Quyển 2 - Chương 13: Kế hoạch của các nàng
Mị dược "Tuyệt hoan", người ở trong tình trường đều biết, đó là mị dược đứng đầu, lại càng là mị độc! Độc tính này rất bá đạo, nhất định phải có người giao hoan mới có thể giải được, nếu không kết cục sẽ là ch.ết! Cho dù là thanh lâu lớn, cũng không dám lấy vật này ra cho khách! Không phải chỉ bởi vì nó độc, mà còn vì dược liệu để chế ra nó vô cùng trân quý, hoàn toàn không đáng để nữ tử thanh lâu làm như vậy! Mà quan trọng hơn là, có rất ít người biết đến nó...
"Người ăn phải "Tuyệt hoan", chắc chắn phải giao hoan với nữ tử mình yêu." Cổ Nhược Phong rất điềm nhiên khi nói ra những lời này, mà khuôn mặt Thủy nhi lại càng trắng bệch!
Nam lão phu nhân trừng mắt lớn, nhìn về phía Thủy nhi. Nếu như trước nàng không xác định được mị dược này có phải do Thủy nhi hạ hay không, bây giờ nghe xong lời Cổ Nhược Phong, vậy không thể nghi ngờ gì, mị dược kia tuyệt đối là do Thủy nhi hạ!
Nàng là người đã sống mấy chục năm, Nam lão gia qua đời sớm, nàng đương nhiệm chức gia chủ, sóng to gió lớn gì cũng đã trải qua? Thủy nhi là người thế nào nàng cũng biết vài phần, nhưng khi nàng nghĩ muốn Nam Phong có một nhi tử thừa kế hương khói, mặc dù Thủy nhi có ý muốn dẫm lên đầu chủ tử để bò lên, nàng cũng ngầm đồng ý! Trên thế giới này, thê thiếp nhà nào không có mâu thuẫn? Về sau Thủy nhi và Mộ Lam cũng không ngoại lệ! Đối với nàng đó là điều bình thường.
Đương nhiên, nàng cũng sẽ không để Thủy nhi bò lên đầu Mộ Lam, đây sẽ làm tổn hại uy nghiêm của Nam gia! Một nha hoàn, nhiều nhất cho làm thị thiếp cũng nên thỏa mãn rồi! Có Nam lão phu nhân nàng ở đây, toàn bộ đều nằm trong lòng bàn tay của nàng!
Nhưng mà, Nam lão phu nhân nàng có lợi hại, cũng không ngờ Thủy nhi lại có dã tâm lớn như vậy! Hơn nữa còn muốn đuổi Mộ Lam ra khỏi Nam phủ!
Tuy nàng cũng không thích Mộ Lam, bởi vì Mộ Lam đoạt hết tất cả sự chú ý của Nam Phong, còn ba năm không có con. Nàng nghĩ chờ Thủy nhi sinh hạ hài tử, liền đem tội thất xuất ra trừng phạt Mộ Lam, sau đó để Mộ Lam làm tiểu thiếp , dù sao một đương gia chủ mẫu không thể không có hài tử! Kế tiếp, nàng sẽ vì Nam Phong tính toán một cuộc hôn nhân nữa! Tiểu thư khuê các ở thành Lĩnh Nam nhiều như vậy, chẳng lẽ không có ai tốt đẹp hơn Mộ Lam sao?!
Những thứ này, đều là tính toán của Nam lão phu nhân, Thủy nhi xuất hiện vừa vặn hợp với tâm ý của nàng, vì thế liền tương kế tựu kế, muốn kéo Mộ Lam xuống ngựa. Nhưng mà, bây giờ hết thảy mọi thứ đều vượt ra khỏi tầm kiểm soát của nàng rồi!
Thủy nhi rất sợ, lời nói của Cổ Nhược Phong, hoàn toàn đẩy nàng vào vực sâu! "Tuyệt hoan" che giấu nhiều bí mật như vậy đột nhiên xuất hiện, chỉ cần dùng đầu suy nghĩ cũng biết mục đích của nàng! Nàng, không có đất để xoay người rồi!
