Chương 11
Ba giờ chiều ông Pêter về đến nơi.
Trên ô tô còn có một người nữa, người đó mặc áo khoác màu nâu pha vàng nhạt, một người đàn ông trẻ tuổi đội mũ ống cao, nhưng chiếc ô tô chỉ đi lướt qua nhà chứ không dừng lại.
Tới đầu phố, xe dừng lại trước tòa nhà lớn có biển đề: Bể bơi của thành phố. Người thanh niên đội mũ xuống xe, quay lại nói vài câu với ông Pêter, sau đó đi vào trong tòa nhà. Chắc chắn đó là một người lạ đến thành phố, bởi vì anh ta có mang theo cả hành lý. Phía tòa nhà bên ngoài bể bơi người ta còn dùng làm nhà trọ nữa, như vậy anh ta vào đấy nghỉ.
Ông Pêter cho quay xe lại, và lần nữa lướt qua cửa nhà mình, dừng bánh trước cửa nhà gia đình Bôgar. Ông bước ra khỏi ô tô và đi vào trong nhà.
Người tài xế lái chiếc xe vòng lại phía bể bơi, rồi ra khỏi xe và tiến đến gần một người phụ nữ có vẻ thị dân. Người phụ nữ quàng khăn đen to ở cổ bởi vì ngoài đường gió lạnh thổi, bầu trời cũng đầy mây đen.
Tất cả mọi cảnh này, Iđo đều nhìn thấy qua cửa sổ phòng nàng.
Nếu như cha nàng không viết trong điện là: “Hãy đợi cha ở nhà” thì nàng đã ra ga đón cha rồi. Nhưng vì sao cha nàng lại không về thẳng nhà ngay nếu như có việc cần kíp? Nếu việc cần đến vậy, vì sao cha nàng không lên gặp nàng mà lại vào nhà Nôra trước?
Nàng vẫn đứng bên cửa sổ nhìn xuống đường. Trang phục của nàng vẫn là bộ đồ từ hồi ở trường dòng. Trong tay nàng là cuốn sách luật hôn nhân. Khuôn mặt trắng xanh, đôi mắt bình tĩnh như mọi khi, nhưng hôm nay đầy nghị lực, quyết tâm.
Mười lăm phút sau, ông Ô. Pêter ra khỏi nhà Nôra, bước vội về nhà mình.
Iđo đợi cha sau cánh cửa.
Khuôn mặt ông cáu kỉnh.
Ông không chào con, cũng không hôn con.
- Con hãy thay bộ đồi mới may vào – ông nói giọng cứng rắng – hãy đợi cha ở phòng khách.
Nói rồi ông bỏ về phòng mình.
Iđo mặc bộ đồ đen nàng mới may, tóc chải mượt ra phía sau như hồi còn ở trường dòng. Nàng ngồi đợi trong phòng khách.
Cửa phòng ăn không đóng. Xuyên qua đó, nàng nghe thấy tiếng nói chuyện trong phòng của cha, tiếng cha nàng lạnh lùng như đang mặc cả mua bán ở của hàng, còn giọng nói kia là của một người đàn ông còn trẻ. Nàng không nghe rõ họ nói gì, mà nàng cũng chẳng để tâm.
- Có lẽ là một người mua rượu nào đó – Nàng nghĩ – Lạy chưa, ít ra, cha ta hãy khuây khỏa bớt cái chuyện ta đối xử với Nôra đi, để rồi ông đừng có trút giận lên đầu ta nữa. Nếu như cha nàng cứ bắt buộc nàng phải sang nhà cô ta để xin lỗi, thì trong bộ đồ đen này, nàng thật là thích hợp như sang nhà liệm vậy.
Nàng đứng dậy đến gần cửa sổ.
Mặt trời buổi chiều ta chiếu ánh sáng qua hai cửa sổ vào phòng khách. Những lúc khác, Iđo thường kéo rèm che để ánh sáng mặt trời, đừng làm phai màu xanh của đồ gỗ trong phòng. Nhưng hôm nay, nàng không nghĩ nhiều đến điều đó. Nàng cứ đứng cạnh cửa sổ và nhìn ra mái nhà.
Nàng đứng đó chưa lâu la gì, cửa phòng của cha nàng mở ra, cha nàng bước sang phòng khách.
