Chương 14: Bữa trưa
Ngọc Cường vừa chỉ nó vừa nhoẻn miệng cười, nụ cười rất đểu và rất cuốn hút.
‘’Nè , bảo mình là ma hả’’
Dù biết là hắn nói đùa nhưng trong lòng vẫn hơi bực mình ( do trời nóng quá mà ), nó giơ tay lên , nhằm hướng Ngọc Cường mà cho hắn một bốp.
‘’Gì mà dữ vậy’’
May mà hắn kịp giữ tay nó lại , không thì ôi cái mặt đẹp trai của ‘’mình ‘’!
‘’ Cảm ơn cậu về lon nước , giờ không có gì nữa thì cậu về đi, để mình còn dọn
vệ sinh’’
Vừa nói nó vừa cúi xuống nhặt lấy cái giẻ và tiếp tục công việc.
‘’Mình giúp cậu được không’’
Ngọc Cường cũng chủ động xách xô nước đi theo nó. Nó lau đến đâu , hắn dội nước đến đó.
Dừng một chút , nó nhìn Ngọc Cường mà nói:
‘’
Tớ không ép ‘’
‘’Hì , tớ tự nguyện mà’’
Ngoài trời nắng vẫn rọi chiếu , thiêu đốt mọi vật , thế nhưng trong phòng …
Hai người cứ cười nói vui vẻ và làm việc. Giữa trưa hè nóng bức , những tiếng cười đó khiến cho ai đó xóa tan nỗi mệt mỏi. Nhưng lại làm ai khẽ nhăn mặt , và cảm thấy khó chịu vô cùng.
Từ nãy đến giờ, không để ý nhưng mọi hoạt động của nó đã được thu gọn một cách đầy đủ và ‘’ rõ ràng’’trong đôi mắt sâu thẳm và lạnh lùng của một người đang đứng yên sau khung cửa sổ. Và người đó- không ai khác chính là Mã Hạo Thiên.
Hắn đã đứng đó từ lâu rồi , lúc Thy Hương mới bước vào phòng đến giờ. Đợi sau khi nhỏ Trân về ,hắn đã định giúp nó nhưng Ngọc Cường lại xuất hiện…hắn lặng lẽ thở dài rồi bước đi.
Nhờ có Ngọc Cường giúp sức mà nó nhanh chóng dọn sạch sẽ nhà vệ sinh . Còn chở nó về nữa chứ.( phải cám ơn anh chàng này rồi).
‘’Cho mình dừng lại đây được rồi’’
Nó kéo áo hắn khi đến chỗ hôm nọ ( như Huyền Trân í, vì nó chẳng muốn ai biết chuyện nó ở với Hạo Thiên không thì rắc rối lớn ).
‘’Nhà ở đây à…’’- Ngọc Cường tò mò hỏi.
‘’Ừ, …cám ơn nhé!’’
Nó đáp nhanh một tiếng rồi nhảy xuống xe chạy đi.Hắn nhìn nó một lát rồi mỉm cười phóng xe đi.
‘’Nóng quá !’’
Trời nóng như lửa đốt , nó chạy thật nhanh vào nhà.
‘’Bà chủ , cháu đã về ạ!’’
Mồ hôi nhễ nhại lăn trên gò má trắng hồng của nó. Mặt nó vui lên khi về nhà.
Chẳng một tiếng đáp trả và hình như chẳng có ai ở nhà . Nhưng sao cửa phòng mở thế này nhỉ, nó đoán chắc hắn đã về nhà từ lâu.
‘’Bà chủ !’’
Cất tiếng gọi một lần nữa , nó cố đưa mắt tìm kiếm khắp nhà . Lẽ ra giờ này , các chị giúp việc đang bận rộn nấu nướng chứ nhỉ.
‘’Cô đi la cà ở đâu mà giờ mới về’’
Đang nghĩ vẩn vơ , nó chợt giật mình vì tiếng gọi mà chẳng thấy ai , là tiếng hắn nhưng hắn đâu.
Không để ý chứ nãy giờ hắn đang nằm yên trên chiếc ghế sofa ở phòng khách , trên tay hắn đang cầm một tờ báo.Vừa nằm vừa đọc nên tờ báo che hết mặt hắn làm nó chẳng thấy.
‘’Tôi…à …tại vì lúc về đi qua phòng vệ sinh thấy bẩn quá nên dọn dẹp chút…tính tôi sạch sẽ và hay làm nên thấy cái gì là làm à!’’
Nó cố tỏ vẻ mặt vui vẻ nhìn hắn mà trêu tức.
Hắn cất tờ báo trên bàn rồi từ từ đứng dậy , tiến lại chỗ nó.
‘’ Giỏi nhỉ ! ‘’
‘’Vậy thì cô vào bếp nấu nướng đi, chờ cô mỏi cả cổ mà chưa có ăn nè !’’
Đưa ánh mắt nghiêm nghị , hắn nhìn nó không chớp.
‘’Sao không bảo giúp việc làm cho, tôi vì làm việc nhiều quá nên mệt ‘’
Lấy tay đấm vai mình ,mà chẳng thèm nhìn hắn. Vẻ mệt mỏi của nó lộ ra.
‘’Không biết , cô đi nấu nhanh cho tôi’’
Nói xong , hắn quay bước đi.
‘’Nhà giờ chỉ có tôi và cô à , mọi người có chút việc nên không ở nhà, nấu ăn nhanh đi, tôi đói!’’
