Chương 16

Trong suốt hai tuần trước ngày đám cưới, anh không nghĩ gì cả ngoài tâm trạng hoang mang và buồn bã. Anh không muốn lấy vợ, nhất là không muốn lấy một phụ nữ anh không yêu, một người cứ nhất quyết từ chối lời đề nghị hành dục cùng anh. Nàng đã trả lời thẳng thừng với anh vào dịp anh trở lại Bodley lần đầu tiên; khi anh đưa ra đề nghị cưới nàng, nàng đã cho biết nàng sẽ làm đủ cách để khỏi kết hôn với anh - thậm chí nàng bằng lòng làʍ ȶìиɦ nhân cho anh chứ không muốn lấy anh, vì nàng không muốn vướng vào vòng phu thê với anh suốt đời.


Thái độ của nàng là một vố thật đau đánh vào lòng tự tôn của anh.
Và dĩ nhiên đêm tân hôn caủ họ hoàn toàn thất bại. Cứ mỗi lần nhớ đến chuyện nàng khóc sau khi làʍ ȶìиɦ là anh không làm sao khỏi rùng mình.


Rồi anh ngạc nhiên khi nhận thấy sự hiện diện của nàng bên anh trong chuyến trở về Stratton dù sao cũng làm cho anh phấn chấn phần nào. Dĩ nhiên cũng có chuyện làm cho anh tức giận, nhưng cũng có chuyện về nàng làm cho anh tò mò muốn tìm hiểu.


Nêú nàng không có thái độ thách thức, thì nàng chẳng có gì hấp dẫn hết. Từ khi anh từ nhiệm công tác ở ngành kỵ binh, đời anh như thiếu thốn một cái gì, đó là sự thách đố làm cho đời sống mất đi vẻ tẻ nhạt buồn chán. Đương nhiên anh không thấy chuyện về nhà là tẻ nhạt.


Nàng mặc số áo quần giản dị, sạch sẽ, không hợp thời trang mà nàng đã mặc từ khi anh mới gặp nàng lần đầu. anh cảm thấy ngu ngốc, vì cứ nghĩ rằng sau khi họ cưới nhau xong, nàng sẽ biến thành bà tử tước một trăm phần trăm. Tất cả áo quần của nàng đều cũ, rất cũ.


Một hôm ngồi trong xe, anh đã nói với nàng:
- Anh sẽ dẫn em đến Luân Đôn nhờ một nhà thời trang may cho em áo quần đẹp nhất.
- Em không cần áo quần mới - nàng đáp, nhìn anh với ánh mắt coi thường - Em sung sướng khi mặc áo quần em đã có sẵn.


available on google playdownload on app store


Mỗi khi nàng tỏ ra cao quí như thế là anh thấy vui sướng - và phần nào say mê nàng, Anh nói.


- Em cần phải có áo quần mới. Anh không bằng lòng số áo quần cũ của em - Thật ra đây chỉ là lời nói dối. Nhờ áo quần giản dị mà trông nàng càng đẹp thêm ra - Em phải chìu theo ý muốn của anh. Em đã hứa phải vâng lời anh kia mà, em nhớ không?


Mặt nàng đanh lại tức khắc, và lưng nàng càng thẳng thêm ra. Nàng đáp:
- Vâng, thưa ngài.
Nàng học nhanh đấy. Nàng biết phương pháp duy nhất chọc giận anh là cứ nói ‘thưa ngài ‘ với anh bằng giọng phục tùng êm ái. Nàng chưa bao giờ dùng tên của anh để nói. Anh mím môi.


- Chúng ta sẽ đi Luân Đôn - anh nói. Thực ra anh cũng không muốn đến đấy. Mời một người thợ may thời trang đến Stratton thì dễ thôi. Nhưng anh nhìn vào mặt nàng. Anh muốn biết phải chăng nàng không muốn đến Luân Đôn để may áo quần như nàng không muốn đến ở Luân Đôn khi muốn làʍ ȶìиɦ nhân cho anh.


- Không - mặt nàng tái đi - không, không đi Luân Đôn.


Anh nghĩ: Anh phải hỏi cho ra lẽ mới được. Từ khi nàng cho anh biết nàng không phải là goá phụ và tên nàng là Winsmore chứ không phải Winters, thì anh phải cương quyết buc nàng nói ra hết sự thật cho anh biết. Phải nghe hết sự thật mới được.Lấy một người vợ cứ giữ chuyện bí mật trong lòng thì quả rất kỳ cục. Anh đoán chắc chuyện bí mật của nàng không hay ho gì. Luân Đôn có gì mà sợ? có phải nàng sợ vì chưa bao giờ nàng đến đó hay không? Hay đã có chuyện gì xảy ra ở đó? Anh ngại nàng lâm vào tình trạng của câu hỏi thứ hai.


