một tia đỏ sẫm.
  Loạng choạng đứng lên, cô khẽ lắc đầu:
-Xin lỗi, tôi phải đi.


  Cô chạy thật nhanh. Cô có cảm giác như không chỉ một, mà tất cả hồn ma của tất cả những học sinh của học viện Vampire năm nào bị Yami giết hại, giờ đây đang ám ảnh cô. Chạy được một lúc thì Miyuki đứng chặn Yuuki lại.
-Có chuyện gì vậy?
-Không...không có gì...


-Nhìn xem, khuôn mặt em trắng bệch rồi kìa. - Miyuki dịu dàng xoa đầu em gái, chỉnh lại mũ áo cho Yuuki.
  Chớp chớp đôi mắt xanh tuyệt đẹp đang mờ đi bởi lệ nhòa, Yuuki vô thức nói:
-Em...vừa gặp Shini...
-Hả? Có phải...


   Miyuki là người hại ShiniYuuki “gần gũi” nhau, lẽ nào lại không nhớ ra được “người bị hại” còn lại? Cô nàng ngớ người ra:
-Thế...cậu ta nhận ra em à?
-Ưm...em nhìn thấy...khoảng thời gian Yami xuất hiện...máu...xác ch.ết...


  Miyuki nhìn Yuuki với ánh mắt xót xa, dùng thuật trấn an cho cô. Khi tinh thần có vẻ như đã dịu lại, Yuuki khẽ lắc mái tóc vàng óng của mình:
-Những người bị Yami mượn thân xác em để giết lại...em có ch.ết cũng không rửa sạch được vết máu trên bàn tay mình!


-Đừng nghĩ nhiều. Kid sẽ giúp em việc ổn định tinh thần. - Miyuki cốc đầu em gái - Còn giờ ta nên về Heaven thôi.
-Dạ.


   Trước khi rời khỏi nơi này, Yuuki không kìm được mà nhìn ra phía bờ sông. Trong ánh dương dần tắt ấy, bóng dáng một người con trai kiên cường mà cô độc vẫn đứng đợi. Bóng dáng đó, chỉ sợ đời này, kiếp này, có ch.ết cô cũng không quên nổi!






Truyện liên quan