Không quên nhắc nó , hắn nhìn nó với ánh mắt khẩn nài ,( vì quá đói).
‘’Dạ, thưa cậu chủ !’’
Nó cũng phải ầm ừ thế chứ giờ mình là osin mà chỉ có mình ở nhà thì tất nhiên nó phải nấu rồi.Mà hỡi ôi, nó có biết nấu ăn đâu. Nếu biết , nó chỉ biết luộc rau rồi trứng .
‘’ch.ết mình rồi!’’
Nó uể oải bước vào nhà bếp. Giờ biết nấu món gì đây !
Để xem nào , nó mở cửa tủ lạnh ra, một luồng khí lạnh tỏa ra khiến nó cảm thấy dễ chịu hơn.
‘’Thịt bò đông, thịt lợn đông , cả cá đông…’’
Gì mà nhiều vậy trời !
‘’Toàn món mình chẳng biết nấu!’’
Nó lắc đầu rồi mở ngăn tủ dưới. Có rồi , nó sáng mắt lên khi thấy bó rau muống và cả mấy gói mì nữa.
‘’Được rồi , thực đơn của trưa này là : Canh rau muống và mì tôm’’
Tỏ ý hài lòng , gật đầu và mỉm cười , nó xăn tay áo bắt đầu công việc . ( nó chưa thay đồ à?)
Ngồi nhặt rau mà nó tức ơi là tức , chuyện khi sớm làm nó cảm thấy mệt ch.ết được , về chưa kịp nghỉ mà uống ngụm nước lại phải bắt nó nấu ăn-công việc nó ghét nhất.
‘’Á…á…’’
Nó bỗng la toáng lên vì trong bó rau có sâu. Tiếng la lớn nhưng chẳng nghe động tĩnh gì đáp lại (như tiếng hắn chẳng hạn).
‘’Sâu…to quá!’’
Sợ hãi nó vứt nhành rau có sâu đó ra nhanh lập tức. Chợt hình ảnh của hắn hiện ra trong đầu nó.
‘’Sao thấy sâu mình lại thấy hắn nhỉ ?’’
Nó bỗng suy nghĩ .
‘’Ha…ha…ha’’
Nó bật cười thật to khi nghĩ đến hình ảnh ấy.( con nhỏ này tự nhiên cười vậy , ai mà thấy chắc nó bị thần kinh).
‘’Đúng rồi…’’
Không biết nó vừa phát hiện được gì mà dù sợ hãi , nó nhặt lấy con sâu bỏ vào một cái bát.
Miệng nó không thôi cười , vừa cười nó vừa làm, mọi mệt nhọc của nó dường như không còn nữa.
‘’Trưa nay sẽ có một bữa tiệc thịnh soạn đây.’’
‘’Nước sôi rồi , bỏ rau thôi.’’
Rau bỏ rồi nhưng nó không biết bỏ gia vị gì đây. Nhìn trên bàn thấy nào là các lọ đựng gia vị , thôi thì mỗi lọ một thìa bỏ vào vậy.
‘’Một thìa nước mắm, một thìa tương ớt, hạt tiêu, …’’
Có gì trên bàn là nó cứ múc lấy một thìa bỏ vào nồi canh.
Giờ nồi canh nó nhìn thật nhiều màu sắc.
‘’Được rồi , còn vị cuối cùng nữa chứ !’’
Hơi nóng của món canh làm mặt nó đầy mồ hôi, nhưng không thể che được nụ cười đểu của nó.
Từ từ lấy bát , nó đổ nhẹ nhàng vào nồi.
‘’Thêm món này vào thì món ăn sẽ ngon hơn.’’
‘’Ôi sâu bé bỏng , mày được cậu chủ nhà chị ăn là có phúc rồi đó’’
(gớm quá!)
Thế là một món đã xong , giờ chỉ còn nấu mì.
Mì dễ nấu nên khoảng ít phút sau nó đã hoàn thành xong.Mọi việc xong xuôi, nó cất tiếng gọi hắn.
‘’Cậu chủ ơi , xuống ăn trưa ạ !’’
Nó gọi một tiếng thật lớn làm hắn tỉnh giấc.Nghe đến ăn , hắn choàng tỉnh dậy và chạy nhanh xuống bếp, ngồi vào bàn.
‘’Dạ , cậu chủ ăn tự nhiên ‘’
Mặt nhăn nhó nhìn đĩa thức ăn trên bàn rồi nhìn nó.
‘’Bữa trưa gì vậy ‘’
‘’Dạ , ngon lắm ạ , ít ai mà được ăn món tôi nấu à , chỉ có cậu chủ thôi đó!’’( ai có diễm phúc ăn được món nó nấu không)
Nó nở một nụ cười thật tươi và thật hiền( hiền lắm ^^).
Nhìn nó mà hắn sởn cả gai ốc , giờ hắn mới nhìn thấy nụ cười ‘’hiền’’ đến thế của nó.
‘’Tôi múc cho cậu chủ ăn nhé!’’
Chưa để hắn phản ứng , nó đã múc đầy một bát nước canh rau và đưa trước mặt hắn.
‘’Dạ, cậu chủ ăn món này đi , ngon và bổ lắm đấy!’’
Mặt cố tỏ bình thường để che đi sự nín cười của nó , chắc phải nín cười đến ch.ết mất.