- Tại sao không? - Mắt anh nhìn vào lòng nàng, nơi con chó hư đốn đang cun tròn nằm để cho nàng gãi tai.. với mấy ngón tay mảnh mai, xinh đẹp.
- Bởi vì - nàng đáp.


Thật là một câu trả lời khẳng định hùng hồn quá kỳ diệu. Anh không giục nàng nói toạc ra ngay. Tại sao? Anh tự hỏi. Phải chăng anh muốn để cho vợ giữ bí mật của mình?
Để cho vợ tránh né bằng những câu trả lời xấc láo như thế là khôn ngoan ư? Anh nghĩ làm thế là không khôn ngoan. Nhưng thú vị.


Nàng muốn nói chuyện. Nàng thấm nhuần bản chất của phụ nữ là thích nói chuyện, nhất là với phụ nữ đã sống ở nông thôn nhiều năm. Nàng không ngại ngùng nói ra những ý nghĩ để biện minh cho lập trường của mình khi những ý kiến này xung đt với ý của anh. Nàng đọc sách nhiều. Họ có thể trao đổi quan điểm về những tác phẩm xưa lẫn nay. Và nàng muốn nói về mình - về quãng đời 5 năm qua. Bất kỳ câu hỏi nào hay ý kiến nào của anh có mục đích lừa nàng để nàng tiết lộ cuộc đời nàng trước đó, đều bị nàng lãng tránh một cách rất khéo léo. Như thể nàng đã sinh ra - và bị bỏ phế - để lớn lên ở Bodley - ông - the - Water chỉ trong vòng 5 năm qua thôi.


Anh đã nghĩ đến họ của nàng - Winsmore. Họ này nghe quen quen, một họ có tiếng tăm. Nhưng có lẽ không phải. Có lẽ cái họ này anh đã nghe nói ở đâu lâu lắm rồi, đến nỗi bây giờ anh có cảm tưởng quen quen. Có lẽ nàng lớn lên đâu đó rất xa Luân Đôn và Kent.


Anh phân vân tự hỏi làm sao nàng thích ứng được với đời sống ở Stratton. Mỗi khi dừng lại ở nhà trọ nào, thái độ của nàng không có vẻ gì lúng túng vụng về hết. Khi ở trang viên Bodley, nàng cũng rất tự nhiên, không hề lúng túng vụng về. Nàng đúng là một tiểu thư khuê các. Nhưng Stratton hoàn toàn khác biệt. Anh thường nói đến nhà anh cho nàng nghe. Anh muốn làm cho nàng sợ khi miêu tả lối kiến trúc của nhà anh theo kiểu của Paladio, với kích cỡ Toby lớn, vuông vức đồ sộ, với nhiều phòng lộng lẫy rực rỡ, với đồ đạc sang trọng và nhiều tác phẩm nghệ thuật quí giá trang hoàng khắp nhà. Nàng lắng nghe với vẻ thích thú. Nàng hỏi nhiều câu hỏi thật thông minh. Không có dấu hiệu gì chứng tỏ nàng khiếp hãi hết.


Bất cứ mỗi khi dừng lại ở đâu thì nàng dẫn con Toby đi dạo khắp đường làng hay qua các đường quê để cho nó có dịp vận động cơ thể. Ngay cả khi trời mưa hay đường sá đầy bùn lầy li, nàng cũng cứ đi - cho dù anh doạ nàng hay sẽ phái người chăm sóc ngựa đi theo nàng. Và dĩ nhiên anh bắt buộc phải đi với nàng. Nếu anh đi theo, anh phải làm ngơ trước lời phàn nàn của người hầu, vì anh ta sẽ hết sức đau khổ khi giặt giũ bộ áo quần thô tháp của anh. Anh thích sắc mặt hồng hào của vợ sau khi đi bộ về và thích nhìn đôi mắt trong sáng hớn hở của nàng.


Nàng rất kiên nhẫn với con chó. Nếu con Toby muốn dừng lại ở một cây nào đấy để đánh hơi cho kỹ đến 10 phút, nàng cũng đứng lại cho nó đánh hơi. Ngay cả khi có cơn gió chướng thổi đến báo hiệu cơn mưa bất thần có thể đổ xuống làm cản trở việc đi về, nàng cũng chìu nó, đứng chờ nó.


Đã có lần anh nghĩ rằng nếu nàng kiên nhẫn và nuông chiều một con chó như thế này.


