Chương 15
Trong đầu của các cô, một cô gái như Từ Như Nhân đây quả thật chẳng khác gì một báu vật từ trên trời rơi xuống cả! Cô ấy đáng yêu, thông minh, tỉnh táo lại lanh lợi, căn bản là hoàn mỹ đến mức không tìm được một khuyết điểm nào, nếu các cô là đàn ông chắc chắn sẽ đem cô ấy vát về nhà làm bà xã của mình, cho nên các cô tin tưởng chắc ăn rằng, sẽ không có người nào ngốc đến nổi xem cô ấy giống như "Bạn trên giường" hết!
"Cậu lại tại phát cái bản tính mê trai của mình rồi đó à?" Vẻ mặt Phương Hạnh Nhạc khinh thường mà đẩy khuôn mặt Trần Ý Hoan khiến cô tỉnh lại khỏi sự mơ mộng quá đà. "Tiểu Nhân vừa mới nói rõ ràng là ngày sinh nhật 23 tuổi đó của cậu ấy, cậu ấy đã sớm vào làm tại "Long tinh" được một năm rồi!"
Ah vậy là cái trận thiên lôi địa hỏa này không được chấn động lắm nha, phải sau tận hơn một năm làm việc mới phát huy tác dụng ?
"Chắc là vì phải kiềm chế do mấy cái nguyên tắc văn phòng nhàm chán đó chứ gì nữa a!" Vẻ mặt Trần Ý Hoan không phục mà phản bác. "Công việc cấp trên với cấp dưới của bọn họ thân cận như vậy, hiển nhiên sẽ khiến người khác chú ý tình cảm lưu luyến chốn văn phòng ah!"
"Không cần phải đoán nữa." Từ Như Nhân nghe xong không biết nên khóc hay nên cười, nhất là cái vụ "Tình cảm lưu luyến chốn văn phòng " kia, chỉ tiếc là giữa bọn họ chưa hề đến mức của bốn chữ "Tình cảm lưu luyến" này, chính bản thân cô cũng không cảm nhận được cái cảm giác được ở bên cạnh người yêu thương. "Kỳ thật anh ấy rất chán ghét tớ."
"Cái gì?"
"Cậu nói cái quỷ gì vậy? !"
Hai tiếng kêu sợ hãi bất đồng đồng thời vang lên, ánh mắt của hai người bạn tốt nhìn về phía cô đều có cùng một cảm xúc là không thể nào tin được.
"Ngay từ đầu, sắc mặt của anh ấy đối với mình hình như không chút thay đổi, cho thấy rõ quan điểm sẽ không bởi vì mối quan hệ với chú Tào mà đối với tớ có chút nào dung túng, ngoại trừ công việc, những lúc khác anh ấy rất ít khi để ý đến tớ." Ngược lại chính bản thân mình, lại bởi vì khoảng cách quá thân cận, rồi do tò mò mà dần dần từ quan sát con người rồi đến quan sát nhân cách, rốt cuộc không thoát khỏi được nữa.
"Như vậy mà cậu còn. . . . . ." Trần Ý Hoan trợn tròn mắt. "Mà anh ta lại cũng chịu đồng ý với cậu, đáng lẽ phải rất chán ghét cậu mới đúng nha!"
"Cái ngày đó khi anh ấy đồng ý với tớ, kỳ thật tớ cũng rất bất ngờ." Từ Như Nhân nhún vai. "Có lẽ bởi vì thời điểm đó chúng tớ đều bề bộn ngày đêm bắt buộc phải ở chung một chỗ, anh ta đối với tớ có chút áy náy! Hơn nữa lúc đó anh ấy cũng vừa mới chia tay với bạn gái, cho nên. . . . . . Bất kể như thế nào, sau ngày hôm đó hai người chúng tớ đều rất ăn ý không hề có bất cứ mâu thuẫn nào, sau đó hình như. . . . . ." Cô bất đắc dĩ mà cười cười, cũng không nói lời nào.
"Ý của cậu là, mối quan hệ của hai người các cậu thật sự chính là thỉnh thoảng lên giường, sau khi xuống giường thì lại giống như bình thường giữ mối quan hệ xa cách giữa thủ trưởng với cấp dưới ?" Thấy Từ Như Nhân thật sự gật đầu xác nhận, cái cằm của Trần Ý Hoan chỉ thiếu điều không rơi thẳng xuống đất mà thôi.
