Quyển 1 - Chương 72-2: Cảnh xuân nhàn nhạt vẽ chân mày (2)

“Bách Lý phu nhân mời đứng lên, chuyện này bổn Vương nhất định thay ngươi làm chủ, không biết ngươi có mang bọc đồ Bách Lý trang chủ giao cho đến không, có lẽ bổn Vương có thể tìm ra chút đầu mối ở bên trong.” Quân Dập Hàn để Bạch Ưng đỡ Tần thị dậy, sau khi ngồi xuống hỏi.


“Có mang theo.” Tần thị lau nước mắt đưa bọc đồ cho Bạch Ưng.


Quân Dập Hàn mở bọc lấy tập sách ở bên trong ra nhìn, đáy mắt hiện lên ý lạnh, hắn ngước mắt nói với Tần thị: “Tần phu nhân yên tâm, chuyện này bổn Vương nhất định lấy lại công đạo cho phu nhân, phu nhân trước tạm về nghỉ, bổn Vương lập tức bắt tay vào tiến hành việc này.”


“Tạ Vương gia.”


Sau khi Tần thị rời đi, Quân Dập Hàn nói với Bạch Ưng: “Ngươi cầm lệnh bài của bổn Vương nhanh chóng đi nơi đóng quân thành Nam điều năm trăm tinh binh bao vây toàn bộ Nam Cung thế gia, Bách thú sơn trang và Phủ doãn, đóng tất cả cửa thành kiểm tr.a nghiêm ngặt, lần này bổn Vương muốn một lưới bắt hết.”


Chuyện tiến triển thuận lợi hơn hắn nghĩ nhiều, Bách Lý Tiếu lưu lại ngón này giúp hắn cái ơn lớn, tiết kiệm cho hắn không ít thời gian, Thái hậu lão bà kia, cho dù Vương gia do bà gả, nhưng gả cho Quân Dập Hàn hắn thì chính là nữ nhân của Quân Dập Hàn hắn, bà ta dám động vào nữ nhân của hắn, hắn sẽ phải để cho bà ta trả cái giá cao tương xứng!


available on google playdownload on app store


Cũng trong lúc Tần thị gặp Quân Dập Hàn, mắt Phó Tấn Hoài lạnh như nước, phất phất tay nói: “Đã biết, đi xuống đi, ngươi gọi tiểu thư tới cho ta, nói bây giờ ta muốn gặp con bé ngay lập tức.”
“Vâng.”


Một lát sau, Phó Chi Lan uể oải ngáp, rất bất mãn nói: “Cha, sao sớm vậy cha kêu nữ nhi tới làm cái gì vậy?”


“Đây là bọc quần áo đã thu thập xong, bên trong có châu báu ngân phiếu, sau đó con theo người cha an bài theo mật đạo rời đi, càng xa càng tốt vĩnh viễn không nên quay lại.” Phó Tấn Hoài chỉ bọc quần áo trên bàn nói.


“Cha, là cha chưa tỉnh ngủ hay con chưa tỉnh ngủ, sáng sớm cha đã nói lời điên khùng gì vậy, con đang ở nơi này rất tốt, tại sao phải rời đi?” Phó Chi Lan đánh nửa cái ngáp dừng lại, không hiểu nhìn về phía Phó Tấn Hoài.


“Chuyện này con không cần biết, tóm lại cha an bài như vậy là vì tốt cho con.” Giọng Phó Tấn Hoài không cho nghi ngờ, chân mày ngọn núi nhíu lại nói: “Đúng rồi, con mang cả bộ bàn cờ bằng ngọc trắng kia của cha.” Hắn nói đồng thời mở ngăn ngầm trên bức tường sau lưng ra, lại thấy bên trong trống không không có gì cả.


“Bàn cờ này con cầm rồi?” Phó Tấn Hoài xoay người lại hỏi.
Phó Chi Lan nhắm mắt lại cười cười nói: “Mấy ngày trước đây con đi tìm Vương phi đánh cờ, sau đó, ha ha, bàn cờ ở chỗ Vương phi...” Nàng càng nói đến phía sau đầu càng cúi xuống thấp, giọng nói càng lúc càng nhỏ.