Đã có lần anh nghĩ rằng nếu nàng kiên nhẫn và nuông chiều một con chó như thế này, thì với con cái, nàng có nuông chiều thương mến không? Anh không nói với nàng ý nghĩ này - Vì nàng đã nổi trận lôi đình với anh một lần rồi, khi anh bất cẩn nói ra ý nghĩ này với nàng. Có lẽ nàng thuc lớp phụ nữ cho con ßú❤ chứ không thuê bà ɖú xồ xề để nuôi con như bao phụ nữ đài các khác. Ý nghĩ này làm cho anh bồi hồi trong dạ.


Nếu tình trạng vợ chồng không thay đổi như thế này, thì anh không cần phải nghĩ đến vấn đề con cái làm gì. Từ đêm tân hôn đến giờ, anh không hề đụng đến nàng. Anh không muốn đến làʍ ȶìиɦ với nàng, vì anh sợ nàng sẽ xối nước lạnh vào mặt anh như cái đêm tân hôn, đêm ấy nàng đã quay lưng với anh và đã khóc sau khi làʍ ȶìиɦ!


Hai lần vào quán trọ, họ đã gặp may thuê được hai phòng, nhờ thế mà anh có phòng riêng để ngủ. Có một lần, trong nhà trọ chỉ còn phòng một giường, thế là anh ngồi ngoài phòng bán rượu suốt đêm, nghe một bác lính già kể chuyện, bác không ngờ bác đang kể cho một cựu chiến binh nghe các trận đánh do chính anh đã tham dự, bác đã miêu tả nhiều chi tiết rùng rợn và... thiếu chính xác. Nhưng anh nghĩ: đáng giá gì vài ly rượu thết để mua vui một đêm, còn hơn là phải leo lên lầu.


Một đêm khác, anh kém may mắn hơn. Nhà trọ cũng chỉ còn một phòng với một giường ngủ, mà phòng bán rượu thì đầy người, người thì không chịu về phòng, kẻ thì không chịu về nhà trước nửa đêm. Ngài Rawleigh đành nằm ngủ trên nền nhà trước nửa đêm. Ngài Rawleigh đành nằm ngủ trên nền nhà bên cạnh giường ngủ của vợ. Nhưng nàng cũng chưa ngủ, anh phát hiện ra nàng không ngủ sau khi đã lặng lẽ cởi áo quần trong bóng tối và lấy chiếc áo bành trải trên chiếc chiếu cũ để làm giường. Anh nằm xuống được hai phút thì một chiếc gối rơi xuống trên mặt anh.


- Cám ơn - anh càu nhàu nói. Đáng ra nàng phải cho anh biết nàng còn thức khi anh vào phòng, để anh khỏi cần phải giữ ý giữ tứ cẩn thận trong đêm tối quá lâu, sợ đi vấp vào chân giường của nàng.
Anh nghe nàng trở mình, sửa gối.


Bỗng anh bực mình vì nàng đã ném gối xuống cho anh, mặc dù có chiếc gối anh cảm thấy dễ chịu hơn nhiều. Biết nàng còn thức, anh bỗng nghĩ đến nàng. Nàng nằm phía trên anh, chỉ cách anh vài gang tay. Có lẽ nàng chỉ mặc chiếc áo ngủ mong manh. Có lẽ nàng ấm áp. Vợ anh.


Thế là câu hỏi anh nêu ra trong óc mình mới gần đây xem như đã được giải đáp đầy đủ, anh tức tối nghĩ bụng. Anh tự hỏi phải chăng anh ngủ với nàng một lần thế là thoả mãn rồi. Thường thì với những phụ nữ khác anh thoả mãn sau khi đã ngủ với họ. Nhưng lần này thì không. Anh đã ngủ với nàng một lần - mà anh chẳng thoả mãn gì, anh chẳng có được một kỷ niệm hay ho gì. Nhưng anh vẫn ham muốn nàng. Anh nghiến răng bặm tay. Anh đang nổi hứng muốn ch.ết được, y như một cậu học trò ɖâʍ đãng.


Mà nàng là vợ anh, quỷ thật. Nàng có bổn phận làm vợ và anh có quyền làm chồng.
Anh chỉ cần ngồi dậy, bước một bước rồi chun vào dưới chăn với nàng...


Anh nhẩm đếm cừu, đếm lính, đếm chó săn cho đến lúc thể x’ac phải qui phục ý chí, không dám động đậy nữa. Chó săn à! Anh nghe con Toby buông tiếng thở dài khoan khoái ở trên giường, nơi mà đáng ra là chỗ của anh. Đồ chó hư đốn.


