Chương 20
Tôi về phòng ký túc ngủ cả một ngày.
Đến tối, tôi lại không ngủ được nữa. Trằn trọc hồi lâu, tôi quyết định dậy chơi game bằng máy game cầm tay.
Sáng sớm ngày đầu tuần, tôi vác theo tinh thần uể oải đi làm. Trên đường đi tôi còn thầm nghĩ, nếu như Lâm Tự Sâm mà nhìn thấy bộ dạng này của tôi, nói không chừng sẽ lại châm chọc tôi vài câu. Ai ngờ, vừa vào phòng làm việc, tôi chợt nghe được một tin đáng sợ.
“Phó giám đốc Lâm hình như gặp tai nạn xe.”
Không phải chứ? Cơn buồn ngủ nháy mắt tan sạch, tôi nhớ tới lời cầu khấn của mình trong chùa Tĩnh An. Chẳng lẽ…
Tôi vồ lấy Tưởng Á – người vừa tung tin, khẩn trương hỏi: “Anh ta không sao chứ?”
Tưởng Á hồ nghi nhìn tôi, giọng nói có chút châm chọc: “Nhiếp Hi Quang, cậu căng thẳng như thế làm gì? không ngờ cậu lại quan tâm tới phó giám đốc Lâm như thế á!”
Nói xong, cô ấy xoay người bỏ đi, ngay cả một mẩu tin có ích cũng không nói cho tôi.
Vẫn may, rất nhanh sau đó tôi được mời tới dự cuộc họp. Chủ trì cuộc họp chính là người mà bình thường không mấy tham dự trức tiếp vào công việc quản lý – giám đốc Trương. Giám đốc thông báo tin phó giám đốc Lâm gặp tai nạn, may mắn không có vấn đề gì nghiêm trọng, nhưng cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng vài tuần.
“Công việc của phó giám đốc Lâm tháng này do tôi phụ trách. Nhưng vì lại có thêm dự án xây dựng công xưởng gần đây, thỉnh thoảng vẫn cần có ý kiến của anh ta. Cho nên tôi cần một người đảm nhận việc trực tiếp mang tài liệu tới cho phó giám đốc Lâm. Cũng không phải đi quá nhiều lần, một tuần cũng chỉ một hai lần mà thôi. Mọi người ai muốn nhận?”
Giám đốc Trương nhìn qua một lượt. Tranh thủ trước lúc mọi người rục rịch đứng lên, tôi liền nhanh chóng giành lấy: “Giám đốc, tôi đi.”
Mọi người đều nhìn về phía tôi, tôi ho khan mấy tiếng, giải thích: “Đầu tiên là bởi vì, dự án này tôi vẫn luôn theo dõi. Hơn nữa, mọi người cũng biết, ấn tượng của phó giám đốc về tôi không tốt.”
Dường như nghĩ tới những chuyện thường ngày, toàn bộ đồng nghiệp cũng nhìn tôi bằng ánh mắt ôn hòa hơn một chút.
Tôi tiếp tục nói: “Bởi vậy, tôi muốn nhân cơ hội lần này,cải thiện cái nhìn của phó giám đốc Lâm về mình.”
Nhân tiện, chuộc tội lỗi trong lòng a… mấu chốt chính là điều này!
Tôi nhìn giám đốc Trương đầy vẻ chân thành, có lẽ anh ta bị ánh mắt đầy nhiệt tình của tôi phóng tới, lập tức vỗ bàn: “Cô đi.”
Vì vậy, buổi chiều cách ngày hôm ấy, tôi liền ôm một tệp văn kiện giấy tờ chạy tới nhà phó giám đốc Lâm. Mở cửa tiếp tôi là một bác gái hơn năm mươi tuổi. Có lẽ là biết có người của công ty đến, bác ấy tiếp đãi rất khách khí.
“Cháu chào dì, cho cháu hỏi đây có phải nhà anh Lâm Tự Sâm không ạ?”
“Đúng rồi đúng rồi, cô là người của công ty cậu Lâm hả? Cậu ấy đang ở trong thư phòng chờ cô. Mời vào.”
Tôi thay dép, ôm văn kiện đi theo bác gái vào trong thư phòng của Lâm Tự Sâm. Nhưng mà vừa tới trước cửa phòng, tôi bỗng luống cuống, tự nhiên lại có cảm giác tội phạm tới gặp người bị hại.
Tôi kéo tay bác gái lại: “Dì ơi, phó giám đốc Lâm thế nào rồi ạ? Không sao chứ ạ? Bác sĩ nói thế nào ạ?”