“Con!” Phó Tấn Hoài tức giận trợn trừng mắt nhìn con gái, cuối cùng buồn bã thở dài nói: “Đây cũng là số mạng rồi, chỉ mong nàng ta sẽ không phát hiện.”
“Cha, cha đang nói gì vậy?” Phó Chi Lan nhìn vẻ mặt của cha, xoa xoa đôi cánh tay nói, “Cha, không phải ngài điên rồi chứ?”


Lúc này Phó Tấn Hoài nhìn nàng cũng không có lòng nói nhiều thêm, mở miệng kêu: “Triệu Hổ.”
“Lão gia.” Triệu Hổ đợi ở bên ngoài đẩy cửa vào.


“Bây giờ ngươi mang tiểu thư đi, cần phải bảo vệ tiểu thư an toàn, tất cả nhờ ngươi rồi.” Phó Tấn Hoài nói đến đây khom lưng làm một đại lễ với Triệu Hổ.


“Lão gia, không được, Triệu Hổ nhờ có lão gia thưởng thức mới có ngày hôm nay, lão gia yên tâm, kể cả bồi thêm cái mạng này của Triệu Hổ, Triệu Hổ chắc chắn sẽ bảo vệ tiểu thư chu toàn.”
“Cha, có phải xảy ra chuyện gì không?” Phó Chi Lan cuối cùng nhìn ra có cái gì không đúng, vội vàng hỏi.


“Đi.” Phó Tấn Hoài nháy mắt ra hiệu với Triệu Hổ, Triệu Hổ lập tức tiến lên phía trước nói: “Tiểu thư, đắc tội.” Trong nháy mắt giơ tay điểm huyệt Phó Chi Lan, cầm bọc quần áo, vác nàng lên nhanh chóng rời đi.
...


“Khốn kiếp.” Mộ Dung Tịnh nhìn mật báo trong tay được ra roi thúc ngựa đưa về tức giận vỗ bàn, lửa giận trong mắt nặng nề, bộ ngực phập phồng kịch liệt bỗng nhiên truyền đến đau đớn y hệt đao xoắn.


“Thái hậu bớt giận, cẩn thận thân thể.” Vương công công ở bên cạnh da mặt khô cằn, một số chỗ gần như màu đen vội vàng tiến lên đỡ nàng ngồi xuống, nói: “Nô tài đi gọi ngự ý nhanh chóng tới kiểm tr.a cho ngài một chút?”


“Lát nữa hẵng đi.” Sau khi Mộ Dung Tịnh hòa hoãn tâm tư, cảm thấy đau đớn này hơi lui một chút, nói với Vương công công: “Ngươi đi gọi Tào Quốc công tới, nói cho hắn biết ai gia có chuyện quan trọng muốn thương lượng với hắn, kêu hắn lập tức vào cung.”
“Vâng.” Vương công công lĩnh mệnh rời đi.


Mộ Dung Tịnh nhìn mật báo trên bàn chỉ cảm thấy ngực lại truyền đến đau nhức, vội vàng hít sâu ổn định tân thần, trong lòng hận Quân Dập Hàn thấu xương.
...


Trong Ngự thư phòng, Quân Hạo Thiên đọc mật báo giống như vậy, vẻ mặt tức giận, lại có người dám bí mật chế tạo binh khí, đây là muốn tạo phản?
“Mục An, truyền lệnh cho Hàn Vương, để cho hắn áp giải tất cả phạm nhân hồi kinh, trẫm muốn đích thân thẩm vấn.”
“Vâng.”


Quân Hạo Thiên khép mắt lại, mệt mỏi dựa vào long ỷ, Hàn Vương, tam đệ của hắn, chủ động nhận lệnh đi cai quản việc chống lũ lụt một vùng Giang Hoài, cũng trong ngắn ngủi mấy ngày đã điều tr.a ra được án lớn bí mật chế tạo binh khí, rốt cuộc hắn là ngẫu nhiên, hay là hắn đã sớm có mưu kế?


