Quyển 1 - Chương 30: Tiết lộ cơ mật
Không bao lâu, thái y đến.
Bắt mạch cho nàng xong, chỉ nói đã bị kinh sợ, thân thể không đáng lo ngại, kê một đơn an tâm tĩnh khí rồi rời đi.
“Ái phi, ái phi!” Chân trước Thái y vừa đi, chân sau Phượng Dục Minh nghe được tin tức đã chạy đến, bụi đất trên người còn chưa được phủi sạch sẽ, “Ái phi, nàng thế nào? Nghe nói có người đụng nàng đúng không? Là ai? Nàng nói cho bổn Vương, bổn Vương đánh hắn giúp nàng!”
Thật đúng là... Là miệng ai lớn như vậy, truyền tin tức cho hắn nhanh như thế? Quý Du Nhiên nhíu mày, liếc mắt nhìn ra ngoài cửa.
Phượng Dục Minh thầm hiểu trong lòng, lập tức đứng dậy, khí phách hùng dũng oai vệ hiên ngang chạy ra bên ngoài, một cước hung hăng đạp lên nam tử đứng ở ngưỡng cửa! Thế còn chưa đủ, lại dùng lực giẫm lên mấy cước, trong miệng hét lớn: “Xem từ nay về sau ngươi còn dám đụng vào ái phi của bổn Vương nữa không! Bổn Vương đánh ch.ết ngươi!”
“Trời ơi! Nhị Hoàng đệ, đệ đánh lầm người!” Thấy thế, nụ cười của Ninh Vương phi trắng bệch, liên tục không ngừng lớn tiếng kêu lên.
Nhưng Phượng Dục Minh vốn không nghe, tiếp tục tăng quyền cước với hắn.
Người làm khác trong Vương phủ đương nhiên cũng chỉ có thể nhìn, ngàn vạn lần không dám động thủ với đường đường là Vương gia.
Chờ hắn đánh đối phương hơn mười lần, Quý Du Nhiên mới ‘đột nhiên tỉnh ra’, ‘vội vàng’ bò xuống giường kéo hắn: “Vương gia, chàng nghĩ sai rồi, hắn không đụng đến ta!”
“Không có sao?” Lúc này Phượng Dục Minh mới ngừng tay, trong đôi mắt đen láy viết đầy nghi ngờ.
Quý Du Nhiên lắc đầu, “Thật sự không có. Hắn là biểu huynh nhà mẹ đẻ của đại Hoàng tẩu, mới vừa rồi chúng ta gặp ở vườn mẫu đơn, nói cũng không nói mấy câu, hắn sao có thể vô duyên vô cớ động thủ với ta?”
“Vậy ai động nàng? Nói cho bổn Vương, bổn Vương giáo huấn hắn giúp nàng!” Phượng Dục Minh lại nói, bắt đầu xắn tay áo rồi.
“Không có ai!” Quý Du Nhiên vội vàng giữ hắn lại, “Ta chỉ đứng lâu hơi mệt, cho nên tới đây nghỉ ngơi một chút. Là ai nói cho chàng biết ta bị đụng hôn mê?”
“Là... Bổn Vương quên rồi!” Suy nghĩ một chút, Phượng Dục Minh nói như thế.
Quý Du Nhiên vô lực, nhưng mà điều này cũng có tình có lý, nơi này người nào mà không phải người sành sỏi? Bọn họ làm việc đương nhiên cẩn thận mọi chuyện, sẽ không lưu lại dấu vết gì.
Nên giả bộ giận dữ nói, “Cũng không biết kẻ nào lắm mồm, nghe thấy một chút tiếng gió đã truyền loạn, làm hại Vương gia dinendian.lơqid]on chàng lo lắng thành như vậy. Nếu để ta bắt được, xem ta có xé miệng hắn không!”
“Chắc là nha đầu phía dưới nghe lầm! Cũng nhất thời do tình thế cấp bách nói sai, việc này nhị đệ muội không cần quản, quay đầu ta nhất định gọi người tìm ra người trừng trị thích đáng một trận.” Ninh Vương phi vội vàng nói, trong mắt lưu chuyển một vòng ai oán, “Chỉ đáng thương cho biểu ca ta, tự dưng bị thiệt thòi lớn như vậy.”
Ánh mắt phu thê Quý Du Nhiên lúc này mới quay về phía công tử văn nhã vô duyên vô cớ bị đánh đau một trận.
Đương nhiên, bị đè xuống đất vừa đá lại đánh, áo choàng sạch sẽ gọn gàng sớm vừa dơ lại nhăn, một đầu tóc đen được chải vuốt chỉnh tề giờ mất trật từ rồi, chiếc quạt trong tay rơi xuống đất giờ bị quét qua một bên. Trước lịch sự nho nhã, nhẹ nhàng phong độ trên thân người giờ không thấy nữa, trong mắt Quý Du Nhiên chỉ thấy một tiểu nam nhân mặt mày xám tro.
Bởi như vậy, hắn càng không giống ca ca của nàng rồi.
Phải biết rằng, lúc trước ca ca của nàng là mỹ nam đệ nhất Kinh thành, phong thái tuyệt vời, không nhiễm trần tục, cho dù chán nản hết sức, nhưng khí độ này không giảm nửa phần, ngược lại càng thêm vài phần của vẻ đẹp lộn xộn, vẫn khiến một đám nữ quyến ở Kinh thành thấy mà tâm hoảng ý loạn, bao nhiêu người thầm thề không phải quân không lấy chồng.