- Con ở đây ư?
Cũng lúc đó, ông mở rộng cánh cửa quay lại nói với người bên trong:
- Xin mời ngài.
Từ sau cửa bước ra một người thanh niên trẻ, mặc bộ đồ đen, tóc anh ta nâu, đẹp trai, có vẻ mặt nghiêm túc. Anh ta bước đi nghiêm chỉnh, thẳng băng như người lính mặc thường phục vậy, mớ tóc nâu của anh cắt ngắn, dựng lên như là bàn chải.
Cùng lúc, ánh mắt của chàng trai và Iđo gặp nhau.
Iđo đưa mắt nhìn sang cha vẻ dò hỏi, chờ đợi. Khuôn mặt cha nàng đầy vẻ nghiệt ngã.
- Ngài Balôgh Trobo – cha nàng giới thiệu giọng lạnh lùng – chồng sắp cưới của con. Chiều mai các con sẽ làm lễ kết hôn.
Ông quay lưng và đi vào phòng của mình.
Những lời nói của ông sống sượng và mệnh lệnh như là những tảng đá vừa ném vào phòng khách. Iđo, tai ù đặc, đứng hầu như không vững nữa.
Trobo cũng bị bất ngờ, đôi mắt đờ đãn đứng trước cô gái.
Iđo đứng đó bất động như hóa đá trước mặt chàng trai.
- Xin tiểu thư tha lỗi – cuối cùng Trobo lên tiếng, đôi môi run run – tôi không biết sự việc lại như thế này.
Chàng mỉm cười lắc đầu.
- Cha của tiểu thư thật là một người đặc biệt…tôi cứ tưởng rằng trước tiên cần phải giới thiệu với nhau đã…
Iđo đờ đẫn nhìn chàng như một người sắp ch.ết nhìn thấy sóng biển đang bị chồm lên người mình. Sau đó nàng nhắm mắt lại ngồi xuống ghế bành. Đầu gục xuống.
Trobo cứ đứng, đứng mãi. Khuôn mặt bình tĩnh. Chàng nhìn xung quanh và rồi lại nhìn sang cô gái, ánh mắt đầy vẻ ngạc nhiên và thương tình nữa. Nhưng cũng có một vẻ gì đó hơi coi thường.
- Xin tiểu thư thứ lỗi – chàng nhắc lại giọng lịch sự nhưng lạnh nhạt – tôi không có lỗi trong việc ông thân sinh ra tiểu thư giới thiệc đột ngột như vậy. Tôi không ngờ sự việc lại diễn biến như thế.
Iđo như một người tỉnh ngủ. Ngẩng đầu lên, cũng nhìn Trobo từ đầu đến chân bằng ánh mắt lạnh lùng, khinh thường.
- Thế không phải ngài đến đây vì việc đó sao?
- Đúng là vì việc đó mà tôi đến!
Iđo vịn thành ghế, đứng dậy:
- Ngài định bắt buộc tôi về làm vợ ngài, có đúng thế không?!
Trobo mở to mắt:
- Đúng thế đấy, thề có chúa!
- Tiểu thư sẽ từ chối!
- Đúng vậy!
Đôi mắt nàng cứng cỏi nhìn thẳng vào Trobo, miệng lặp lại một lần nữa như khẳng định:
- đúng vậy!
Trobo đứng đó, lúc này chính chàng đã hóa thành đá. Chàng nhìn nét mặt thanh cao đang xanh xao dần của cô gái.
- Tiểu thư cho phép tôi hỏi và hãy nói cho tôi hay, vì sao tôi lại phải chịu những điều như thế này?
- Chính vì xử sự của ngàu. Tôi không biết ngài là ai, làm gì. Mà tôi cũng chẳng muốn biết nữa.
Nàng nói., ngửng đầu kiêu hãnh ánh mắt nhìn như muốn hỏi, vì sao Trobo không biến ngay đi cho rồi.
Trobo đứng một lát, vẻ suy nghĩ.
- Xin tiểu thư thứ lỗi – cuối cùng chàng nói- nhưng không phải tôi bày đặt ra chuyện này để giải trí đâu. CHính cụ thân sinh của tiểu thư phải là người giới thiệu cho tiểu thư rõ về tôi. Tôi là một nhà báo, sinh trưởng trong một gia đình nề nếp, rất biết quý trọng người. Cửa gia đình nhà tôi luôn luôn mở rộng đón khách và anh em rất thương yêu nhau.