Rốt cuộc là hắn (Quân Dập Hàn) có bao nhiêu điều mà hắn (Quân Hạo Thiên) không biết?


Hắn đột nhiên cảm thấy làm Hoàng đế này thật sự mệt quá, đề phòng khắp nơi nghi ngờ khắp nơi, không có một người nào chân chính là người đáng tin tưởng, ngay cả một người có thể thật lòng thật ý nói chuyện với hắn cũng không có, đã từng là người thân vô hình trung lặng lẽ cách xa, người yêu sâu đậm trong lòng lai không biết nàng ở nơi nào.


Còn dư lại, có mình hắn, chỉ một phòng vắng lặng, một lời phiền muộn.
...
Khi Ôn Noãn tỉnh lại đã gần tới buổi trưa, sau khi kêu Minh Nhi rửa mặt, nàng hơi chần chừ hỏi: “Minh Nhi, Vương gia lại đi ra ngoài?”


“Không có, Vương gia ở thư phòng làm việc công, nói là chờ tiểu thư tỉnh lại cùng nhau dùng bữa.” Minh Nhi vừa xếp chăn vừa trả lời.


Tay Ôn Noãn đang chải đầu dừng lại, trong lòng nhất thời mất hồn, nụ hôn êm ái trong ánh nắng chiều hôm qua của hắn hiện lên trong đầu nàng, giống như bây giờ trên môi cũng có thể cảm thấy hơi ấm nhàn nhạt. Từ sau khi thành hôn, mặc dù nàng đè trên hắn vô số lần, cũng hôn nhiều lần, nhưng lại không có một lần cho nàng mà nói là nụ hôn chân chính trên ý nghĩa, mà hôm qua, ánh nắng chiều chói lọi khắp núi Lạc Hà, nàng không kiềm chế được vùi lấp trong nụ hôn không cách nào đẩy ra, đợi đến khi nàng sắp không thở nổi thì hắn lui ra, cưng chiều nhìn nàng thì nàng mới giật mình hồi hồn, mình thế mà lại đã sớm chẳng biết từ lúc nào vòng chắc cổ hắn, rơi vào trong tình cảm dịu dàng của hắn.


Một nụ hôn giống như không kìm lòng được, giống như đáp lại theo bản năng từ đáy lòng, nàng biết mình đang mạo hiểm để mặc cho tình cảm nơi đáy lòng này xảy ra, nhưng lại không ngờ, phần tình cảm này lại phát sinh nhanh như vậy, nhanh đến mức trong lúc nhất thời nàng không đối phó kịp.


Nàng từ trước đến giờ tỉnh táo tự kiềm chế, nhưng cũng không nói lên nàng thờ ơ không quan tâm đến tâm ý của nam nhân bên cạnh, mà nàng, thật sự muốn nhìn mình từng bước đi về phía trầm luân?


“Phu nhân, nghĩ đến chuyện gì mà nhập thần như vậy?” Quân Dập Hàn ngồi xuống bên cạnh nàng, cầm lấy lược ngọc trong tay nàng nhẹ nhàng chải vuốt mái tóc cho nàng cười hỏi.


“Chàng tới khi nào?” Ôn Noãn nghe giọng nói dịu dàng bên tai, trong lòng giật mình, theo bản năng quay đầu lại, lại kéo tới da đầu đau nhói.
“Sao lại không để ý như vậy.” Trong giọng Quân Dập Hàn mang theo ba phần trách cứ, lòng ngón tay cũng vuốt ve nơi da đầu nàng bị kéo đau, “Còn đau?”


“Không đau.” Ôn Noãn điều chỉnh tâm trạng trả lời, đưa tay lấy lược ngọc trong tay hắn, Quân Dập Hàn lại vòng qua tay nàng nói: “Nàng ngồi yên, vi phu vấn tóc thay nàng.”


Ôn Noãn nhìn hắn rất có hình có dạng chải đầu thay nàng, trong gương đồng, hắn mày rậm phấn chấn, môi mỏng khẽ mím lại, đáy mắt lộ ra ý cười nhàn nhạt, khiến cho cả người hắn ít hơn mấy phần xa cách nhiều hơn mấy phần tùy ý so với khi ở Vương phủ, thật ra thì hắn cũng không phải làm cho người ta khó thân cận như vẻ mặt ngoài vậy.