Chỉ tiếc, thời gian thấm thoắt thoi đưa, người và vật đã không còn, cũng không biết thiếu niên tuyệt sắc đó hiện giờ ở đâu, trôi qua như thế nào.
“Hì hì he he.” Lúc này mới chính thức ý thức được mình đánh lầm người rồi, thái độ của Phượng Dục Minh cũng mềm đi, nhếch miệng lên cười cười với nam nhân kia, bàn tay không được tự nhiên gãi gáy, “Xin lỗi, bổn Vương sai rồi, ngươi sao rồi? Có nặng lắm không? Nếu không, bổn Vương đền ngươi chút tiền thuốc thang?”
Biểu ca của Ninh Vương phi tỏ vẻ muốn khóc, khó khăn lắm mới cắn răng trả lời: “Không có gì đáng ngại, chẳng qua chỉ là chút thương da thịt thôi, Dật Vương gia không cần lo lắng.”
Mới là lạ! Hiện giờ toàn thân hắn không chỗ nào không đau, có thể nhìn thấy tên này ra tay ngoan độc. Lần này cho dù không thương tổn gân cốt, nhưng vết thương da thịt kia cũng đủ để cho hắn đau rất nhiều ngày rồi.
Nhưng mà, như vậy thì thế nào? Hắn đâu thể so đo với một Vương gia ngốc? Huống chi, bây giờ còn ở trong phủ đệ của biểu muội.
Ninh Vương phi cũng nhanh chóng nói: “Thái y vừa mới đi ra ngoài, chắc còn chưa đi xa. Người đâu, nhanh chóng mời Thái y lại!”
Rồi kéo biểu ca nhà mình, “Biểu ca, huynh đi theo muội nghỉ một lát trước! Cũng để cho Thái y kiểm tr.a một chút cho huynh.”
Biểu ca của Ninh Vương phi yên lặng dfienddn lieqiudoon gật đầu, trước khi đi lại quay đầu liếc nhìn Quý Du Nhiên. Ánh mắt muốn nói lại thôi, giống như muốn nói gì đó.
Quý Du Nhiên vốn lười phải nhìn hắn, lúc này kéo Phượng Dục Minh lên, tự tay lau mồ hôi trên đầu cho hắn, nhẹ giọng oán trách: “Vương gia chàng thiệt là, vết thương trên người còn chưa hoàn toàn tốt, sao lại bắt đầu lộn xộn rồi hả? Không phải Thái y dặn dò bảo chàng tuyệt đối đừng tìm người tức giận sao?”
“Bổn Vương chính là chịu hết nổi!” Phượng Dục Minh nhỏ giọng nói, miệng còn vểnh lên cao cao.
“Đúng vậy, vừa nghe nhị Hoàng tẩu xảy ra chuyện, nhị Hoàng huynh lập tức nhảy lên, một người chạy nhanh chóng, những người khác đều đuổi theo không kịp.”
Chuyện chuẩn bị kết thúc rồi, thất Hoàng tử mới khoan thai chậm rãi tới. Mặc dù còn chống gậy, nhưng sau vài ngày cọ sát trước đó, bây giờ ở trước mặt phu thê Quý Du Nhiên hắn không mất tự nhiên nữa, ngữ điệu nói chuyện cũng nhanh nhẹn hơn nhiều.
Nghe nói như thế, trong lòng Quý Du Nhiên không nhịn được lại ngọt ngào, nên lôi kéo Phượng Dục Minh vào nhà ngồi xuống.
Thất Hoàng tử theo đuôi đến, trong mắt nhuộm lên nụ cười nhẹ: “Nhị Hoàng tẩu, nhị Hoàng huynh thật sự để ý đến tẩu! Tình cảm phu thê hai người thật tốt.”
“Đúng thế, nàng là ái phi của bổn Vương mà!” Phượng Dục Minh tuyệt đối là kẻ gia hỏa thấy cọc thì bò lên, lập tức cười rạng rỡ, kéo tay Quý Du Nhiên không buông ra.
Quý Du Nhiên lắc lắc không thoát, cũng lười, dù sao những ngày kia hình tượng của bọn hắn gần như đã bị hủy trước mặt người đệ đệ này rồi, nên quyết định vò đã mẻ lại sứt, “Vương gia nói rất đúng, chàng là trượng phu của ta, đối xử tốt với ta như vậy, ta đương nhiên phải đối xử tốt với chàng rồi.”
Nói xong, hai người nhìn nhau cười, tình cảm ấm áp vô thức lan truyền khắp nơi, khiến những người đứng xem đều không kiềm chế được mỉm cười theo.
Trong mắt thất Hoàng tử thoáng hiện lên vẻ hâm mộ, “Nhị Hoàng huynh hai người chung đụng hòa hợp như thế, thật sự có thể nói là ông trời tác hợp cho. Chỉ có điều -” ngừng một chút, hắn cẩn thận quan sát bốn phía một chút, phát hiện bên trong chỉ có nha đầu cận thân Lục Ý của Quý Du Nhiên, nên lặng lẽ đi về phía bọn họ, hạ giọng nói, “Nhưng mà, đệ nghe mẫu phi nói, hình như mẫu hậu chuẩn bị thu xếp ban thưởng cho Thái tử Hoàng huynh và nhị Hoàng huynh mỗi người mười mỹ tỳ! Chỉ chờ sau khi hai người thành hôn ba tháng mà không mang thai, người sẽ ban thưởng xuống.”