- Thế mà ngài lại lấy vợ theo kiểu này ư? – Iđo hỏi
Trobo ngẩng đầu lên đáp:
- Thế tiểu thư lấy chồng như thế này ư?
Chàng đưa mắt nhìn xuống giày Iđo, sau đó lại nhìn lên nét mặt.
Iđo trông xanh xao. Nàng ngồi xuống, hai tay ôm lấy đầu.
Ngoài cửa sổ tiếng ô tô mở máy chạy, sau đó tiếng ồn tắt dần. Căn phòng lại yên tĩnh như phần mộ dưới đất vậy.
Iđo chậm chạp vẫy tay ra hiệu cho Trobo. Trobo ngồi xuống ghế.
Họ ngồi đó câm lặng. Trobo nhìn trộm cô gái, cô gái gục đầu giữa hai bàn tay.
Tiếng chuông đồng hồ vang lên trong phòng.
Cuối cùng Iđo cựa quậy. Nàng ngẩng đầu lên, nét mặt đau khổ như nàng biết rõ điều gì đang đợi mình. Trobo ngồi thẳng đầu, đôi mắt bình thản, thương cảm nhìn vào mặt cô gái.
Iđo nói như là một viên quan tòa nghiêm khắc hỏi:
- Ngài theo đạo gì?
- Giống như đạo mà tiểu thư theo
- Ngài có biết rằng trong lễ cưới phải nói gì không?
- Tôi biết!
- Ngài cũng sẽ nói là ngài yêu tôi ư?
- Vì sao lại không? Tất cả những người theo đạo thiên chúa đều biết lời chúa dạy phải yêu tất cả mọi người.
- Nhưng mà các linh mục không hiểu nghĩa chung chung đó đâu.
- Công việc của họ là tổ chức hôn lễ thôi.
Iđo vẫn nhìn, ánh mắt có vẻ dò xét kiểm tr.a như một quan tòa. Giọng nàng lạnh lùng buồn chán:
- Đối với tôi, đó không phải là một công việc – nàng nói cứng cỏi – ngài và cha tôi đã bao giờ nghĩ vậy chưa? Xin ngài hãy trả lời cho tôi những câu hỏi. Câu hỏi thứ nhất: Có ai thúc ép, bắt buộc ngài trong mối hôn nhân này không…?
- Câu thứ hai là gì thưa tiểu thư?
- Được, câu thứ hai: ai cưỡng ép ngài, mà ngài phải quyết định hành động và tuyên bố một cách dối trá trước hôn lễ của nhà thờ?
- Nếu như tiểu thư không còn điều gì băn khoăn nữa, thì tôi có thể trả lời các câu hỏi trên một cách dễ dàng.
- Dễ dàng.
- Chúng ta sẽ không tổ chức hôn lễ ở nhà thờ mà chúng ta sẽ chỉ làm đăng ký trên giấy tờ của nhà nước thôi.
Iđo chớp mắt nhìn xuống.
Trobo im lặng.
Họ nghe thấy tiếng chân ông Pêter đi đi lại lại trong phòng làm việc của ông. Thỉnh thoảng ông dừng lại như định ngồi xuống, nhưng rồi ông vội đứng lên, bồn chồn đi lại.
Cuối cùng Iđo ngẩng đầu lên hỏi:
- Ngài có phải là một người đáng kính không?
Trobo đứng dậy, ngẩng cao đầu lkiêu hãnh trả lời:
- Từ trước tới nay chưa có một ai dám hỏi tôi một câu như vậy. Tôi khẳng định rằng tôi chưa bao giờ phải vào tù, tôi không thô bạo với ai bao giờ. Tôi sống bằng nghề nghiệp của otoi. Tôi chưa bao giờ vay mượn tiền nong cũng như sự kính trọng của bất cứ ai.
Iđo đứng dậy:
- Tôi muốn được suy nghĩ một giờ đồng hồ chỉ cần một giờ thôi. Hãy ban cho tôi sự biết ơn ấy, -nàng nói vẻ đau lòng.
Trobo cúi đầu xuống vẻ phục tùng.