Anh chập chờn ngủ, chập chờn vì tâm trạng không thoải mái, vì dục tính hành hạ. Bỗng anh thức giấc vì nghe có tiếng người. Có ai đang nói. Chắc có ai đi ngoài cưả nói chuyện với nhau. Anh không bao giờ mất thói quen rất tỉnh ngủ khi còn ở trong đoàn kỵ binh, chỉ cần một tiếng động nhẹ là anh đã thức dậy. Anh thở dài, tự hỏi nếu mình trở người nằm nghiêng một bên để xem nền nhà có giúp anh nghe ngóng gì rõ hơn không.


Có thể nằm nghiêng ít thoải mái hơn nằm ngửa.
- Bruce! - Lần này tiếng nói của nàng như lời than vãn - Đừng bỏ tôi. Đừng đi. Tôi cô độc quá. Hai tay tôi trống rỗng. Đừng đi. Bru...u...uce.


Anh vùng dậy, ngồi thẳng người, quay đầu nhìn về phiá giường. Anh muốn đứng dậy, bước đến một bước để an ủi nàng. Nàng đang gặp cơn đau đớn không chịu đựng nổi.


Anh biết rõ những cơn ác mộng rồi. Anh đã gặp ác mộng và đã nghe tiếng anh. Cũng lạ, anh nổi tiếng là người sĩ quan nghiêm khắc, thế mà anh thường vùng dậy lúc ban đêm để vỗ về an ủi những người đang vật ln với ma quỷ, nhất là lính mới, những chàng trai đang còn thơm sữa mẹ.


Nhưng lần này bản năng không tuân lệnh anh. Vì nàng đã gọi tên một gã đàn ông. Gã đàn ông nàng yêu. Gã đàn ông đã bỏ nàng. Bruce. Anh nghiến răng, bậm chặt tay như hồi nãy, nhưng lần này vì lý do khác.


Nàng cựa mình trở người trên giường. Nàng nằm quay mặt về phía anh, tấm chăn tuột xuống tận hông, tóc rối bời xõa xuống vai, xuống cánh tay, phủ lên mép giường gần như chạm vào anh. Nàng không tỉnh dậy. Nàng không nói lại nữa.


Lạy Chúa, anh nghĩ. Lạy Chuá, anh đã lâm vào hoàn cảnh như thế nào đây? Sự đam mê nhục dục không kềm chế được và sự bất cẩn táo bạo đã đẩy anh vào hoàn cảnh như thế này sao?
Bruce.
Đêm còn dài và nền nhà càng trở nên cứng ngắt.


Nhưng đêm này là đêm cuối cùng. Chiều mai họ sẽ đén Stratton đúng vào giờ uống trà. Mặc dù suốt đem anh mất ngủ và bực bội, nhưng khi nghĩ đến giờ phút này, anh thấy vui. Anh nôn nóng muốn xem phản ứng của nàng khi đến nhà ra sao. Mặc dù bị lâm vào cuộc hôn nhân bất đắc dĩ này do lỗi anh mà ra, nhưng anh vẫn cảm thấy hồ hởi một cách lạ lùng.


***


Hai tuần trước ngày đám cưới, nàng sống trong tình trạng như một cơn ác mộng, cơn ác mộng lúc thức, khiến nàng phải ra sức chế ngự bằng cách giết ch.ết hết mọi cảm xúc, bằng cách lặng lẽ sống. Trái lại, ngày cưới của nàng đã diễn ra tốt đẹp một cách bất ngờ. Rồi đêm tân hôn thật tuyệt vời cho đến khi nàng làm hỏng nó đi, vì nàng nghĩ rằng cuộc hôn nhân không có tình cảm mà chỉ vì ham muốn nhục dục, và cho đến khi anh bước ra khỏi giường để nàng lại một mình mà không nói một tiếng. Sáng mai khi rời khỏi nhà nàng, nàng đã đau đớn không tả xiết. Bắt đầu lại cuộc sống mới đối với nàng thật khó thực hiện cho được. Nhưng cuộc đời có đặc tính lạ kỳ là nó có thể trở nên mới mẻ lại, nó có khả năng tạo lại b mặt mới cho con người. Trước đây nàng cứ nghĩ khí có thể tiếp tục sống ở đời.


Càng lớn lên nàng càng khám phá ra nàng có thể hi nhập dần dần vào cuộc sống.
Sau ngày ra đi buồn khổ đầu tiên, cái ngày đẩy nàng xa dần với cuộc sống nàng đã sống năm năm, nàng nhận thấy rằng... Ôi, không hẳn cuộc sống mới vui thú, nàng nghĩ.