“Không sao không sao, không có vấn đề gì lớn. Chỉ là vụ tai nạn khiến vết thương cũ bị tái phát. Tĩnh dưỡng là khỏe thôi. Hiện tại tốt nhất là không được đi lại nhiều, cũng không được đứng quá lâu.”
Không thể đi bộ được ư?
Tôi thực sự không biết lời cầu khấn của mình lại linh nghiệm như thế, nói biến mất liền biến mất, lại còn thảm hại như vậy… Mấy hôm trước tôi còn ngập một lòng tức giận với Lâm Tự Sâm, nhưng bây giờ thì chỉ còn lại sự chột dạ.
Tôi lưỡng lự hỏi: “… Cháu… cháu đi vào có tiện không ạ? Hay là dì mang cái này vào đưa cho phó giám đốc giúp cháu được không ạ?”
Bác gái nói: “À, để tôi đi hỏi cậu Lâm xem sao. Cô gái, cháu đợi ngoài này một lát.”
Bác ấy đang định gõ cửa, chợt một giọng nói bên trong truyền ra ngoài: “Ai ở ngoài đó?”
“Cậu Lâm, là nhân viên công ty của cậu. Một cô gái trẻ tuổi mang văn kiện tới. Cậu xem có tiện để cô ấy đi vào không hay là để tôi mang vào?”
Thư phòng yên lặng một lát.
“Để cô ấy vào đi ạ.” (như yết kiến vua=.=)
Tôi đẩy cửa thư phòng ra, ánh mắt đầu tiên vội vã ném lên người Lâm Tự Sâm.
Quả nhiên anh ta đang ngồi trên ghế.
Ánh sáng xuyên qua ô cửa sổ sát sàn nhà chiếu khắp trong phòng. Anh ta mặc một chiếc áo len màu xám nhạt, trên đầu gối đắp một tấm chăn mỏng, đang cúi đầu xem một cuốn tạp chí.
Mặc dù nhìn từ đầu tới chân không có thấy một chút bất tiện và chật vật nào, nhưng không hiểu sao tôi vẫn cảm thấy bộ dạng anh ta quả thật rất tồi tệ.
“Phó giám đốc Lâm.” Tôi căng thẳng đi tới trước mặt anh ta, đưa tệp văn kiện ra.
Anh đón nhận cái nhìn của tôi,.
“Là cô à?”
Tôi chột dạ nói: “Vâng, những người khác đều không rảnh.”
Cuối cùng thì tôi cũng không thể nói ra được rằng tôi đến để tận mắt chứng kiến trình độ nguyền rủa người khác của mình, đành phải tìm một lý do không có sức thuyết phục như thế mà đáp lại. Anh ta nhìn tôi bằng ánh mắt nghiền ngẫm. Tôi có tật giật mình, nhanh chóng cúi đầu.
Anh ta gấp cuốn tạp chí đặt sang một bên, nhận lấy tệp tài liệu tôi đưa, quay sang dặn dò bác gái giúp việc: “Dì Trần, giúp cháu đưa cô ấy tới phòng khách ngồi nghỉ.”
Ngồi yên trên ghế hơn một giờ đồng hồ, suýt nữa tôi lại ngủ quên mất. Sau đó, tôi đành phải lôi di động ra chơi game để tỉnh táo đầu óc.
Trước khi rời khỏi đó tôi cũng không gặp lại Lâm Tự Sâm. Bác gái mang chồng giấy tờ đã được phê duyệt ra cho tôi, sau đó mở cửa cho tôi về.
“Cậu ấy nói ngày mai cô mang tới đây những hợp đồng có tên trong danh sách này.”
Tôi sửng sốt. Không phải đã nói một tuần chỉ một hai lần thôi sao? Sao mai còn phải tới? Tôi cúi đầy nhìn vào tờ danh sách, nét bút lộn xộn quen thuộc này, chính là chữ của Lâm Tự Sâm.
Chiều hôm sau, tôi lại đúng giờ đem tài liệu tới tận tay anh ta, rồi chuẩn bị đi ra phòng khách ngồi chờ.
Ngồi ở phòng khách thật sự rất buồn chán. Lúc đi, tôi vội vội vàng vàng lại để quên di động ở văn phòng mất rồi, không có gì chơi, vì thế lúc sắp ra khỏi thư phòng, tôi dè dặt hỏi Lâm Tự Sâm: “Phó giám đốc, em có thể xem tạp chí trong này không?”