Nhìn bộ dạng khóc thút thít của người trong phòng, Cổ Nhược Phong không vui liếc mắt nhìn, kéo tay Phong Huyết Lân, đi đến ngưỡng cửa: "Đi thôi, cũng nên đi nơi khác xem tuồng kịch rồi."
Bên này, Mộ Lam đang dừng chân ở một khách điếm nhỏ.
Ba ngày, hôm nay, là ngày đại hôn của Nam Phong và Thủy nhi.
Chớp chớp mắt, nàng đã không còn nước mắt để khóc rồi. Ngay từ ba ngày trước, nước mắt kia đã theo gió hóa thành sương lạnh, cùng tuyết kia thành bạn, đóng băng ở dưới mặt đất, thì lòng của nàng đã như bây giờ.
Nàng không quên được, một màn vào ba ngày trước kia, mỗi một câu nói...
Nàng theo nha hoàn của nàng đi vào phòng Nam lão phu nhân, đại sảnh kia là nơi
mà cuộc đời này nàng không muốn đến nhất!
Thủy nhi ngồi tựa vào ghế, một vị đại phu đang bắt mạch cho nàng. Mà lúc này Nam lão phu nhân khẩn trương nhìn Thủy nhi, giống như... đang sợ cái một cái gì đó.
Lúc nàng vừa muốn hỏi, đại phu đã đứng lên, cung kính bái Nam lão phu nhân: "Nam lão phu nhân, vị cô nương này đã mang thai ba tháng, nhưng mà thân thể nàng hơi gầy yếu, về sau nhất định phải cẩn thận."
Vị đại phu này nàng nhận ra, là đại phu nổi tiếng nhất thành Lĩnh Nam, y thuật cực cao, mà thanh danh cũng không tệ, nếu hắn nói Thủy nhi mang thai vậy nhất định là thật sự mang thai rồi!
Mộ Lam vội vàng đi đến nghênh đón, trong lòng lo lắng, Thủy nhi chưa lập gia đình mà đã có con, làm ra loại sự tình này, Nam lão phu nhân nhất định sẽ không bỏ qua cho nàng!
"Thủy nhi, ngươi..." Nhưng, lúc này Mộ Lam cũng không biết nên làm sao để cầu tình cho nàng! Quy củ của Nam phủ cực nghiêm, hành vi này đối với Nam phủ mà nói không khác gì bội nhọ thanh danh của Nam phủ!
"Phu nhân, ta..." Bộ dạng Thủy nhi muốn nói lại thôi, vẻ mặt cực kỳ bối rối.
Mà lúc này, tay Nam lão phu nhân giữ chặt vai Thủy nhi, vỗ nhẹ vài cái: "Thủy nhi, ngươi không cần sợ, có ta ở đây không ai có thể thương tổn ngươi được!"
Đôi mắt sắc bén của Nam lão phu nhân nhìn thẳng lên người Mộ Lam: "Thủy nhi đã có cốt nhục của Phong nhi."
Mộ Lam chỉ cảm thấy đầu óc trống rỗng! Nàng không nghe được cái gì, cái gì cũng không nghe được...
"Phu nhân, ta thực sự..." Thủy nhi nhìn Mộ Lam liền muốn quỳ xuống, nhưng lại bị Nam lão phu nhân giữ chặt lại.
"Chuyện này không thể trách Thủy nhi, bây giờ Thủy nhi đang mang thai ba thắng, trong bụng này là cốt nhục của Nam gia, ta quyết không cho phép bất luận kẻ nào thương tổn đến nàng!"
"Cốt nhục Nam gia... Mang thai ba tháng?" Mộ Lam không thể tin hỏi lại.
Cốt nhục Nam gia, chỉ có thể là Nam Phong, mang thai ba tháng, chẳng lẽ ba tháng trước Nam Phong đã cùng Thủy nhi... Không, nàng không tin! Nam Phong chắc chắn không thể đối với nàng như vậy!