Nhưng nàng đã bắt đầu thích sống, vì cuộc sống làm cho nàng ngạc nhiên. Bỗng nhiên nàng cảm thấy mình trẻ ra, như thể năm năm qua là thời gian ngưng đọng, và bây giờ nàng bắt đầu hồi sinh.


Thật là một cảm nghĩ lạ lùng khi nàng nghĩ nàng không muốn lấy chồng, không thích chồng và cứ cho cuộc hôn nhân của mình là không đúng đắn. Từ sau đêm tân hôn, anh không hề đụng đến nàng. Dĩ nhiên là do lỗi nàng. Nàng cảm thấy bối rối, cứ cho mình cô đơn đáng thương trong khi có anh ở bên cạnh. Nàng không muốn ai thương hại hết, thậm chí không muốn mình thương hại mình nữa. Nang đang sống khoẻ mạnh - không có gì cần phải để cho ai thương xót hết.


Nàng không thích anh. Anh quá kiêu căng và quá bảo thủ, ngay cả khi anh biết nàng bất bình. Nhưng ôi, nàng phải xác nhận với mình rằng khi đi đường, anh là người bạn đường nói chuyện rất hay. Anh hiểu biết và thông minh. Anh không quá bảo thủ đến nỗi không muốn nghe nàng nói. Và khi họ bất bình điểm gì, anh cũng khen nàng có tài lập luận chứ không xem nàng là người kém cỏi. Nàng nhận ra, sau năm năm sống cô đơn, bây giờ nàng rất thèm nói chuyện.


Và anh đã che chở nàng. Mỗi lần lên xe xuống xe là anh đỡ nàng, anh đi kèm theo nàng từ phòng này qua phòng khác, ở trong nhà trợ họ ở lại, anh đi dạo với nàng và với Toby. Nàng đã sống cô độc quá lâu. Bây giờ có người đi kèm như thế này cũng khó chịu - nhất là giống như đi đâu cũng có người đi theo canh gác, mất cả tự do. Nhưng chẳng có gì khó chịu. Lạ thay là mặc dù nàng muốn được độc lập tự do, và tức giận khi bị người ta đối xử như một phụ nữ yếu đuối, nàng vẫn sung sướng khi thấy được che chở. Nàng cảm thấy như được yêu dấu, mặc dù nàng cương quyết bác bỏ ý nghĩ ấy.


Nghĩ đến điều này, chỉ làm cho đau khổ nhen nhúm lên trong lòng nàng thôi.


Dĩ nhiên nàng không được yêu dấu. Khi họ có hai phòng trong nhà trọ thì anh ngủ riêng một mình. Có một đêm, khi trong nhà trợ chỉ có một phòng, nàng không biết anh ngủ ở đâu. Chắc chắn là anh ngủ với nàng. Còn đêm khác nhà trọ cũng chỉ có một phòng một giường, khi anh về thì nàng đã năm trên giường, giả vờ ngủ, lòng hồi hộp vì mong đợi anh vào nằm cùng giường với nàng, thì anh lại ngủ trên nền nhà. Thật nhục nhã kinh khủng. Phải chăng cái lần đó đủ làm cho nhiệt tình anh đeo đuổi nàng trước đêm dạ vũ và trong đêm dạ vũ đã ngui lạnh? Phải chăng thiếu hiểu biết và thiếu kinh nghiệm mà nàng đã trở thành người tình không hấp dẫn? Hay là vì chuyện nàng đã mất trinh?


Hay là vì chuyện nàng quay lưng lại với anh sau lần làʍ ȶìиɦ vào đêm tân hôn? Anh thật hết sức đẹp trai, hết sức hấp dẫn. Ước gì nàng có thể thích anh. Khi nàng đã không thích anh mà lại ham muốn anh quá sức như thế này và hăm hở trước viễn ảnh một cuộc sống vợ chồng với anh, thì quả không đúng tí nào hết. Xem có vẻ quá... ham nhục dục.


Nhưng bước vào cuộc sống mới với thái độ buồn bã sâu đậm thì thật quá vô lý, không nghĩa lý gì hết, nàng tự an ủi mình như thế. Làm thế chẳng được cái gì hết.


Nghĩ đến sắp tới Stratton Park là nàng cảm thấy háo hức. Trước đây nàng đã nghe nói đến nơi này rồi. Nghe nói đây là một trong những ngôi nhà có khuôn viên bề thế nhất nước Anh. Và việc anh miêu tả cho nàng nghe chỉ kích thích trí tò mò của nàng thêm.


Nàng rất háo hức khi nghĩ đến chuyện bội bạc với ngôi nhà cũ của nàng, nhưng cứ giữ mãi lòng trung thành với một đồ vật vô tri vô giác thì có ích gì?


