Quyển 1 - Chương 10: Tiệc lại mặt long trọng
Ba ngày tiếp theo, Quý Du Nhiên nghe lời đóng cửa từ chối tiếp khách, vừa bận rộn tùy cơ ứng biến lại muốn làm quen lần nữa với đống mèo mèo chó chó bảo bối của Phượng Dục Minh, còn phải để tâm chú ý tâm tình nhỏ của Phượng Dục Minh, quả thật bận rộn kinh khủng. Khi ngày thứ ba tới, Lý ma ma nhắc nhở nàng đến lúc về phủ Tể tướng lại mặt, nàng phản ứng một lúc mới nhớ tới thời gian mình đóng cửa suy nghĩ đã hết.
Cũng may còn có Bình công công và Lý ma ma sớm chuẩn bị xong quà lại mặt, Quý Du Nhiên cũng lười kiểm lại, dắt Phượng Dục Minh ngồi lên xe ngựa đến phủ Tể tướng cách Dật Vương phủ cũng không quá xa.
Bởi vì Phượng Dục Minh ngủ nướng, chờ bọn họ lề mà lề mề thu thập xong đi tới, đã đến gần trưa. Vợ chồng Thái tử đã đến từ sớm rồi, Tể tướng Quý Thúc trông mòn con mắt, nhưng không dám phái người ba giục bốn mời như Hoàng thượng mấy ngày trước, chỉ có thể vừa nói chuyện với Thái tử vừa khổ sở chờ đợi. Vất vả lắm mới thấy người gác cổng truyền tin tức đến, hắn vội vàng mang theo phu nhân Trương thị đến đón xe ngựa.
“Vi thần tham kiến Dật Vương gia, Dật Vương phi!”
Mắt thấy hai người đã xuống xe, thân là thần tử, cặp vợ chồng vội vàng quỳ xuống đất hành lễ. Nhưng mà, quỳ xuống, lại rất lâu không nghe được bất kỳ hồi âm gì.
Quý Thúc lặng lẽ ngẩng đầu lên, mới phát hiện Phượng Dục Minh đang hơi hăng hái quan sát chung quanh. Cuối cùng, miệng hắn lại vểnh lên: “Chỗ này thật nhỏ, chắc chắn không dễ chơi, bổn Vương phải đi về!” Vừa nói, thật sự muốn làm bộ xoay người leo lên xe ngựa.
Mặt Quý Thúc lập tức trắng bệch. Vẫn là Quý Du Nhiên vội vàng kéo hắn lại: “Vương gia, chàng đừng như vậy! Nói thật cho chàng biết, chỗ này chân chính là chỗ vui đùa! Lúc nữa thần thiếp dẫn chàng đi, bảo đảm để cho chàng chơi thỏa thích! Hơn nữa, vừa rồi không phải chàng còn nói đói bụng sao? Giờ lại giày vò đi về, còn kêu đầu bếp Vương phủ nhóm lửa, vậy phải đợi đến lúc nào mới có thể ăn cơm?”
“Đúng vậy đúng vậy, Vương gia, phủ tuy nhỏ, nhưng vẫn đáng giá chơi. Hơn nữa hiện giờ cơm trưa đã chuẩn bị die nda nle equ ydo n xong rồi, vẫn xin mời ngài theo vi thần vào dùng bữa trước xong tính toán tiếp!” Quý Thúc vội vàng nói theo lời nữ nhi.
“Như thế à, vậy cũng được!” Bĩu môi, mặt Phượng Dục Minh vẫn còn chưa cao hứng.
Quý Thúc chùi mồ hôi trên trán, vội vàng đứng lên cùng thê tử: “Vương gia, mời đi bên này!”
“Ái phi, chúng ta đi!” Phượng Dục Minh lập tức kéo Quý Du Nhiên, khiến nàng cười rực rỡ. Từ đầu đến đuôi, hoàn toàn không nhìn vị tể tướng đại nhân dưới một người trên vạn người này một lần. Buồn bực trong lòng Quý Thúc, có thể nghĩ.
Lúc đi qua bên cạnh hắn, dường như Quý Du Nhiên cảm thấy có hai luồng ánh mắt oán hận rơi lên người nàng, giống như muốn xẻo hai mảnh thịt xuống. Sớm đoán được sẽ gặp phải chuyện như vậy, nàng chỉ coi như không nhận ra, thật vui mừng đi vào sảnh chính cùng Phượng Dục Minh.
Trong hậu viện, hai người Thái tử và Thái tử phi chờ đợi từ sớm đã lâu. Bây giờ không có Hoàng đế Thái hậu ở trên đè ép, bọn họ cũng không cố ý thu lại không thích trong lòng. Mắt thấy hai người này đã trễ lâu như vậy, lại còn cầm tay thân thiết như thế, Quý Du Dung không nhịn được cất giọng the thé: “Tỷ tỷ, các người lại tới trễ.” Cắn chặt từ ‘lại’.
“Đúng vậy!” Quý Du Nhiên không để ý chút nào lên tiếng, “Cũng không có cách nào, ai bảo buổi tối Vương gia chàng mò mẫm giày vò chứ? Ta mãi thúc giục chàng mau ngủ, nhưng chàng không chịu, cứ kéo ta cùng chơi với chàng, cùng náo loạn đến nửa đêm -”
“Khụ khụ!” Người nói vô tâm, người nghe lại có ý. Nghe nàng tùy tùy tiện tiện nói chuyện trong phòng như vậy, mặt Quý Thúc trầm xuống, lớn tiếng cắt đứt lời nàng, hơn nữa hành lễ với Thái tử bên kia, “Thái tử, Vương gia, bữa trưa đã chuẩn bị xong, mời chư vị đi qua cùng vi thần!”