- Ngài có thể ở lại đây – Iđo nói vậy, rồi nàng đi ra khỏi buồng.
Chàng nghe thấy tiếng chân nàng đi đi lại lại ở phòng bên, tiếng nàng nức nở, nghẹn ngào như ruột nàng đang đứt ra từng đoạn, nghe thấy tiếng quyển sách giở sột soạt nhanh vội.
Ông Pêter từ phòng của ông thò đầu vào hỏi:
- Con gái tôi đâu rồi?
Trobo vẫy tay chỉ vào phòng bên.
Ông Pêter nhìn thấy vẻ chờ đợi trên mặt Trobo. Như vậy cô gái không phải quyết tâm cự tuyệt hôn lễ.
Ông bước hẳn sang, mở hộp thuốc mời:
- Hãy hút một điếu, chàng trai thân mến.
Trobo nghiêm trang ra hiệu từ chối. Vẻ mặt chàng như đang ngồi trên ghế bị cáo chờ các quan tòa thẩm phán bàn bạc bản luận tội của mình.
Ông Pêter lại rút vào phòng ông.
Chưa đầy nửa giờ sau, Iđo bước vào.
Khuôn mặt của nàng như là khuôn mặt của đức mẹ đồng trinh chuẩn bị lên đoạn đầu đài.
Trobo đứng lên
- Tôi đồng ý lấy ngài – nàng bắt đầu một cách giản dị, nhưng tất nhiên hôn lễ chúng ta sẽ có thể thức riêng. Hôn lễ của chúng ta đối với mọi người chỉ là hình thức bề ngoài.
Trobo nghiêng mình nói:
- Tôi xin viết lại những điều tiểu thư muốn và ký tên xuống dưới để tiểu thư yên lòng.
- Cám ơn ngài. Giao ước đầu tiên của chúng ta sẽ là : “ mối hôn nhân giữa tôi và ngài chỉ là hình thức công nhận trước mắt thiên hạ mà thôi.”
- Tôi xin ghi nhận. - Ngài hãy viết đi.
- Điểmt hứ hai: “ tôi sẽ li dị ngài bất cứ lúc nào tôi muốn!”
- Tôi xin ghi nhận – ngài hãy viết đi.
- Đúng là sự thẳng thắn kinh khủng. Chẳng lẽ tôi phải viết dấu ấn của sự kinh khủng này dưới tên tiểu thư, hay là tên cha tiểu thư sao?
- Ngài xứ viết đi, “ khi chỉ có hai chúng ta với nhau, ngài chỉ được phép gọi tôi là tiểu thư.”
- Sẵn sàng, thưa tiểu thư.
- Những lúc khác, ngài muốn gọi ra sao thì tùy ngài.
- Sẽ như ý tiểu thư muốn.
- Ngài không bao giờ được chạm đến tay tôi! – Nàng nhìn Trobo vẻ hăm dọa.
Trobo lại nghiêng mình:
- Sẽ theo ý tiểu thư!
- Chúng ta sẽ quan hệ với nhau như những người xa lạ, những người dưng dưới một mái nhà.
- Tôi hiểu, thưa tiểu thư.
- “ Hoàn toàn xa lạ”. Ngài viết đi.
- Hoàn toàn xa lạ, tôi hiểu thưa tiểu thư.
- Ngài thề danh dự chứ?
- Tôi xin thề danh dự.
Iđo nhắm mắt lại như khi chuẩn bị thấy người ta đam mũi giáo vào ngực, nàng đứng dậy khoảng một phút.
Cuối cùng nàng ngẩng đầu lên.
- Bây giờ ngài hãy mời cha tôi đến đây, bảo rằng tôi đã nghe theo lệnh cha tôi.
Trobo vẫn không động cựa.
- Thưa tiểu thư, chàng nói vẻ bình thản, tiểu thư cho phép tôi nói một điều chứ ạ.
- Xin mời.