Họ đến nhà vào giữa chiều nắng ấm. Nàng nghĩ nàng đang ngắm ngôi nhà vào lúc đẹp nhất. Nàng nhìn qua cửa xe, ngồi thẳng người, hai tay để yên trong lòng, cố không để l vui sướng bằng cách nhổm lên nhổm xuống, cố không tỏ ra mình háo hức trong lòng.


Chồng nàng tựa người uể oải vào góc ghế, nhìn nàng không nhìn ngôi nhà. Anh nhìn nàng từ nãy giờ. Nàng thấy hơi luống cuống khó chịu. Nàng phải để yên hai tay, không dám đưa lên sờ xem thử mái tóc có bung ghim xõa ra sợi nào không.
- Sao? - Anh hỏi.


Khu trang viên đồ sộ, vuông vức bề thế. Ngôi nhà xây bằng gạch xám, thiết kế theo kiểu cổ điển có hàng hiên với dãy ct cao ở mặt tiền. Khuôn viên bao quanh nhà vuông vức rng lớn, các bãi cỏ rợp bóng mát của các hàng sồi và cây du, rải rác những đám thủy tiên vàng và hoa anh thảo. Không có những khu vườn hoa riêng rẽ. Con đường xe chạy vào nhà tương đối ngắn, thẳng tắp trải sỏi, có chiếc cầu xây theo kiểu Pallodio bắt qua con sông. Trông đẹp không thể tưởng tượng nổi.


- Đẹp quá - nàng nói, lòng cảm thấy lời nói ra không đủ để tả hết vẻ đẹp của khu trang viên. Không có từ nào miêu tả hết quang cảnh ở đây. Đây là nhà của nàng ư? Nàng sẽ ở đây ư?
Anh cười dịu dàng.


Toby cảm thấy chuyến đi của họ đã sắp kết thúc, nó ngồi dậy trên chỗ ngồi đối diện hai người, vẻ sẵn sàng.


- Mọi người đang đợi chúng ta - chồng nàng nói - Chắc bây giờ họ đã nhận ra xe của anh. Bà Keach, quản gia của anh, chắc đang bố trí mọi người sắp hàng ở tiền sảnh để đón bà chủ mới của họ
Giọng anh nghe dịu ngọt, thích thú. Anh nói tiếp:


- Em chỉ cần gật đầu duyên dáng và mỉm cười nếu em muốn, thế là đủ.
‘Chỉ cần’... đàn ông thật kiêu ngạo, nàng nghĩ.


Dĩ nhiên anh nói đúng. Sau khi đã giúp nàng xuống xe, anh dẫn nàng bước lên dãy tầng cấp bằng đá cẩm thạch rồi đi qua bộ cưả khổng lồ, nàng không kịp nhìn quanh khu tiền sảnh có cột, nhưng nàng có cảm giác tiền sảnh rất rộng và rất mỹ lệ. Mỗi bên tiền sảnh, có một hàng gia nhân đứng im lặng, đàn ông một bên, đàn bà một bên. Hai gia nhân quan trọng tuổi trung niên, một đàn ông một phụ nữ, đứng riêng ra ở giữa tiền sảnh. Người đàn ông nghiêng người chào, người đàn bà nhẹ nhún chân cúi chào.


Hai người là quản lý và quản gia, ông Horrocks và bà Keach. Chồng nàng giới thiệu nàng với họ, nàng gật đầu chào, mỉm cười, chúc sức khoẻ họ. Nàng nhìn qua hai bên, mỉm cười chào. Rồi chồng nàng nắm khuỷu tay của nàng, ra lệnh cho bà Keach mang trà lên cho họ, rồi anh dẫn nàng đến lối cửa có ct khổng lồ, hẳn là lối dẫn đến cầu thang lầu.


- Bà Keach này - nàng nói, không để ý đến tay anh đang muốn dẫn nàng đi - Tôi rất sung sướng được gặp các nữ gia nhân, xin bà vui lòng giới thiệu họ với tôi Bà Keach nhìn nàng với vẻ hài lòng. Bà ta đáp:


- Vâng thưa phu nhân - Bà đi trước dẫn đường với vẻ hết sức hãnh diện đến hàng nữ gia nhân, rồi nói tên từng người để giới thiệu với nàng lần lượt cho đến hết. Chồng nàng chậm rãi đi theo sau họ. Nàng chú ý nghe tên vào cố nhớ mặt của họ, mặc dù nàng phải nấn ná lại nhìn kỹ mới nhớ được. Nàng nói đôi lời với từng người. Khi đã được giới thiệu hết hàng nữ gia nhân, chồng nàng lại đưa tay nắm cùi tay của nàng, nhưng nàng quay qua người quản lý, yêu cầu ông ta trình bày cho nàng biết nhiệm vụ của các gia nhân nam.


