Chương 8

Từ Như Nhân nhắm nghiền hai mắt, nước ấm cùng với sự thoải mái dễ chịu lại càng khiến cho cô cảm thấy buồn ngủ, nhưng cũng có chút ý định riêng mà trắng trợn liếc mắt nhìn thân hình trần truồng của anh, mặc dù biết nhưng anh cũng không hề để ý.


"Đang tắm mà em cũng ngủ được sao?" Tào Doãn Anh lau khô thân thể, rồi quấn khăn tắm quanh hông, không chớp mắt nhìn cô gái vẫn còn đang nằm trong bồn tắm, giọng nói có chút hờn giận.


Cái anh chàng ngốc nghếch này, thái độ hung dữ đó là gì chứ? Anh cũng đừng có quên chính anh là người đã tự động đến hội trường mà tìm mình đó nha, một đống chuyện toàn đổ hết lên người cô, đến ngay cả chuyện giám sát dựng hội trường cô cũng đều phải nhúng tay vào, anh có hiểu cái gọi là phân công công tác là gì không à? Bắt cô làm cực khổ cùng mệt mỏi đến như vậy, để cô làm đến ch.ết rồi về sau ở công ty giúp cô lập cái bài vị làm kỷ niệm cho thật ấn tượng sao?


"Không có." Cho dù có, cũng bị cái kia giọng nói ác khí kia cho làm tỉnh lại rồi. Cô nhanh chóng mở mắt ra, như là muốn chứng minh mình đúng là như vậy, lại không biết vô tình thì ánh mắt đó đã bán đứng cô.


"Em nha. . . . . ." Anh rất muốn mắng người, nhưng vẫn là đóng chặt miệng lại mà nhịn xuống, không muốn thật vất vả không khí mới tốt lên được một chút, lại bị làm cho "Kém" đi.
Tuy đã cực lực ẩn nhẫn nộ khí, nhưng sắc mặt vẫn là rất không tốt.


"Anh không ngâm nước nóng sao?" Cô phản ứng vẫn là chậm mấy nhịp.
Cô còn dám hỏi? Bồn tắm này nhỏ như vậy, anh mà ngồi vào, hai cơ thế chắc chắn sẽ dán lại thành một khối, chuyện xảy ra sau đó tuyệt đối không phải chỉ là ngâm trong bồn tắm đơn thuần như vậy nữa rồi.


available on google playdownload on app store


Nói cho cùng, còn không phải là vì suy nghĩ cho cô sao. Lần mới vừa vào cửa kia đã đủ mất kiểm soát rồi, anh một chút cũng không muốn khảo nghiệm chút tự chủ còn sót lại của bản thân mình.


"Đến cùng là đến bao giờ em mới chịu đổi sang một cái bồn tắm lớn hơn đây hả?" Đổi lại lớn một chút, mới không dẫn đến mỗi lần hai người cùng nhau ngâm trong bồn tắm đều đổi thành kết quả là "Lau súng cướp cò".


Căn phòng này của cô có chút nhỏ, không gian trong phòng xếp đặt thiết kế cũng coi như không tệ, một mình cô ở rất phù hợp, khuyết điểm duy nhất chính là phòng tắm, tuy cái bồn tắm bằng đá cẩm thạch rất hợp ý anh, nhưng nó lại quá nhỏ!


"Không muốn đổi!" Cô ngây ngẩn cả người, trung thực trả lời. Không gian căn phòng này vốn dĩ là như vậy, thay đổi cái lớn hơn thì biết đặt ở đâu chứ? "Như vậy rất vừa vặn."
"Vừa vặn?" Anh nâng mi, giọng nói có chút giảo hoặc. "Anh có thể giải thích thành, kỳ thật em rất thích "làm việc" trong phòng tắm không?"


Cái tên sắc phôi này đang nói cái gì?
"Anh không muốn ngâm mình thì đi ra ngoài, chờ chút em sẽ ra." Không muốn theo anh nói chuyện không đứng đắn, cô lên tiếng đuổi người.


"Anh đi ra ngoài trước? Anh vừa đi ra ngoài chắc chắn em sẽ ngủ luôn trong bồn tắm!" Anh mới không tin cô, rút lấy khăn tắm một tay kéo lấy cô, rước lấy chút kháng nghị của cô.
Tào Doãn Anh cũng mặc kệ sự giãy dụa như mèo con kia của cô, một tay ôm lấy cô trực tiếp hướng phòng ngủ trên lầu mà đi.


"Anh làm cái gì?" Bị anh quăn lên trên giường, khăn tắm trên người lại bị rút mở, cả kinh cô vội vàng kéo qua chăn bông che lại chính mình.


"Đền bù tổn thất cho em!" Bộ dạng anh nói giống như đó là chuyện đương nhiên, bất mãn mà giật ra chăn bông cô đang ôm, đi theo lên giường. Tách ra hơn một tháng, mới làm một lần làm sao anh có thể thỏa mãn được chứ?
"Cái gì?" Cô nhất thời phản ứng không kịp, người đã bị hôn lên.


