Chương 36: Cái tát

Chung Linh lại bớt chút thời gian đi lên tỉnh nói chuyện với Nhậm Kim Trụ về chuyện làm ăn, lúc trở về thì ghé qua nói chuyện câu đối. Cô hứa hẹn trước năm mới sẽ gửi thiết kế mới về nhưng giá câu đối bán cho nhà chị vẫn phải như cũ.


Sau khi an bài hết mọi việc, cô tìm Chu Bảo Cầm nói hết tình huống cụ thể. Chị chồng cô dưới sự khuyên bảo của mẹ cùng chồng chị đã tiếp nhận chuyện Chung Linh phải đi. Xem ra mẹ chồng cô đã nói rõ hết quan hệ lợi hại trong đó để cho chị ấy hiểu cô vẫn hướng về chị, rốt cục vẫn là người nhà. Chung Linh đưa áo bra-quà lần trước mua, cho chị. Cầm lên nhìn một lát, khuôn mặt của Chu Bảo Cầm đỏ bừng.


“Đây là gì? Này…có thể sao?”
Ở nông thôn cũng không có người dám mặc như vậy!
“Cứ thế mà mặc thôi! Sao giờ chị còn phong kiến thế, hiện giờ mọi người đều mặc cái này, chị ngẫm xem, mặc cái này thì nơi đó của chị sẽ không bị xệ xuống.” Chung Linh ra sức thuyết phục.


“Nếu người khác nhìn ra thì còn không cười ch.ết mất”.
“Không có việc gì đâu, đây là xu thế, về sau mọi người đều mặc, chị thử nghĩ xem, nếu anh rể nhìn thấy …” cô đánh mắt cho chị ấy một cái.
“Được, cám ơn em. Chị vẫn muốn sinh một đứa con trai nữa mà.”


“Chị vẫn muốn sinh con trai bằng được?” Chung Linh không nghĩ tới chị ấy kiên cường như vậy, không hổ là chị của Chu Bảo Cương. Cũng may là bọn họ chỉ được phép sinh một, chồng cô cũng không có ý tưởng phải sinh con trai. Nếu không, cô mà không sinh được con trai thì chẳng phải cô sẽ trở thành heo mẹ cho đến khi sinh được con trai sao.


“Biết làm sao được, không sinh được con trai thì sẽ bị trách mắng.”


available on google playdownload on app store


Đây là sự thật, nếu không có con trai thì sẽ bị mắng là tuyệt hậu, thậm chí là do không tích đức nên trời phạt, quan trọng nhất là đàn ông là lao động chủ yếu ở nông thôn, quan niệm này đã hình thành từ rất lâu rồi, cho dù hiện tại thời cuộc đã không giống ngày xưa nhưng trong thời gian ngắn sẽ không thay đổi quan niệm đó được.


“Chị, chị cũng nên cẩn thận, bây giờ quản nghiêm lắm đấy.” Chung Linh không thể không nhắc nhở chị ấy.


“Haizz, chị biết, lại nói, chẳng lẽ em không muốn con trai sao?” Ngụ ý chính là em cũng thế thôi. Chung Linh không muốn cùng chị ấy so đo, so đo thì có ích lợi gì đâu? Chu Bảo Cầm thực sự không nghĩ đến lời nói của cô chính là đả kích đối với Chung Linh.


“Tiểu Linh này, em nói xem hiện tại người chăn nuôi lợn càng ngày càng nhiều, cũng có người bắt đầu thu mua gà, việc làm ăn của chúng ta không tốt như xưa.”
Lời này của chị là sự thực, mọi người đều phát hiện việc này có thể kiếm tiền thì làm sao có thể không chế được cơ chứ?


“Đúng vậy, em biết thế nhưng là sao quản được?”
“Còn có người hỏi thăm chúng ta chăm nuôi thế nào? Bán tốt không?”
Nói đến chuyện này, Chu Bảo Cầm cực kì tức giận.


