Chương 37: Chào em, còn nhớ anh không
Có một người hôm ấy đã miệt mài theo xe của nhà họ Hoàng tới hẳn quận 1... Vãi cả chưởng.
Nhà nàng cùng quận nhà ta. Lại còn đối diện cơ chứ, quả nỲ chiếu tướng bắt xe, trùng hợp thế là cùng
Hẳn rồi, cái này là an bài sẵn. Người đẹp đi với hoàng tử là anh đây
Hưng tự mãn
Thiết nghĩ. Quả này ăn chắc phần thắng 100%.
Em này là của Hưng thiếu gia rồi
*****
Như vừa xếp ít đồ đạc cỏn con vừa gọi về cho mẹ Yến.
Con gái bé bỏng đi xa, mẹ sắm cả thuốc cảm, thuốc ho, thuốc đau đầu cho....
Mẹ chăm con quá cơ. Như cám ơn mẹ, dặn dò mẹ vài câu. Bố Quang cũng nói chen năm,ba câu.... Bố nói bố nhớ Như lắm
Từ bé đến giờ có lúc nào Như xa bố lâu thế đâu, công chúa của bố.
Nói thêm sợ bố nhớ quá lại khóc luôn thì mất mặt lắm
Như cười hiền. Bố mẹ... gia đình của Như...
Vừa cup máy đã nghe thấy tiếng ba Ân ngoài cửa.
Như và mọi người nói chuyện ông nghe cả, phải nói là rất ghen tị với họ
-Đói chưa con? Dì Hân nấu nhiều món cho con lắm
-Dạ. Con xếp nốt chút đồ rồi sẽ xuống...
-Ừm, con thích chỗ này chứ?
-Vâng, rất đẹp.
- Ba xuống trước giúp dì dọn cơm
- Ba.... cám ơn!
Như đắn đo rồi nói
Chuyện trước là của người lớn, nghĩ lại thì lỗi không hoàn toàn do ông ấy.
Có thêm 1 người cha... cũng tốt mà phải không các bạn
Hoàng Trọng Ân khỏi nói. Vui như tết luôn rồi ý chứ
-Con... Vừa rồi con....
-Nếu ba không thích con có thể thay đổi gọi ba như trước
-Không không... Ba thích... Rất thích... Ba đi dọn cơm, ba đi dọn cơm.
Hoàng Trọng Ân vui mừng, ông chỉ có đứa con gái này... Mọi thứ ông có sẽ cho nó hết. Bù đắp cho con yêu, dù có sao trên trời, ngọc dưới biển ông cũng lấy cho nó
-Nói cho mình nghe, Như nó nhận tôi rồi mình ạ.
-Thật à... Thế thì tốt quá, tốt quá
Mẹ Hân vui mừng. Chồng bà cũng tủi, oai hùng như cọp như vua mà không có con... May quá, giờ tốt rồi... Gánh nặng lòng bà cũng đã nhẹ đi
Hơn nữa đứa trẻ này xuất sắc, tài giỏi lại hiểu chuyện như vậy bà thực sự rất yêu quý con bé
Như thay một bộ đồ thể thao thoải mái rồi xuống nhà
Bàn ăn đã dọn sẵn, toàn món gia đình tạo cho Như cảm giác rất ấm áp
-Lại đây, chắc con đói rồi.
-Vâng....
Như cũng rất quý người phụ nữ này. Cô ấy rất tốt với Như, hơn nữa Như cũng chẳng có lý do gì để ghét bỏ cô ấy...
Thay bằng đổi ngôn ngữ, cô Hân thành mẹ Hân thôi cũng chả vấn đề
1 tiếng mẹ Hân mà khiến lòng bà thổn thức
Như vui vẻ, cả nhà họ hoàng vui vẻ
Như vậy không phải rất tốt sao
Nghỉ ngơi đã ba Ân đích thân đưa con gái đi thăm thú Sài Gòn.
Như cũng nhờ ba tìm nhà của Huyên...
Như muốn gặp Huyên, rất muốn... Chỉ cần cho Như thấy Huyên thôi, để Như biết Huyên ổn
-Sẽ có kết quả nhanh thôi. Nhà họ cũng khá kín tiếng giới thượng lưu ở Sài gòn mới biết họ
-Con chỉ muốn biết cậu ấy ổn
Mắt Như buồn...
Dạo qua chợ bến thành, đi viện bảo tàng 3D, ghé thăm caffe bệt... Ngắm nhìn hàng cây xanh mướt của phố Hàm Nghi... Con phố của phở...
Phở hà Nội khác phở Sài gòn lắm lắm. Ăn rồi sẽ nhớ cái vị ngọt thanh lại cay cay của nước dùng, sợi phở dai dai...mùi ngò gai thơm phức lưu lại trong đầu lưỡi vị tuyệt hảo của phở.
-Như! Ê Như...
Huệ hơ hơ tay vẫy gọi
Đường này rất gần trường đại học kiến trúc Hồ Chí Minh... Chả nhẽ cái Huệ học ở đây
-Huệ...
-May quá tao gặp được mày rồi... Chú... Chú này...
-Bố ruột tao. Chuyện dài lắm
Như chẹp miệng
-Em tào lao xong chưa, anh không phải giá treo đồ di động đâu
Mạnh lù lù xuất hiện sau lưng Huệ
Con bé cười hề hề. Đỡ hộ người yêu vài cái túi
-Ba thông cảm, tụi nó thế đó
Như cười trừ
Hóa ra hai nhân vật này học trong Nam. Mạnh thi kiến trúc... Còn Huệ nó thi trường sân khấu điện ảnh cơ. Đậu rồi, chúc mừng đê sau này nó làm diễn viên đó
Hai bạn đang sắm đồ chú mạnh có căn nhà bỏ trống bên Hàm Nghi nên cho chúng nó ở. Tiện quá còn gì
...cũng tốt có bạn có bè. Giúp đỡ nhau
Tối muộn hai cha con mới về. Khuân theo cả đống đồ hớn hở định khoe mới mẹ Hân thì phát hiện nhà có khách...
-Mình về rồi à... Ông Hữu sang rủ mình chơi cờ này
-Cháu chào ông.
Như lễ phép cúi chào ông cụ trước mặt
-Hôm nay rồng đến nhà tôm cơ. Sao ông bảo bận cơ mà? Chắc đây là cháu đích tôn phải không ông?
-Cháu chào chú
- Bảnh phết nhỉ
Ba Ân trêu đùa
-Chú cứ quá lời
Hưng gãi đầu
-Hoãn rồi, nhớ anh quá ấy mà... Cô bé này là
Ông Hữu nheo mắt nhìn, ba Ân cười
-Con gái con đấy ông ạ.
-Hử...
-Ông không phải hoài nghi. Là con gái ruột của con đấy... Chuyện phức tạp lắm ông ạ
-gớm anh... Có cô con gái xinh xắn dễ thương quá
Như mỉm cười khiêm tốn nói ông cứ khen quá
Hưng thì sốc. Đùa... Con gái của Ân đại ca, thật bất ngờ
-Như, cậu Fanky muốn nói chuyện với con này
Như nhanh chóng nhận điện thoại từ mẹ Hân, fanky nói anh sẽ vào muộn 1- ngày nữa, đại loại đã giúp Như đăng ký than gia 1 chương trình truyền hình thực tế về tì năng âm nhạc được tổ chức ở sài gòn do bạn anh giới thiệu
Như vâng, dạ. Vói như, người anh này... Thực tốt quá...
Như vừa cúp điện thoại thì Hưng xuất hiện trước mặt nở nụ cười tươi rói
-Chào em, còn nhớ anh không?