"Phu nhân, ngày ấy thành chủ uống rượu, lôi kéo nói muốn ra sinh một đứa nhỏ, ta, ta..."
"Vậy thì không phải là do Nam Phong nguyện ý?" Mộ Lam tự an ủi bản thân mình.
Nhưng mà...
"Thành chủ nói nhất định sẽ lấy ta... Còn có... Hắn cũng nói sẽ đối xử thật tốt với mẫu tử chúng ta..." Thủy nhi sợ hãi nói, cho dù có chút sợ hãi, những vẫn biểu đạt rất rõ ràng.
"Nếu hắn tạo thành trong lúc say rượu, đó là trách nhiệm của hắn." Tuy trong lòng Mộ Lam khó chịu đến hít thở không thông, nhưng khi đối mặt với Nam lão phu nhân và một đám hạ nhân trước ,mặt, nàng vẫn kiềm nén cảm xúc của mình, sự tình đã phát sinh, nàng phải học cách đối mặt!
"Nếu Phong nhi đã tính cưới ngươi làm vợ, đó chính là bảy tỏ trong lòng của hắn thực thích ngươi, huống hồ, Phong nhi cũng đã sớm nói riêng với ta, hắn muốn cho ngươi một bất ngờ!" Lúc này dường như Nam lão phu nhân đã quên đi sự có mặt của Mộ Lam, vui vẻ nói với Thủy nhi.
"Thật sao?" Thủy nhi nghe Nam lão phu nhân nói, trong đôi mắt xinh đẹp tràn đầy hạnh phúc: "Thành chủ thật sự muốn cho ta một bất ngờ sao?"
"Đương nhiên rồi. Ngày mai Phong nhi sẽ xuất phủ làm việc, ba ngày sau trở về sẽ cử hành đại hôn của các ngươi!" Nam lão phu nhân nở nụ cười, nếp nhăn ở khóe mắt hiện lên rõ, nhưng làm thế nào cũng không che giấu được hưng phấn của nàng, hận không thể nhanh đến ba ngày sau!
Mộ Lam ngơ ngác nhìn hai người trước mặt, mình, dường như sớm bị loại ra bên ngoài rồi...
Nam lão phu nhân đã mở miệng nói như vậy, nàng là nhất gia chi chủ, tuyệt đối không làm chuyện vừa gạt mình.
Nam Phong... Thật sự thích Thủy nhi.
Mà dựa vào tính cách của Nam Phong, nếu không thích, cho dù là say rượu, cũng tuyệt đối không chạm vào Thủy nhi!
Nam Phong... Ba tháng trước đã phản bội mình sao?
Trách không được, ba tháng qua hắn thường xuyên không ngủ ở phòng mình, chỉ để lại một mình mình, nói là sự tình bận rộn, sự tình bân rộn...
Nhưng! Mộ Lam, nàng không tin Nam Phong sẽ làm như vậy!
"Lão phu nhân, đây là đồ mà Thành chủ đã đặt ở Cẩm Vân các." Một gã sai vặt đi đến, phía sau còn có hai người đang nâng một cái rương lớn, vô cùng cẩn thận.
Mộ Lam biết người này, hắn là gã sai vặt bên người Nam Phong, Nam Lâm, rất được Nam Phong tín nhiệm.
Hai người hạ rương xuống đất, Nam lão phu nhân liền kêu bọn hắn mở ra.
Mộ Lam chỉ cảm thất một mảnh màu đỏ rực trước mặt, gần như muốn chọc mù hai mắt nàng!
Đó là một kiện giá y! Tơ lụa đỏ rực, đích thị là được may bằng vải tốt nhất, mà chỉ thêu kia, chỉ cần liếc mắt một cái liền biết đó là do tú nương có tay nghề tốt nhất của Cẩm Vân các thêu! Một kiện giá y tinh xảo hoa lệ, khác xa so với giá y của mình ba năm trước đây!