Dù sao cũng là đồ của người khác, tôi đương nhiên không thể tùy tiện dùng.
Anh ta cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Cô xem không hiểu đâu.”
Cái gì?
“Đây đều là tập san của nước ngoài về y học.”
“Ồ, vậy em đi ra ngoài chờ.” Tôi xấu hổ chuẩn bị chạy trốn.
“Chờ chút.”
Tôi nhìn anh ta.
“Cô cứ ngồi đây.” Anh ta thờ ơ nói, “Có thể có vài chỗ tôi cần hỏi cô.”
“Đây đều là tập san của nước ngoài về y học.”
“Ồ, vậy em đi ra ngoài chờ.” Tôi xấu hổ chuẩn bị chạy trốn.
“Chờ chút.”
Tôi nhìn anh ta.
“Cô cứ ngồi đây.” Anh ta thờ ơ nói, “Có thể có vài chỗ tôi cần hỏi cô.”
Đưa văn kiện giấy tờ tới rồi mà vẫn còn phải bị khảo tr.a nữa à? Tôi yên lặng ngồi trên sô pha. Kết quả, suốt một tiếng đồng hồ có lẻ, anh ta coi tôi như người vô hình, hoàn toàn không hỏi tôi bất cứ vấn đề gì. Mãi tới khi kết thúc, anh ta mới mở miệng: “Chiều mai dì Trần có việc phải về nhà, cô đến thì cứ tự mở cửa vào.”
Nói xong, anh ta gọi dì Trần tới: “Dì đưa chìa khóa nhà cho cô ấy.”
“Hả?” Chuyện này là thế nào?
“Lẽ nào anh muốn tôi tự mở cửa vào?”
“Ừ.”
Tôi đưa tay nhận lấy chùm chìa khóa một cách trì độn, có cảm giác vô cùng quái dị. Chỉ là đưa văn kiện tới mà thôi, sao tự nhiên tôi lại giữ chìa khóa nhà anh ta?
Đi ra khỏi cửa, tôi mới nhớ tới, ngày mai tôi lại phải đến nữa! Nói đúng hơn là, liên tục ba ngày, tôi phải qua nhà anh ta?
Tôi cũng không dám tưởng tượng tới ánh mắt của đồng nghiệp nữa rồi.
Hay là, ngày mai tôi giả vờ xin nghỉ rồi lén lút tới nhà anh ta? Không đúng không đúng, như vậy càng khiến cho người ta nghĩ lung tung.
Chưa đợi tôi nghĩ ra một kế sách vẹn toàn thì thời điểm phải đi tới nàh phó giám đốc đã tới rồi. Lần này, đừng nói tới mấy người hội Tưởng Á, mà ngay cả Ân Khiết cũng nhìn tôi bằng ánh mắt viết rõ mấy chữ: “Cậu và phó giám đốc phát triển đến thế rồi cơ!”
Được rồi, nếu tất cả mọi người đều hoài nghi như vậy, tôi cũng… thôi không căng thẳng nữa.
Tôi vô tư mang tài liệu tới nhà Lâm Tự Sâm,
Ngoại trừ phải tự mở cửa vào nhà thì những việc khác vẫn vậy.
Chỉ có điều hình như quá đỗi tĩnh lặng hơn mọi khi.
Chiều cuối thu, Lâm Tự Sâm theo thường lệ đang xem văn kiện, tôi vẫn như bình thường ngồi ở sô pha. Ánh mắt chăm chú quan sát từ hàng cây bên ngoài cửa sổ, rồi đến sách trên giá, rồi đến bình hoa, cuối cùng nhìn tới cốc nước trống không bên cạnh bình hoa.
Xuất phát từ sự quan tâm đối với bệnh nhân, tôi chủ động hỏi: “Phó giám đốc, có cần em ra ngoài lấy cho anh cốc nước không?”
Anh ta lật giở một trang giấy, động tác ngưng trệ chốc lát, sau đó chậm rãi quay sang nhìn tôi nhưng không nói gì. Trong lúc tôi còn đang cho rằng mình lắm chuyện thì lại thấy anh ta gật đầu.
Tôi nhanh chóng cầm cốc đi tới phòng bếp, cầm bình nước nóng rót, nhưng bình lại trống không.
Tôi chạy đến cửa thư phòng lên tiếng thăm dò: “Phó giám đốc, có lẽ anh phải đợi mấy phút, hết nước nóng rồi. Tôi phải đi đun đã.”