“Chị, chị nên thay đổi tư tưởng, nếu ngăn cản không được người khác thì sao phải bất hòa như vậy, sao không cùng nhau làm giàu, cùng nhau mua thức ăn gia súc, cùng nhau bán. Cả thôn chúng ta cùng làm thì hoàn toàn có thể trở thành một trại chăn nuôi quy mô lớn, như vậy không phải là mọi người đều có thể kiếm được.”


“Em nói nghe mới dễ dàng làm sao?”
Chu Bảo Cầm cảm thấy việc gì ở trong mặt Chung Linh cũng liền biến thành đơn giản như vậy chứ?


“Em chỉ đề nghị thế thôi, chị cùng anh rể cứ thương lượng. Nhưng mà cạnh tranh về sau rất kịch liệt, nhất định là giá lợn hơi sẽ giảm xuống. Mình nuôi lợn cũng không quá nhiều, mỗi lần vận chuyển đều tốn kém, hơn nữa sau này, giá thu mua gà cũng tăng lên.”


Những lời Chung Linh nói, Chu Bảo Cầm đều có thể tưởng tượng ra nhưng mà chị vẫn không muốn chia phần lợi cho người khác.
Chung Linh nghĩ trong một khoảng thời gian ngắn chị chồng vẫn chưa tiếp nhận được mà cô cũng không cưỡng cầu.
*


Hôm nay Chung Linh sang nhà chị Bảo Cầm thăm Hoa Hoa, ngoài ý muốn đụng Thường Hồng Mai, cô gật đầu chào cô ta một cái. Cô ta lập tức đi tới hỏi: “Tiểu Linh, dạo này bạn bận gì thế?”
“Không có việc gì.”


Cô không muốn tiếp xúc nhiều với cô ta, thân mật với một người có tiếng xấu như vậy cũng sẽ ảnh hưởng trực tiếp đến danh dự của cô.
“Buổi chiều đến nhà của mình chơi đi! Chúng ta lâu rồi không tâm sự cùng nhau.” Thường Hồng Mai trực tiếp đưa ra lời mời.


“Không được, mình còn có việc.” Nói xong, cô liền bước đi.
“Đợi đã, mình có việc muốn nói với bạn mà.”
“Có việc gì thì nói luôn đi! Buổi chiều mình không rảnh.”
“Kì thật… kì thật là chuyện Lâm Mỹ lần trước, mình muốn tâm sự cùng bạn và xin lỗi bạn nữa.”


Không đề cập đến thì thôi, nhắc đến Lâm Mỹ làm cho tâm tình Chung Linh vô cùng kém, càng không có kiên nhẫn nghe cô ta nói.
“Chuyện Lâm Mỹ không có lời gì để nói nữa, lần trước ở nhà bạn mình đã nói qua, mình hi vọng bạn không bao giờ có chuyện như vậy lần nữa.”


Nói xong, cô lại bước đi nhưng bị kéo trở về. Cô thực sự rất ghét người khác chạm vào mình, đây là di chứng đời trước lưu lại. Đương nhiên, Chu Bảo Cương đối với cô thì khác, mỗi cái đụng chạm của anh đều là sự ngọt ngào đối với cô.


“Bạn nói như vậy vẫn là đang trách mình thôi. Chúng ta nói chuyện một chút không được sao? Bạn đến nhà của mình nhé, mình chờ bạn.”
Chung Linh nghe ra điều gì đó không đúng, sao không đến nhà của cô mà phải đến nhà cô ta.
“Mình sẽ không đi.”


Thường Hồng Mai thấy thái độ kiên quyết của Chung Linh thì bắt đầu bối rối.
“Được rồi, mình nói thật với bạn, là có người muốn gặp bạn.”


Chung Linh hiểu ra, hóa ra là có chuyện,nhưng cô nghĩ người chờ cô ở nhà Thường Hồng Mai ngoài Lâm Mỹ ra thì còn có thể là ai…không ngoại trừ khả năng chính là…Vương Hải Long.
“Tôi không có cần gặp người nào cả.” Cô không muốn dây dưa nữa.


