Chương 8-2: Tan vỡ (2)
Ra về...
Cô nhóc đứng dựa lưng vào thành cổng trường đôi mắt xa xăm nhìn về phía trước. Duy và Thư Nhã đi tới trước mặt cô, họ mải mê cười nói mà dường như quên tất cả xung quanh. Hơi khó chịu nhưng cố trấn tĩnh bản thân. Cô nhóc nhẹ nhàng, giọng nói phảng phất sự u uất
_ Ồ! Chào " cặp đôi hoàn hảo"!
Cô nhóc đi tới như chắn trước mặt 2 người cô ghét nhất. Nụ cười tắt ngúm, Thư Nhã lạnh giọng hỏi:
_ Một lần gây đau khổ cho người khác chưa đủa sao?
_ Hahaha!_ Cô nhóc cười chua xót lướt nhìn 2 con người trước mặt. Duy nãy giờ chẳng nói gì, cậu nhóc quyết định im lặng. Một lần làm tổn thương cô nhóc đã là quá đủ rồi_ Cần gì phải đề phòng tôi thế? Tôi đâu dám làm gì tiểu thư đây! Bạn trai cậu còn đang ở đây cơ mà!
Cô nhóc nói chầm chậm, ánh mắt như xoáy sâu vào tâm trí Duy. Có hận, có ghét, có xót xa mà cũng còn cả yêu thương...
Cô rút ra 1 cây bút đưa ra trước mặt Nhã
_ Quà của cậu đây!
Thư Nhã đưa đôi mắt đầy nghi hoặc nhìn cô nhóc
_ À không! Dùng x0ng nhớ trả lại nhé. Vì tôi không phải đại gia mà cho cậu được. Nút on ở đầu bút. Và giờ thì bye 2 người!
Thư Nhã run run nhìn cây bút. Linh cảm mách bảo cô sẽ xảy ra điều gì đó không hay. Ngước lên nhìn Duy tìm điểm tựa. Ngồi xuống chiếc ghế đá. Tay cô bắt đầu ấn nút " ON "
Từng đoạn hội thoại phát lên. Thư Nhã đã khóc không thành tiếng
Tại sao lại như thế? Tại sao Na lại lừa gạt cô? Cô đã tin tưởng nó không chút nghi ngờ. Đã yêu thương nó hơn cả người thân. Vậy mà tất cả giờ đây sụp đổ. Cô sẽ phải đối mặt thế nào với Hồng Quân? Với Minh Duy đây?
Duy vội vã ôm cô vào lòng. Duy không trách cô bé. Cậu chỉ trách mình sao quá vô tình đối xử với người ta như thế! Sao không cố mà tìm hiểu lý do. Đầu cậu giờ đây muốn nổ tung. Dường như muốn khóc, nhưng nước mắt lại lặng lẽ chảy ngược vào tim tới nghen ngào...
Cô nhóc nãy giờ vẫn đứng bên kia đường mà nhìn vào trong sân trường. Cạnh tượng trước mắt làm cô phải cố gắng lắm mới không bật khóc. Nheo mắt nhìn lên bầu trời " hôm nay tôi thắng nhưng cuối cùng vẫn bại trận ". Cô bật cười rồi bước đi. Lôi chiếc máy ảnh ra, lại 1 buổi chiều rong ruổi trên đường đây. Dù sao thì chụp ảnh cũng khiến cô quên đi tất cả. Cô nhóc cần 1 khoảng không gian riêng. Cuối tuần cô phải nộp bài cho club. Mà chủ đề là " Tan Vỡ"
̃i vì tất cả...
Sắp hết cả buổi chiều mà cô nhóc chẳng " thu nhập " được gì cả. Có lẽ ở đây đã " nhẵn" vết chân cô rồi, cảnh đẹp cũng chụp hết rồi." Axxxx... Chủ đề gì mà khó kinh! " Cô nhóc vò vò mái tóc. Chợt, có 1 người va vào cô. Làm máy ảnh thân yêu của cô tí thì" yên nghỉ". May mà chủ nhân của nó đã " anh dũng hi sinh" để " người đi thay của". Đập đầu cái " cốp" vào cột điện. Đau điến điếng người.
Nghiến răng nghiến lợi quay lại nhìn kẻ vừa cho cô ôm cột điện. Mặt đỏ phừng phừng khí thế lườm kẻ đối diện. Không những không xin lỗi, anh ta còn cười nhăn nhở khiến cô tức đến tím mặt. 2 mắt trợn ngược lên
_ OMG! Tôi biết tôi đẹp trai nên em không cần phải nhìn như muốn " ăn tươi nuốt sống" thế đâu!
Lần này thì cô nhóc muốn đập thẳng đầu vào cột điện lần nữa. Từ thưở cha sinh mẹ đẻ chưa gặp thằng cha nào " tự sướng" như anh ta
_ Anh thần kinh à? Bại não à? C0n này đang LƯỜM anh chứ không phải nhìn anh. Mắt bị lệch tròng à? Thích tự sướng như Quân Kun hay Bà Tưng a?
Cô nhóc nghiến răng gầm lên khiến kẻ đối diện phải né né tránh " mưa sa bão táp ". Anh cao hơn cô gần 1 cái đầu nên cứ phải ngửa cổ lên mà " chửi"
_ Này em! Hải Thiên này từ bé tới giờ chưa bị ai chửi như bị em chửi đâu! Con gái gì đâu hơi tí gầm lên như mèo hoang. Lớn lên tí nữa thành sư tử Hà Đông mất!
Hải Thiên cười đùa cợt. Cô nhóc hôm nay gặp đối thủ thật rồi. Ngồi phịch xuống đất cô gân cổ lên
_ À! Tôi mà là mèo hoang thì anh là chó dại_ Câu nói của cô làm mặt Thiên đang cười chợt méo xẹo. Ai đời lớn ngỗng, thanh niên 2013 mà bị c0n nhóc vắt mũi chưa sạch chửi là " chó". Thật là không có cái nhục nào bằng cái nhục này. Anh ước mình biến thành con gái để nhảy vào vả miệng con nhóc này. Thật là quá ngang ngược...
_ Tôi đúng là sinh năm 94. Tuổi tuất. Nhưng là Tuất hiếm. Còn em là mèo hoang, suốt ngày nhông nhông trong bãi rác!