Lý trí rất nhanh rời bỏ cô, khiến cho cô đã quên nghi hoặc vẫn chưa hiểu rõ, trầm mê trong ngực của anh.


Tào Doãn Anh thả chậm động tác, ý định đền bù sự vội vàng lúc trước, cho nên anh bừa bãi đụng chạm chỗ mẫn cảm trên người cô, sử dụng hết khả năng của mình mà làm cho cô thiêu đốt, dưới sự dẫn dắt của anh mà hơi thở trở nên gấp gáp, rung động, khiến cho cô cũng trở nên khát vọng như chính bản thân mình hiện tại.


Lần lượt bị ném vào nhưng đám mây khoái cảm, nhưng chỉ càng làm cho cảm giác hư không kia càng thêm mãnh liệt, cô bắt lấy cánh tay của anh, rốt cục khẽ nấc mà mở miệng cầu anh.


Cô căng cứng cả người, cuộn cong lại, không tự chủ được nâng cao hai chân quấn chặt lấy eo của anh, nghênh hợp với động tác, phối hợp tiết tấu của anh, cùng nhau phổ lên khúc nhạc ȶìиɦ ɖu͙ƈ riêng của hai người.


Thẳng đến khi anh ở bên trong cơ thể mình phóng thích, Từ Như Nhân đã bị cao trào đánh sâu vào tâm trí vui sướng đến rả rời, cô cảm thấy thoả mãn mà lại mệt mỏi, cự tuyệt mở mắt ra.


Mặt Tào Doãn Anh chôn trên vai cô sau nửa ngày, mới cẩn thận rời khỏi nơi mềm mại ẩm ướt của cô. Sau đó anh lại xuống lầu tắm một lần nữa, trở lại trên giường mới phát hiện cô thật sự đã ngủ rồi.


Anh nằm yên bên người cô, nhìn xem cô ngủ một hồi lâu, ngón tay dài đưa lên mơn trớn quần thâm rõ ràng quanh mắt, vừa giận lại thương mà thở dài.
Đem cô kéo vào trong lòng ngực của mình, tắt đèn, mới đột nhiên nhớ tới một sự kiện.


"Tỉnh." Anh cắn răng, dù cho có chút không đành lòng, vẫn là mạnh bạo làm cô tỉnh lại.
"Hả?" Từ Như Nhân nửa mê nửa tỉnh, bị anh rung lắc vài cái đành phải hàm hồ lên tiếng.


"Tổng giám đốc khách sạn Xuân Lâm là gì của em?" Sắc mặt anh khó chịu hỏi, chưa quên cái tên đàn ông đã có gia đình kia rõ ràng dám ngay trước mặt anh hẹn ước cùng người con gái này cùng nhau ăn cơm tối!


"Phùng Nhã Nguyên ah, buổi tối không phải mới gặp qua sao?" Cô mềm nhũn mà nói nửa giống như là rên tỉ trong miệng, giãy dụa trở mình."Nhanh đi ngủ thôi, ngày mai còn phải đi làm."
Cô gái ngu ngốc này!


"Anh biết đó là Phùng Nhã Nguyên, anh muốn hỏi anh ta với em là có quan hệ gì!" Muốn ngủ? Có thể ah, đem sự tình giải thích rõ ràng rồi ngủ tiếp! Tào Doãn Anh rất không có lương tâm mà một lần nữa kéo thân thể của cô qua, chính là muốn hỏi cô đến cùng.


"Quan hệ. . . . . ." Cô rất buồn ngủ, còn rất mệt mỏi, anh đang hỏi cái gì à? Đầu óc của cô đã mơ hồ hết rồi căn bản là tìm không thấy đáp án.


"Từ Như Nhân!" Anh cảnh cáo mà nửa khởi động thân thể, nhìn cô gái đang bị Chu công gọi đi đanh cờ kia. "Em nói rõ ràng cho anh! Cái tên Phùng Nhã Nguyên kia là người nào?"


"Tổng giám đốc của Phùng thị tập đoàn, tạm thời người quản lý cao nhất của Xuân Lâm. . . . . ." Cô giống như đã nói xong đáp án quay lưng lại với anh, chọc tức người đàn ông đang nằm bên cạnh.
"Anh nói là với em! Với em có quan hệ gì?" Anh tức giận đến nổi gào thét.


"Anh thật thích gây sự ah!" Từ Như Nhân vẫn không hề tỉnh, còn bộc phát tính trẻ con mà che lên hai lỗ tai, đem khuôn mặt nhỏ nhắn vùi vào trong đống gối đầu không chịu đi ra, cử chỉ ngây thơ so với sự tỉnh táo trật tự lúc xử lý công việc rất bất đồng.


Không có biện pháp, khuyết điểm duy nhất của con người cô chính là trọng ngủ trọng ăn, nếu đói bụng sẽ làm cho tánh khí nóng nảy của cô bộc phát, nếu buồn ngủ sẽ làm cho bản tính trẻ con của cô hiện ra.


Bất quá việc này cũng chỉ có người thân cận nhất với cô mới có thể phát hiện ra được, cho nên hình tượng ở công ty của cô hoàn toàn không bị ảnh hưởng.






Truyện liên quan