Đây là Từ Như Nhân mà cô biết sao? Còn có, người đàn ông kia là mắt bị mù sao? Thực sự đối sử với cô ấy như vậy?
"Tiểu Nhân, đây chính là điều mà cậu muốn sao?" Phương Hạnh Nhạc nghiêm túc hiếm thấy, giọng điệu vẫn bình tĩnh, nhưng ánh mắt lại mang theo sự tức giận nhàn nhạt, chắc chắn là nhằm vào cái người đàn ông nào đó không biết quý trọng người bạn tốt của mình.
Từ Như Nhân vò vò tấm chăn lông trên người, có chút không được tự nhiên cười cười, thật sự cô không muốn nói dối với nhưng người bạn tốt này.
"Không phải." Cô thừa nhận cái mình muốn không chỉ có như thế. "Nhưng tình huống trước mắt chính là như vậy."
"Sao cậu lại tiêu cực như vậy ah!" Trần Ý Hoan oa oa kêu to, cảm thấy tình cảnh này không nhất thiết là không thể thay đổi. Cô ấy là Từ Như Nhân a! Trong suy nghĩ của cô, bất kệ chuyện lớn hay nhỏ thì một thiên tài như cô ấy đều có biện pháp để tỉnh táo xử lý tốt tất cả!
Những chuyện khác đã vậy thì trong chuyện cảm tình làm có thể nhút nhát như vậy được chứ?
"Tiểu Nhân, cậu đần quá." Phương Hạnh Nhạc rất không nể tình mà phê bình.
Từ Như Nhân lườm hai cô bạn, không muốn trả lời vì kỳ thật chính bản thân các cô ấy trên lĩnh vực cảm tình cũng đâu có thông minh hay tích cực gì đâu kia chứ.
"Mẹ của tớ sau khi qua đời, đã nhờ chú Tào thúc làm người giám hộ của tớ, chuyện này xem như tớ thiếu nợ anh ấy một cái ân tình." Từ Như Nhân đột nhiên nhắc tới chuyện này, vẫn là khuôn mặt tươi cười như trước. "Lúc tớ ở Mỹ, cũng là chú Tào chiếu cố tớ, thời gian bốn năm đó, tớ rất biết ơn ông ấy."
"Cậu đừng có nói với tớ rằng, cậu vì báo ân cho nên tự nguyện hiến thân cho con trai của ông ấy nha!" Nếu cô ấy dám xác nhận lời nói này, Trần Ý Hoan sẽ rất cam tâm tình nguyện cùng Phương Hạnh Nhạc cùng nhau liên thủ mở cái đầu của Từ Như Nhân ra xem là chỗ nào đã xảy ra vấn đề.
"Đương nhiên không phải." Từ Như Nhân bật cười, tại sao mà nhưng người vốn vô năng về mặt tình cảm như các cô ấy sau khi biết được chuyện tình cảm của cô, liền ngay lập tức đối với người như cô đây mà cũng tỏ ra nghi ngờ được chứ? "Chú Tào chiếu cố tớ bốn năm, cho nên tớ quyết định cũng vì "Long Tinh" trả giá bốn năm, đến sinh nhật năm nay của tớ là kết thúc."
Dừng một chút, Từ Như Nhân giống như đang tự thuyết phục mình mà nói nhỏ. "Nếu như đến lúc đó, quan hệ của tớ cùng Tào Doãn Anh vẫn chỉ dừng lại tại vị trí hiện tại, tớ sẽ dứt khoát rời xa anh ấy."
"Cậu cảm thấy thế nào?"
"Không được tốt lắm." Phương Hạnh Nhạc đi tới một gốc ghế sa lon ngồi xuống, không có để ý tới cô gái bên cạnh đang tận lực hạ thấp giọng nói.
"Sao có thể không được tốt lắm? Tiểu Nhân nói cậu đều đã nghe rồi đó, cậu không muốn làm chút gì đó sao?" Bằng với điều kiện của Từ Như Nhân, hiện tại tình trạng này thật sự quá ủy khuất cho cô ấy.
"Không muốn." Chuyện tình cảm, người bên ngoài tốt nhất không nên nhúng tay vào.