(Editor: Ở trên Chung Linh còn khách khí vì là bạn học ngày xưa nhưng giờ bắt đầu xưng tôi - cô để thể hiện sự bất mãn và cảnh cáo đối với Thường Hồng Mai.)
“Bạn… sao lại như vậy? Sao lại có người không thông tình đạt lý đến thế cơ chứ?”
Chung Linh nghe vậy thì thực sự tức giận.


“Thường Hồng Mai, tôi chính thức cảnh cáo cô, cô là một người phụ nữ đã kết hôn, tôi cũng vậy. Cô không biết cái gì là trách nhiệm hôn nhân sao? Cô muốn một người đã kết hôn như tôi làm cái gì?”


“Tiểu Linh, sao bạn có thể như vậy? Không biết phân biệt tốt xấu, mình cũng chỉ vì tốt cho bạn, hôn nhân của bạn thực sự hạnh phúc hay sao?” Thường Hồng Mai gấp gáp nói. Chung Linh này thật sự là đầu gỗ không hiểu chuyện.


“Cô cút cho tôi, từ nay về sau cấm cô nói chuyện với tôi. Tôi chán ghét cô, cô bớt xen vào việc của người khác đi.”
Đây đã là lời cảnh cáo nghiêm trọng, Chung Linh nghĩ cô không nên khách khí với người phụ nữ này nữa.


“Này… Mình chỉ muốn tốt cho bạn thôi, bạn không muốn có hạnh phúc sao? Không khát vọng tình yêu ư? Tiểu Linh, bạn đừng vì chuyện lần trước mà giận mình, hãy nghe mình nói này…”


“Chát!” Chung Linh tát một cái khiến Thường Hồng Mai sững sờ. “Bạn điên rồi… Vì sao đánh mình? Mình…” Vừa định la khóc om sòm thì đã bị Chung Linh trừng mắt nhìn.


“Cô đây là muốn cho tôi gặp ai? Cô cho cô là ai? Không vì gì khác, chỉ vì cô xen vào chuyện của tôi thì cái tát này cũng không oan.”
Chung Linh mặc kệ cô ta, cái tát này là để xả giận, gom cả tức giận đời trước trút vào trong đó.


“Chung Linh, cô đứng lại, tôi sẽ không tha cho cô, cô cứ chờ xem. Tôi sẽ nhìn cô bất hạnh.”
Thường Hồng Mai không cam lòng gào lên ở phía sau nhưng mà cô ta không dám đuổi theo bởi vì trong lòng cô ta chột dạ, sợ chồng biết thì cô ta sẽ lại bị ăn đòn.
*


Thường Hồng Mai cố ý đi về quê một chuyến gặp Vương Hải Long. Vương Hải Long từ ngày đó đến giờ luôn khó chịu. Hình ảnh Chung Linh mỗi đêm đều xuất hiện trong giấc mơ của hắn, khiến cho hắn không thể tìm cọp mẹ để tiêu hỏa, làm cho cọp mẹ nhà hắn mấy ngày nay cứ vui tươi hớn hở, nhưng mà vẫn không hạ hỏa được, ngay cả tìm quả phụ kia cũng không dập được hỏa trong lòng hắn. Thấy Thường Hồng Mai đến đây, hắn ta vô cùng vui mừng, vội vàng nhiệt tình tiếp đãi.


“Sao rồi?”
Câu đầu tiên hắn đã hỏi tình huống.
“Anh nói xem, em còn chưa nói cái gì, chỉ mời cô ta đến nhà em một chuyến mà cô ta đã trở mặt, còn đánh em một tát đây này.”


Nghe vậy, Vương Hải Long vô cùng thất vọng, xem ra hắn nhờ vả không đúng người. Lẽ ra không nên nhờ cô em họ việc thành không được, bại sự có thừa này.