Cuối cùng nàng để cho anh dẫn đi về phiá chiếc cầu thang khổng lồ. Bà Keach đi trước họ.
- Bà Keach này, bà đưa bà chủ đến phòng được không? - Chồng nàng nói - Bà nhớ sai người đứng đợi ở ngoài để khi bà chủ tắm xong thì đưa bà đến phòng khách để dùng trà.


- Vâng ạ, thưa ngài - bà quản gia đáp nhỏ.
- Em yêu, lát nữa anh sẽ gặp em nhé - Rex nói, cúi người và hôn tay nàng rồi thả ra. Anh có vẻ vui thích trở lại.


Phòng của nàng, gồm phòng ngủ, phòng thay áo quần và phòng khách. Nửa giờ sau, nàng nghĩ có lẽ các phòng của nàng gộp lại rộng gấp hai ngôi nhà cũ của nàng. Nàng cảm thấy thích thú khi nghĩ thế. Rồi nàng nhớ cảnh con chó Toby chạy lon xon theo nàng để xem hàng gia nhân. Trước khi nó theo nàng lên thang lầu về phòng, chồng nàng cúi xuống ẵm nó lên. Sau đó, khi nàng đi vào phòng khách, nàng thấy nó nằm dài trên tấm thảm trước lò sưởi. Thấy nàng, nó vùng dậy ra đón nàng, vẫy đuôi mừng rỡ.


- Toby - nàng dừng lại để mừng nó - Mày thấy lạ lắm phải không? Rồi mày sẽ quen thôi.
- Cũng như em sẽ quen vậy - giọng nói từ bên phải của nàng cất lên. Rex đứng bên cửa sổ, nhưng khi thấy nàng, anh đi đến phía nàng, chỉ khay trà đã được mang đến trên bàn.


Nàng ngồi xuống rót trà. Nhìn thoáng qua, nàng thấy căn phòng đẹp, trần nhà có ô tò vò và tô vẽ, lò sưởi bằng đá cẩm thạch, nhiều tranh lồng khung mạ vàng treo trên tường: Nàng đoán phần lớn là chân dung của những người trong gia đình. Nàng bắt đầu cảm thấy bị choáng ngợp.


Chồng nàng lấy tách trà trên dĩa nơi tay nàng, rồi ngồi xuống trước mặt nàng. Anh nói:
- Em khỏi phải hỏi han gia nhân như thế làm gì. Em không nên nói chuyện với từng người như thế. Tất cả đều không thích nhiều lời đâu. Bây giờ em đã có nô lệ đầy nhà chứ không phải gia nhân, Catherine à.


- Có chuyện gì đáng cười lắm sao? - nàng hỏi, vẻ trang nghiêm cao quí. Trông anh có vẻ không vui. Mặc dù anh đang cười toe toét.


- Thì chuyện của em đấy - anh đáp - em trông giống con quay của trẻ con chơi, con quay đã quấn hết dây, chỉ đợi bung ra và quay tít. Em cứ nghỉ ngơi. Từ ngày mẹ anh ch.ết đã tám năm nay, trong nhà không có đàn bà. Mọi việc đều trôi chảy, như em đã thấy đấy. Rất ít có việc gì đòi hỏi phải có mặt em. Em chỉ việc đồng ý với các kế hoạch và thực đơn mà Keach mang đến cho em thôi.


A, nàng hiểu. Anh nghĩ nàng không có khả năng điều hành công việc trong ngôi nhà lớn hơn nhà của nàng - hay là tại nhà nàng không có việc gì hết.


- Anh mới là người có thể nghỉ ngơi, thưa ngài - nàng nói, nhấn mạnh vào tước vị của anh vì nàng biết đấy là điểm dễ làm cho anh tức giận. Nàng cảm thấy mình bị sỉ nhục thậm tệ - Việc nhà sẽ tiếp tục trôi chảy cho anh yên tâm. Sáng mai em sẽ nói chuyện với Keach, chúng tôi sẽ đi đến một sự thoả thuận về việc làm sao để điều hành công việc trong nhà, vì bây giờ nhà đã có bà chủ lại rồi.


Nàng thích thú khi thấy nụ cười tắt hẳn trên môi anh. Nhưng chỉ một lát sau, nụ cười lại xuất hiện trong đôi mắt anh khi anh lặng lẽ nhìn nàng. Anh uống trà.
- Catherine - anh nói - rồi đây em phải nói cho anh biết em là ai. Chuyện này không làm em nghĩ đến sao?


