Chương 4: Đêm
-Kurome...-Yuuki khẽ lắc mái tóc vàng óng của mình - Mama vẫn chưa thể rửa sạch những lỗi lầm mình đã gây ra, mama chưa thể trở về với mọi người...
-Haizz, mama cứng đầu ghê!
Kurome thở dài đầy chán chường. Chợt bên ngoài có tiếng ai đó nói chuyện. Cô bé nhướn mày, lầm bầm:
-Đúng là phiền phức mà! Teleport!
Dứt lời, Kurome biến mất. Miyuki và Jin đẩy cửa bước vào. Thấy em gái đã thức dậy từ khi nào, Miyuki ngạc nhiên:
-Ủa...Sao cưng...?
-A...không có gì... - Yuuki cười yếu ớt, trùm chăn lên - Tự nhiên thức dậy thôi, không sao đâu nee-chan! Em ngủ tiếp đây.
-Cái con bé baka này, có thật là không sao chứ? - Miyuki cốc trán em gái. (MiyukiH015 đáng ghét, lúc nào cũng nói em baka~ lần này em phải dìm ch.ết chị!)
-Thật mà. - cô phụng phịu dỗi hờn.
Mỉm cười an tâm, Miyuki quay sang Jin:
-Có vẻ như con bé ổn hơn rồi ha?
-Ừ. - Jin gật đầu, mắt vẫn không rời thân ảnh nhỏ nhắn đang nằm trên giường kia.
Yuuki cất giọng nũng nịu, vùi đầu vào chăn:
-Hai người ra ngoài đi, em buồn ngủ quá à.
-Thôi, Yuuki ngủ ngon. - Jin gật đầu, kéo Miyuki ra ngoài.
Sau khi rời khỏi phòng Yuuki, Jin đi xuống hoa viên một mình. Anh cô độc đi trong màn đêm, ánh trăng như tạc khắc nên bức tranh đơn độc đến nao lòng này. “Yuuki, cô ấy thực sự rất giống người đó...” Anh cười khẩy với chính cái suy nghĩ của mình. Nhưng đó là một sự thật không thể chối cãi.
-Teleport. - anh biến mất trong màn đêm.
Thành phố Haru về khuya...
Một màn đêm bao trùm cả không gian. Nơi nghĩa trang nọ, Jin đứng trước mộ, tay cầm một bó hồng bạch đặt lên mộ. Anh mỉm cười mơ hồ, giọng loáng thoáng như cơn gió thoảng ra:
-Tira...Dạo này em sao rồi? Em có hạnh phúc bên Zexal hay không?
Một khoảng im lặng. Anh đã từng rất yêu người con gái ấy, để rồi sao? Cô ấy yêu một chàng trai khác. Để mặc anh trong cô độc. Trong tâm trí anh vẫn in đậm hình ảnh cô gái ấy, hình ảnh cô mỉm cười yếu ớt trong ánh hoàng hôn dần tắt, một nụ cười mang lệ. Thế rồi trong trận chiến tàn khốc, anh tận mắt chứng kiến cô vì một người con trai khác mà hi sinh chính bản thân mình. Cảm giác ấy...đau thật đấy!
Thế rồi Jin đã gặp Yuuki, anh ngỡ ngàng bởi Yuuki quá giống người con gái trong quá khứ. Từ ngoại hình đến tính cách, đều rất giống, giống đến cả nụ cười nhòa lệ ấy. Nhiều lần anh ngỡ như gặp lại Tira năm nào. Phải chăng Tira đã tái sinh thành cô ấy? Anh thực sự muốn đưa tay ra gạt đi nước mắt cho Yuuki mỗi lần cô ấy khóc. Nhưng...với thân phận gì đây?
Sáng hôm sau, tại lâu đài cẩm thạch trên Heaven...
-Huh? Em quyết định tái xuất rồi hả? - Miyuki ngạc nhiên.
-Ưm. Em muốn comeback rồi. - trông Yuuki có vẻ khá là tươi tỉnh - Em đang xem nên học ở đâu.
Jin lo lắng nhìn Yuuki:
-Có chắc là ổn chứ?
-Em ổn mà! - cô cười tươi rói.
-Hay là Jin, anh học cùng con bé đi. - Miyuki đề xuất, trông cô cũng không khác Jin là bao - Em chỉ sợ có người tìm cách hại con bé. Anh biết mà, việc hồi ở Học viện Vampire khiến cho con bé luôn ở trong vòng nguy hiểm!
-Ừm.
Yuuki phồng má, dù đã trưởng thành hơn hồi còn ở Học viện Vampire nhưng vẫn luôn là vẻ ngây thơ đáng yêu như hồi đó:
-Em lớn rồi mà, em tự thân lo được!
-Nghe lời chị. - chị đưa tay véo má cô em gái đầy yêu chiều.
-Miyuki nói đúng đấy. - Jin xoa đầu Yuuki, ánh mắt vụt trở nên ấm áp đến lạ - Nếu em có mệnh hệ gì thì Heaven nà tính sao?
-Haizz, bó tay hai người luôn! - cô phụng phịu, vô tư hóa vô tâm, không hề nhận ra những tia yêu thương trong mắt Jin.