“Được rồi, anh đã biết, trước cám ơn em, chờ cho sau này chúng anh ở một chỗ, anh nhất định sẽ không quên em, em về trước đi. Anh sẽ tự nghĩ biện pháp, đúng rồi, em không có nói là anh muốn gặp cô ấy đó chứ?” Hắn quả thực lo lắng cô em này đánh rắn động cỏ.


“Không có, em còn chưa kịp nói gì.”
Thấy thế, Vương Hải Long mới yên tâm, trấn an cô em họ rồi kêu cô ta trở về, cuối cùng còn không quên dặn dò nếu có tin tức hoặc cơ hội gì thì báo cho hắn.
*


Chung Linh rốt cục đã nhận được đơn phê duyệt di chuyển hộ khẩu tùy quân của Chu Bảo Cương gửi đến. Nhận được giấy này, cô yên tâm, thu thập mọi thứ, nói một tiếng với ba mẹ chồng, đi lên xã một chuyến. Cũng may nhà cô thường xuyên mướn xe thu mua gà cho nên mướn xe cũng dễ. Vừa nghe có xe đi lên xã, nhiều chị nhiều thím trong thôn đều muốn đi dạo phố nên tranh thủ đi luôn xe này. Động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên Thường Hồng Mai cũng biết, cô ta vội vàng đến trụ sở thôn gọi điện cho Vương Hải Long, thông báo Chung Linh đã xuất phát đi lên xã.


Chung Linh cho rằng Đông Bắc thật sự là một địa phương tốt để an cư lạc nghiệp, chỗ này là bình nguyên, không có động đất, sóng thần, bão lớn, cho nên cơ bản là mưa thuận gió hòa. Chung Linh thích nơi này, ở nơi này sinh hoạt hai đời, cả Chu Bảo Cương cũng luyến tiếc nơi này. Tương lai khi anh về hưu có lẽ bọn họ sẽ về đây dưỡng lão, nuôi mấy con gà, trồng vườn rau nhỏ, cùng vài cây ăn quả, ăn hành tây, tương trám, mặt trời lên thì làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi. Đó là cuộc sống thật tốt đẹp!


*
Ủy ban xã Trường Thanh là một tòa nhà hai tầng, cũng là tòa nhà hai tầng duy nhất trong xã. Nơi này ngoài trừ công chức trong ủy ban xã còn có công an xã, y tế xã và khuyến nông. Chung Linh trực tiếp đi đến bộ phận công an xã, đợi hơn nửa ngày mới phát hiện ra người phụ trách đã ra ngoài, thật sự là…


“Chung Linh? Em đến đây làm gì?”
Là Mạc Hoành, Chung Linh cũng không có ngạc nhiên khi nhìn thấy anh ta.
“Là anh. Em đến xin chuyển hộ khẩu. Sao anh lại ở đây?”
Chung Linh cũng chào lại, cô đang kì quái sao anh ta lại ở đây, anh ta không phải công tác ở trên huyện sao?


“Anh đến làm việc, vậy… vậy em cứ giao cho anh xử lý đi.”
Chung Linh đưa giấy tờ cho Mạc Hoành. Anh ta rất nhanh chóng tìm người giúp làm thủ tục cho cô, xong xuôi thì đưa lại.
“Cảm ơn anh. Em đi đây.” Chung Linh mỉm cười, xoay người bước đi.


“Chung Linh, đợi chút, chúng ta nói chuyện một lát được không?”.


Giọng Mạc Hoành gần như là cầu xin. Chung Linh cũng không muốn nhẫn tâm thương tổn anh ta nhưng mà nếu chính cô cứ cảm thấy anh ta đáng thương mà nói lời an ủi thì chỉ có thể hại mình hại người. Trong thời gian này, cùng một người đàn ông khác ra ngoài, nếu bị người khác nhìn thấy thì có há miệng giải thích cũng không rõ ràng được.