Anh ngẩng đầu nhìn tôi một lát. Tôi gãi đầu, khi anh ta đồng ý rồi tôi lại quay lại phòng bếp, nhìn chằm chằm siêu nước chờ nước sôi.
Nước sôi, tôi rót ra, bưng tới phòng, cẩn thận đặt trước mặt anh ta.
“Đã bỏ thêm một viên đá trong tủ lạnh vào rồi, cho nên sẽ không qua nóng đâu, có thể uống được rồi.”
Anh ta không nhận lấy cốc nước. Ánh mắt dừng lại ở cốc nước rồi di chuyển lên mặt tôi, chậm rãi.
“Nhiếp Hi Quang, vì sao cô cảm thấy áy náy?”
“Cái… cái gì?”
“Vẻ mặt cô không giấu được có tâm trạng.” Anh ta thờ ơ nói: “Ngày đầu tiên cô tới đây, tôi đã có cảm giác cô rất áy náy. Vì sao lại thê?”
“Tôi…”
Bị anh ta nhìn ra cả tâm gan, tôi thầm nghĩ không phải là mình cô ý nguyền rủa anh ta… Hơn nữa, làm sao tôi có thể nói với anh ta rằng, vì lúc trong chùa tôi đã nguyền rủa anh ta cho nên anh ta mới gặp tai nạn? Như vậy, nghe cũng không khoa học lắm thì phải…
Anh ta vẫn đang chờ một lý do đằng sau chữ “tôi” kia.
“Nhiếp Hi Quang, đây là lần thứ hai tôi bị tai nạn xe.” Anh ta nhìn tôi, giọng nói trầm thấp.
“Lần trước, sau tai nạn, tôi đã đánh mất đi sự nghiệp của cả đời mình.”
Sự nghiệp cuộc đời? Tôi sửng sốt, một lúc mới ý thức được anh ta đang nói chính là công việc trước đây – bác sĩ ngoại khoa.
Bác sĩ ngoại khoa, quan trọng nhất là…
Tôi nhìn lên bàn tay anh ta. Bàn tay vô cùng đẹp, ngón tay thanh mảnh rất có lực, khớp xương rõ ràng. Tôi tượng tượng tới hình ảnh bàn tay ấy cầm con dao phẫu thuật, nhất định sẽ là một hình ảnh vô cùng đẹp đẽ.
“Anh…” Tôi á khẩu, trong lòng bỗng dâng lên cảm giác thương xót.
“Tay của tôi.” Anh ta gật đầu, mắt không hề chớp nhìn chằm chằm tôi, nói: “Nếu như tai nạn lần này có thể khiến cô Nhiếp hồi tưởng lại ký ức đã lâu, tôi đây sẽ vô cùng hài lòng.”
Cái gì hồi ức đã lâu?
Tôi không hiểu, nhìn anh ta: “Anh đang nói cái gì?”
Anh ta không trả lời.
Ánh mắt lại giống như nhanh chóng đóng băng, anh ta thu hồi đường nhìn. Giọng nói trầm ấm khi nãy cũng bất chợt trở nên lạnh lẽo.
“Cô có thể về.”
Hai hôm sau, tôi được thông báo sau này không cần mang văn kiện tới nữa. Tôi mới ý thức được, lẽ nào tôi lại đắc tội với anh ta?
Vị Lâm tiên sinh này cũng thật là quá dễ mếch lòng quá đi.
Tôi ôm đầu đau khổ suy nghĩ, cũng không nghĩ ra bản thân mình rốt cuộc nói gì sai.
“Xong đời.” Tôi khổ não than với Ân Khiết: “Chờ anh ta quay lại làm việc, khẳng định mình sẽ lại phải tăng ca còn kinh khủng hơn.”
Thế nhưng lần này tôi đã dự đoán sai rồi. Hai tuần sau Lâm Tự Sâm đi làm lại, quả thực đã hoàn toàn quên mất phòng quản lý còn có một người là tôi đây, triệt để không dùng tới tôi. Thậm chí có lần tôi đang lên mạng chơi, anh ta đi ngang qua sau lưng tôi mà còn làm như không thấy.
Ân Khiết chúc mừng tôi: “Hi Quang, xem ra mấy lần đưa văn kiện của cậu rất có ích. Nhìn xem,phó giám đốc Lâm chắc chắn không bao giờ bắt cậu tăng ca nữa đâu.”
Vậy sao??
Đó là ảo giác của tôi ư? Sao tôi lại cảm thấy, thái độ của Lâm Tự Sâm đối với mình càng ngày càng tồi đi thế?