“Phu nhân nhìn một chút coi có hài lòng không?” Quân Dập Hàn để lược ngọc xuống, nâng đầu nàng lên về phía gương để cho nàng nhìn.


“Cũng không tệ lắm.” Ôn Noãn nhìn dáng vẻ ngây thơ đến giống như con nít kia, hai chữ “Hoàn hảo” đến miệng lại biến thành bốn chữ “Cũng không tệ lắm”, chỉ có điều, ngó kỹ phía dưới đúng là vấn tóc cũng không tệ lắm, ít nhất tốt hơn nàng vấn, đáy mắt nàng cũng không nhịn được lộ ra ý cười.


“Trong ngày thường vi phu cũng chưa từng nhìn thấy phu nhân trang điểm, phu nhân sẽ không làm?” Quân Dập Hàn để cằm lên đầu nàng, nhìn gương mắt trắng nõn của nàng trong gương đồng hỏi.
“Hả?” Chẳng lẽ hắn thích nữ nhân trang điểm qua?


Nàng chỉ cảm thấy để mặt mộc tốt với lười phải trang điểm thôi, nếu như hắn thích... Ôn Noãn giật mình trong lòng, chân mày không tự chủ cau lại, hắn thích hay không liên quan gì đến nàng, nàng vì sao phải để ý tới sở thích của hắn?


Quân Dập Hàn thấy nàng cau mày, cho rằng thật sự bị mình đoán trúng, nên thở dài nói: “Nếu phu nhân không biết, vậy để vi phu tới giúp nàng như thế nào?” Mặc dù trong lời hắn mang theo thở dài, nhưng vẻ mặt lại lộ ra muốn thử, Ôn Noãn mặc kệ hắn, nếu hắn muốn vẽ, vậy thì vẽ đi, vẽ đẹp vẽ xấu đều là chuyện của hắn, hắn vẽ chính hắn nhìn, nàng thật sự không định vẽ cho hắn nhìn.


Ôn Noãn nhìn ánh mắt tập trung động tác tỉ mỉ của hắn, lại thêm lúc này dựa sát vào, hàng mi dài nhỏ như đan xen với hàng mi của nàng, da thịt tỉ mỉ y hệt như sứ, còn có môi hấp dẫn lại mỏng này, hơi thở tan ra hòa hợp với hô hấp của nàng, nàng chỉ cảm thấy nhịp tim vừa mới vững vàng lại bắt đầu rối loạn tiết tấu, nên không nhịn được giật giật định đẩy không khí mập mờ làm cho người ta hít thở không thông này ra.


“Đừng động.” Quân Dập Hàn nghiêm túc trầm giọng ra lệnh.
“...” Người này thật sự xem mình là thợ trang điểm rồi hả?
“Vương...”
“Đừng nói chuyện.”


Nàng vừa mới lên tiếng, Quân Dập Hàn lại nghiêm túc cắt đứt, giọng nói vừa thích thú lại mềm mại, “Nàng vừa nói sẽ động tới bắp thịt cơ mặt, sau đó vẽ ra sẽ không đủ tinh xảo, nhịn thêm chút nữa, chốc lát là được rồi.”


Ôn Noãn chán nản, đáy lòng vừa không nhịn được dâng lên xóa sạch dịu dàng, khóe mắt nàng khẽ nghiêng, nhìn dáng vẻ hắn trong gương, hắn lúc này tay cầm bút chì vẻ mặt tập trung tinh tế vẽ chân mày vì nàng, trong lòng nàng run lên, trong đầu tức thì nhớ tới câu thơ rất hợp với tình cảnh này: Bảo kính đài tiền song bỉ ngọc, xuân quang đạm đạm họa nga mi.


(*) Hai người ngọc trước bàn trang điểm
Cảnh xuân nhàn nhạt vẽ chân mày






Truyện liên quan