“Chúng ta tiếp xúc không nhiều, em nghĩ chúng ta không có điều gì để nói. Hơn nữa em đã là vợ người ta, rất khó một mình gặp mặt người đàn ông khác.”
Chung Linh hi vọng lời này của mình có thể ngăn chặn tình cảm của Mạc Hoành, không cho anh ta hi vọng gì nữa.
“Anh biết.”


Mạc Hoành hiểu ý tứ của cô, không thể cố ép người khác được. Anh cho dù có thích Chung Linh thế nào đi chăng nữa cũng sẽ không thể đánh mất tôn nghiêm của mình được.


Chung Linh bước đi không quay đầu lại. Mạc Hoành nhìn theo bóng dáng của cô mà đau xót, người con gái tốt đẹp như vậy lại không phải là của mình, đó chính là tiếc nuối lớn nhất đời này của anh ta. Không biết sau này còn có thể nhìn thấy cô ấy lần nữa hay không, nghĩ đến đây, không biết tại sao, anh ta lại theo Chung Linh đi ra ngoài.


*


Ở trung tâm xã chỉ có một cái ngã tư đường, hai bên đường đều là cửa hàng, còn có cả bưu cục. Ngã tư đường không rộng lắm, xe của Chung Linh chỉ có thể đậu ở sau phố. Người khác còn chưa trở về, người ở lại coi xe thấy Chung Linh trở lại thì vội vàng bảo cô trông xe còn anh ta thì đi ra ngoài. Mọi việc của cô đều đã làm xong nên cũng chỉ có thể nhìn quanh, thời đại này, quê mình chính là như vậy. Trước kia cô chưa bao giờ nhìn kĩ, mai này rời khỏi, nhất định phải nhớ tâm tình lúc này, hoàn cảnh lúc này cùng với nhân sinh hiện tại.


“Chung Linh? Thật là em rồi, khéo quá!”
Là Vương Hải Long, áo sơ mi màu trắng, tóc tai chỉnh tề, giọng nói ôn nhu, đời trước Chung Linh bị chính những điều này mê hoặc, hay có khi chỉ cần là người khác biệt so với chồng mình đều là lang quân như ý.
“Ah, là kế toán Vương.” Chung Linh cũng ôn hòa nói.


“Đi, đến nhà của anh chơi. Để chị dâu làm cơm, giữa trưa ở nhà anh ăn bữa cơm nhé.’


Những lời này làm cho Chung Linh lập tức hiểu được mục đích của hắn ta. Vợ hắn ta làm ở kho lương của xã, cách nhà rất xa, giữa trưa không có khả năng trở về, chính hắn mời mình đến chơi thì mục đích xấu xa rõ ràng.


“Chúng ta không quen thân đến vậy. Kế toán Vương nhiệt tình thái quá rồi.” Trong lòng Chung Linh tràn đầy lửa giận.
“Nghe em nói này, anh là bạn tốt của Cao Thần, mà quan hệ của em với vợ chồng Cao Thần lại tốt như vậy thì sao lại không thân quen chứ? Đi, đến nhà của anh ngồi chơi một lát.”


Tên ngụy quân tử ra vẻ đạo mạo này!
“Anh làm cái gì vậy? Buông ra! Mau!”


Chung Linh không dám hô to, nếu bị người nhìn thấy thì vô luận sự thật là như thế nào, cô cũng không tốt. Nhưng chính cô làm sao địch nổi khí lực của một người đàn ông, hiện tại Vương Hải Long đã giữ chặt tay cô mà kép đi.
“Tiểu Linh, em khách khí quá, cũng không phải là người ngoài mà.”


Mắt thấy mục đích sắp đạt được, ánh mắt Vương Hải Long đỏ đến hưng phấn. Hắn liệu định Chung Linh không dám hô to, thành công ngay trước mắt, chỉ cần lần này thành thì mỹ nhân này sẽ là “hậu cung” của chính hắn.






Truyện liên quan