"Nam lão phu nhân, đây là giá y mà thành chủ đặt ở Cẩm Vân các hai tháng trước, hiện tại đã làm xong, mời Thủy nhi cô nương xem qua." Hai người mang rương đến, một người trong đó nói.
"Ừm, Thủy nhi, ngươi vào trong thử đi." Nam lão phu nhân nhìn giá ý, hài lòng gật đầu, "Phong nhi đứa nhỏ này, thật là có tâm."
"Vâng, tú nương của Cẩm Vân các chúng tôi phải làm trọn vẹn hai tháng mới xong! Còn là thêu hai mặt, ngay cả kinh thành cũng rất hiếm!" Ứng Hòa một trong hai người mang rương đến kiêu ngạo nói, giá y này, tuyệt đối hoa lệ tinh xảo nhất thành Lĩnh Nam! Tú nương của Cẩm Vân các rất lợi hại!
Mắt Mộ Lam không ở trên giá y, mà ở trên người Nam Lâm, nàng tin tưởng Nam Lâm hẳn sẽ không lừa mình!
Nam Lâm chống lại ánh mắt của Mộ Lam, mắt hơi léo lên một cái, còn ngoan độc nhẫn tâm nói: "Đây là thật."
"Thật..." Mộ Lam thật sự rất muốn lừa mình dối người! Thật! Rất muốn xé nát giá y trước mặt! Thật, muốn tất cả mọi thứ trước mắt đều là giả!
Nhưng, cho dù có xé nát giá y, thì sao?
Đại hôn vẫn sẽ được cử hành như cũ, có lẽ, còn có thêm nhiều giá y đẹp đẽ khác...
Nam Phong à Nam Phong, ta thật sự rất muốn tin chàng... Nhưng mà, chàng có thể nói cho ta biết, tất cả những chuyện này ta nên giải thích như thế nào hay không?
Nếu như là Thủy nhi nói, hay Nam lão phu nhân nói, thậm chí là giá ý kia, nàng cũng chỉ cảm thấy đau khổ trong lòng, nhưng vẫn tin tưởng Nam Phong, nhưng, lời của Nam Lâm nói, khiến cho nàng thật sự tuyệt vọng!
Nam Phong đã từng nói qua, Nam Lâm là trợ thủ đắc lực của hắn, tất cả chuyện Nam Lâm đều biết.
Nam Phong cũng từng thề, cho dù Nam Lâm có phản bội mọi người cũng sẽ không phản bội hắn!
Cho nên... lời Nam Lâm nói, nàng có thể cho rằng Nam Phong đang dùng một hình thức khác để nói với mình, hắn muốn kết hôn với Thủy nhi? Hoặc là, hắn thích, thậm chí là yêu Thủy nhi?
"Mộ Lam, ngày đó ngươi không cần xuất hiện trước mặt Phong nhi. Ngươi cũng biết, ba năm không có con, đây đã phạm vào tội thất xuất, Nam Phong có thể giữ ngươi đến bây giờ cũng không dễ dàng..."
Mộ Lam không biết sau đó Nam lão phu nhân đã nói những gì, nàng chỉ biết, hô hấp của mình càng ngày càng yếu, càng ngày càng yếu, nàng nghĩ, có lẽ ch.ết đi như vậy cũng không tệ... Nam lão phu nhân nói, có phải chính là lời Nam Phong muốn nói hay không? Nàng, thật sự cảm thấy hoang mang...
Về sau... Băng tuyết lạnh, còn ấm áp hơn đầu ngón tay của nàng, nàng cứ đi như vậy.
Về sau... Nàng không biết đã chảy bao nhiêu nước mắt, chỉ biết là, tim của nàng đã tang thương, vỡ thành từng mảnh từng mảnh...
"Cháy rồi! Cháy rồi!" Trong khách điếm nhỏ vang lên tiếng hô đầy hoảng sợ cùng hơi nóng muốn thiêu đốt người, đập vào mắt!