- Những người phụ nữ mà đã phải tìm hôn nhân qua tin tức rao trên báo, thì phần lớn họ đều không phải để tìm hạnh phúc, mà chỉ cốt để tìm chồng. Tôi không che giấu sự cảm động của tôi khi được chứng kiến sự thẳng thắn của tiểu thư. Đã rõ ràng, tiểu thư không cần chồng, và hôn nhân chỉ là bề ngoài trước thiên hạ. Tuy vậy,đã đăng ký với nhau tiểu thư sẽ như con thuyền nhỏ không thể tách rời con tàu số phận tôi được nữa. Tôi xin hứa bằng những lời thiêng liêng nhất, là một khi tiêut hư còn ở cạnh tôi, tiểu thư có thể tiếp tục sống bình thản, yên tĩnh. Với tiểu thư, tôi không thể nào làm khác được, tôi không dám khuấy động sự cô đơn của tiểu thư, nhưng tiểu thư hãy nghĩ xem, như vậy tiểu thư phải đứng dưới tên tôi…
Iđo giật mình hỏi:
- Ngài nghĩ thế nào về chuyện đó?!
- Tôi cũng nghĩ như tiểu thư, tôi cảm thấy bị dao động. Tiểu thư có thấy rằng tôi đã nói thẳng, nói thật với tiểu thư, tính tôi vốn vậy. Tôi sẽ đem đến cho tiểu thư một cái tên và một địa vị xứng đáng được kính trọng trong xã hội, còn tiêut hư đem cho cuộc hôn nhân 300 nghìn cuaron. Nhưng hai phần ba số tiền đó, cụ thân sinh ra tiểu thư hứa sẽ đưa hết sau một năm chúng ta sống với nhau. Tôi không coi số tiền ấy là của tôi. Trong một năm ở cùng nhau, tôi sẽ trông nom coi giữ số tiền đó. Tôi phải giữ tiền, bởi vì khi tiểu thư đã lấy tên tôi, có nghĩa tiểu thư đã là vợ tôi ( dù trên danh nghĩa) – vì thế tôi phải quản lý tài sản cho tiểu thư. Khi nào tiểu thư li dọ tôi, thì tôi sẽ hoàn lại tất cả.
Iđo nhắm mắt lại, đứng lên không trả lời.
Trobo đợi một chút, sau đó bước đến phòng ông Pêter, gõ cửa.
- Chúng con đã bàn bạc xong, thưa cha. Chúng con đã thỏa thuận mọi điều với nhau.
Khuôn mặt ông Pêter rạng rỡ hẳn lên, mặc dù đôi mắt vẫn còn vẻ kinh ngạc, ông bước sang phòng khách.
- Cô ấy muốn lễ cưới không tổ chức ở nhà thờ, mà chỉ tổ chức ở tòa thị chính thôi, con cũng đồng ý với cô ấy, Trobo nói vẻ lịch sự.
Ông Pêter nhún vai:
- Thế nào cũng được. Cha cũng có một đôi lời nói với các con. Con gái của cha hoàn toàn giống mẹ ở tính tình cương nghị ,độc lập và không phải dễ sai bảo, nhưng xũng không phải loại phụ nữ có thể dùng sự vũ phu, thô bạo mà sai khiến, những điều như vậy Trobo cần phải biết. Cha nghĩ rằng sau một năm chúng sống c ác con sẽ hiểu nhau hơn. Sau một năm thử thách đó, cha sẽ cho các con lợi tức hàng năm không phải chỉ hai trăm nghìn cuaron mà là năm trăm nghìn cuaron. Còn khoản tài sản kế thừa của mẹ, cha sẽ chính thức đưa cho các con một năm sau. Cha sẽ gửi tiền vào ngân hàng cho các con. Các con có thể rút tiền khi ra đó ký đúng chữ ký, và tất nhiên sau một năm nếu các con vẫn còn chung sống với nhau. Sau khi cha ch.ết, cả gia sản này cha sẽ để lại cho con gái của cha.
Trobo không trả lời, đôi mắt chàng nhìn thờ ơ, hờ hững như là người ta nói những điều về người khác.
Ông Pêter quay lại phía cong ái:
- Con còn có mong muốn gì trước ngày cưới ? Cha sẽ làm tất cả.
- CHỉ còn có một điều nữa thôi, Iđo đưa mắt nhìn xuống sàn nhà. Con sẽ đi lấy chồng trong bộ trang phục này, con không đặt vòng hoa lên đầu, con không thích trang điểm. Sau hôn lễ, chồng con tiển con ra thăm mộ mẹ. Trước khi con rời khỏi căn nhà này, con muốn chia tay với mẹ.