“Làm phiền Tể tướng đại nhân rồi.” Dáng vẻ vẫn trầm ổn trước sau như một, Thái tử khẽ gật đầu, đứng dậy nói vậy.
Đây mới là dáng vẻ nên có của người Hoàng gia! Lịch sự lễ độ, bình tĩnh. Quý Thúc không ngừng hoàn lễ, trong lòng die enda anle equu ydonn cũng thầm oán, nhưng vị Vương gia kia... Ôi! Rõ ràng còn lớn hơn Thái tử hai tuổi, kết quả đầu chứa đầy nước, còn không bằng một phần mười Thái tử. Nghĩ tới đây, trong lòng lại không khỏi hài lòng không dứt vì nữ nhi bảo bối của mình gả cho rể hiền như vậy.
Đoàn người đi tới phòng ăn, rượu và thức ăn đã sớm chuẩn bị đủ. Mùi thơm mê người đập vào mặt từ cửa, quyến rũ con trùng tham ăn trong bụng kêu to.
“Thái tử, Thái tử phi, Dật Vương gia, Dật Vương phi, xin mời ngồi.” Quý Thúc dẫn đường vừa mới khách sáo xong, Phượng Dục Minh đã vui sướng hô nhỏ một tiếng vọt tới, cầm đũa gắp loạn.
Sắc mặt Quý Thúc lập tức thay đổi. May mà Quý Du Nhiên kịp thời kéo hắn lại, Phượng Dục Minh lập tức nước mắt lưng tròng: “Ái phi hư! Nàng không cho bổn Vương ăn cơm! Bổn Vương phải nói cho Hoàng tổ mẫu, để Hoàng tổ mẫu giáo huấn nàng!”
Vốn một bụng lời muốn nói, nhưng thấy dáng vẻ này của hắn, Quý Thúc cũng không dám lãng phí thời gian nữa, vội vàng bố trí mọi người ngồi xuống.
Vốn cho rằng như vậy có thể sóng êm gió lặng, nhưng hắn hoàn toàn không nghĩ đến – sóng gió chân chính, giờ mới bắt đầu.
Nhìn Phượng Dục Minh cầm đũa lên, chọn một món ăn từ dĩa trước mặt nhét vào trong miệng, nhai nhai, mặt lập tức nhíu lại, phì phì phì phun ra. Rồi đưa chiếc đũa về góc bàn khác, lật gẩy mấy cái, tìm được miếng thịt nuốt vào. Lại đổi một món ăn, tiếp tục tìm kiếm...
Chỉ trong chốc lát, một bàn mười mấy món ăn đã bị hắn lật hơn phân nửa. Chiếc đũa dính nước miếng của hắn, cứ lật tới lật lui ở đĩa món ăn, khắp nơi đều dính nước miếng của hắn, còn nói để cho người khác ăn?
Đám người Thái tử mới vừa cầm đũa lập tức dừng tay, sắc mặt cũng không đẹp mắt. Quý Thúc cũng hoàn toàn dieendaanleequuydonn không ngờ sẽ như vậy, vội vàng ho nhẹ mấy tiếng, nháy mắt với đại nữ nhi.
Quý Du Nhiên nhận được, cũng chỉ có thể bất đắc dĩ nhún vai: “Xin lỗi, Vương gia chàng chính là như vậy, mỗi lần ăn cơm đều không ngừng đảo, chỉ lấy món mình thích ăn, vô cùng kiêng ăn, con cũng không có cách nào.”
Nàng đã nói như vậy, bọn họ còn có thể như thế nào? Hơn nữa Dật Vương gia vốn là đứa bé bự, đây là chuyện mọi người đều biết. Vì vậy, mặc dù trong lòng ghét đến không được, những người khác chỉ có thể yên lặng nhịn. Kết quả, không khí một bữa cơm còn chưa nóng đã lạnh nhạt xuống.
Hoàn toàn không có tâm tình hàn huyên mời rượu rồi, chỉ tùy tiện ăn vài miếng rau xanh, nhấp hai ly rượu, Thái tử đã đặt đũa xuống nói ăn no. Nếu hắn ăn no, Quý Du Dung chắc chắn sẽ không ăn nhiều hơn một miếng. Phu thê bọn họ đều không ăn rồi, phu thê Tể tướng tất nhiên sẽ không động đũa nữa. Rồi sau khi bọn họ đều không ăn, Phượng Dục Minh cũng để đũa xuống mặt giận dữ: “Bổn Vương đã nói thức ăn này khó ăn! Các ngươi nhìn xem, các ngươi đều ăn không vô nữa!”
Đây là gì chứ? Tất cả chuẩn bị tỉ mỉ đều bị hắn làm hỏng cả, thể xác và tinh thần của Quý Thúc liên tiếp bị thương, thân thể lay động mấy cái, suýt nữa té ngã trên đất.
Quý Du Nhiên thấy, không nhịn được cắn răng cười nhẹ, lặng lẽ giơ ngón tay cái lên với Phượng Dục Minh.