"Nhạc Nhạc!" Trần Ý Hoan có chút bức xúc, tức giận cô bạn không chịu đồng thanh phối hợp với mình. "Chẳng lẽ cậu không muốn giúp đỡ Tiểu Nhân sao? Ít nhất cũng phải làm cho cái tên đàn ông kia biết rõ anh ta như vậy đối với Tiểu Nhân là có bao nhiêu ngu xuẩn chứ?"
Phương Hạnh Nhạc liếc nhìn cô một cái, càng nhìn lại càng mờ ám. Sau khi ăn chút gì, rồi uống thuốc, tinh thần Từ Như Nhân hơi mơ màng, lại bò vào giường đi ngủ.
"Nếu như chỉ là bạn trên giường, sẽ chạy tới chiếu cố cả đêm sao?" Phương Hạnh Nhạc quăng một cái ánh mắt tỏ ý "cậu là đồ đần", không thèm để ý tới Trần Ý Hoan nữa.
"Cái gì?" Trần Ý Hoan ngẩn người."Cậu cũng đâu có nói với tớ chứ!"
"Tớ nói là, khi tớ tới, hai người bọn họ ngủ ở cùng một chỗ." Phương Hạnh Nhạc cảnh cáo mà liếc cô ấy một cái. "Cậu nói nhỏ thôi, muốn đánh thức người bệnh sao?"
"Tớ làm sao biết. . . . . ." Trần Ý Hoan giảm thấp giọng nói xuống, trông hết sức uất ức. "Anh ta chăm sóc Tiểu Nhân cả đêm sao? Hai người bọn họ nhất định là có chút gì đó, không giống như Tiểu Nhân nói à!"
"Nghe lời nhắn nhủ của anh ta, hẳn là đã ở đây cả một đêm." Phương Hạnh Nhạc rất thư thái chuyển trang tiếp tục đọc quyển tạp chí, nhớ tới đoạn đối thoại buổi sáng với Tào Doãn Anh kia —— lại hiểu rõ tình trạng của Từ Như Nhân như vậy, ngày hôm qua hẳn là anh ta đã đặc biệt tới chăm sóc cô ấy đây mà. "Cho nên tớ nói cậu đó không cần làm cho mọi chuyện rồi tung hết cả lên đâu, bọn họ đang rất tốt."
"Thế nhưng mà nghe Tiểu Nhân nói, có chỗ nào tốt đâu chứ?" Trần Ý Hoan nhịn không được kháng nghị.
"Người trong cuộc vui vẻ là tốt rồi." Phương Hạnh Nhạc từ sau quyển tạp chí trừng cô một cái. "Cậu không nên càng giúp càng lộn xộn, bằng không thì đến lúc đó chọc giận Tiểu Nhân, tớ cũng mặc kệ."
Cô gái này, hôn nhân của mình hạnh phúc mỹ mãn thì lại giống như cũng ước gì tất cả mọi người cũng giống như cô ấy vậy, ngây thơ đến thiếu điều muốn đánh.
"Tớ nhịn không được ah!" Trần Ý Hoan mới không thèm để ý tới sự cảnh cáo của Phương Hạnh Nhạc. "Hơn nữa sinh nhật của Tiểu Nhân cũng chỉ mấy tháng là đến rồi, nghe ý tứ trong lời nói của cậu ấy, hai người bọn họ căn bản chính là đang cùng nhau chơi một trò chơi kỳ quái, người này thì không biết người kia yêu mình, người kia cũng không biết người này yêu mình, đó thật là lãng phí thời gian ah!"
"Trần Ý Hoan, đó là "chuyện riêng" của Tiểu Nhân." Mang cả tên họ ra gọi, Phương Hạnh Nhạc hi vọng cô gái này có thể nhận rõ sự thật, an phận một chút.
"Tớ biết rồi, nhưng mà chuyện của Tiểu Nhân cũng chính là chuyện của tớ ah!" Trần Ý Hoan cười vô cùng ngọt ngào, ngọt ngào như mật, nhưng chỉ nhận được sự khinh bỉ của Phương Hạnh Nhạc.
"Nếu xảy ra chuyện gì thì đừng có mà tìm tớ khóc lóc kể lể!" Gỗ mục! Tớ mặc kệ cậu.
"Tớ không có vô dụng như vậy." Cũng sẽ không ngốc đến nổi đi tìm cô gái chỉ biết bỏ đá xuống giếng này mà khóc lóc!
Tốt rồi, cô phải suy nghĩ thật kỹ, rốt cuộc nên làm như thế nào để "Trợ giúp" đây?