- Không nghĩ gì hết - nàng cáu kỉnh nói. Nàng đã có ý định nói cho anh biết hết chuyện đời nàng vào cái hôm nàng nói tên họ thật cho anh biết. Không có lý do gì mà phải giấu diếm không cho anh biết. Không phải nàng muốn giấu để anh khỏi đau khổ. Nàng đã nghĩ thế nào anh cũng đau khổ? Nhưng bây giờ nàng thấy khó nói quá.


- Catherine - Rex đã uống xong trà, để tách dĩa xuống chiếc bàn ngay dưới cùi tay anh.
Anh lắc đầu và đưa tay ngăn nàng lại khi nàng bưng bình trà lên định rót thêm cho anh.
Anh nhìn nàng, im lặng một hồi, nàng nghĩ anh không có gì để nói nữa. Nhưng anh nói tiếp - Bruce là ai thế?


Nàng cảm thấy rut gan bấn loạn, như muốn hụt hơi khó thở.
- Bruce à? - Giọng nàng nghe như phát ra từ một nơi nào xa xôi vọng lại.
- Bruce - anh lặp lại - Hắn là ai thế?
Làm sao anh tìm ra được tên này? Làm sao anh biết tên này? Anh nói tiếp:
- Anh đã khám phá ra tên này trong khi em nói mê, em nói ra tên này khi ngủ nằm mơ.


Nàng lại nằm mơ thấy nó. Mơ thấy nó và nhìn nó một thoáng rồi nó biến mất vào hư không khi nàng ôm nó vào hai tay. Nàng nghĩ rằng nàng mơ thấy nó có lẽ vì nàng quá ao ước có một đứa con khác sau khi nàng lấy chồng. Nhưng viễn ảnh cho nàng thấy một ước này không có cơ may thực hiện trong một ngày gần đây.


- Anh nghĩ hẳn là người em đã yêu, phải không? - anh hỏi, và nàng thấy vẻ lạnh lùng, kiêu ngạo mà nàng đã thấy vào dịp quen nhau lần đầu lại hiện ra trên mặt anh.


- Phải - Tiếng trả lời to, rõ ràng. Nàng nên nói cho anh nghe bây giờ cho rồi. Rõ ràng anh tưởng Bruce là một người đàn ông. Nhưng nàng không thể nói được. Tại sao nàng nói cho con người xa lạ lạnh lùng này nghe về một hình bóng nàng thương yêu nhất? Nàng cảm thấy cảnh vật trước mắt nhoà đi và xấu hổ vì nước mắt tuôn ra đầm đìa trên mắt nàng.


- Anh không buộc em phải từ bỏ những tình thương yêu trong quá khứ để chỉ nghĩ đến tình thương yêu trong hiện tại và tương lai. Tuy nhiên, anh không biết anh có thể tìm được ‘tình thương yêu’ của em không. Rồi còn tình chung thủy nữa. Anh muốn có tình chung thủy của em, Catherine à. Anh nghĩ tình cũ không thể muốn mà quên được, nhưng em phải hiểu rằng chuyện đã qua rồi, hãy cho nó đi vào quên lãng, không nên luyến tiếc làm gì.


Bỗng nàng thấy ghét anh. Ghét cay ghét đắng anh.


- Anh là con người độc ác - nàng rít lên. Con người thứ hai trong nàng nghĩ rằng nàng quá bất công đối với anh, anh chỉ hiểu lầm thôi, đáng ra nàng phải nói cho anh biết mới phải. Nhưng vì nàng quá đau đớn nên nàng đã không xử đẹp với anh - Tôi lấy anh là vì anh đẩy tôi vào con đường không còn lựa chọn được. Anh sẽ được tôi trung thành và chung thuỷ cho đến hết đời tôi, anh sẽ được hai đức tính quan trọng này. Đừng đòi có được trái tim tôi, thưa ngài. Trái tim của tôi đã thuộc về Bruce rồi và mãi mãi là của Bruce. Bruce đã nằm sâu trong tim tôi.


Nàng đứng dậy, vội vã rời khỏi phòng. Ôi, phải rồi, nàng nghĩ, nàng quá bất công. Nàng bậy quá rồi. Nếu anh dùng uy lực của vị lãnh chuá, của ông chủ với nàng thì sao. Thì nàng sẽ chống lại với bất cứ thứ khí giới gì nàng có, thậm chí với sự bất công. Nàng mong anh đi theo nàng, nhưng anh không đi. Con Toby chạy lon xon bên chân nàng suả gâu gâu. Khi nàng đi đến phía cầu thang lầu, nàng mong sao còn nhớ đường để về phòng riêng của mình.






Truyện liên quan