Chương 24: Tửu Phong

"Chúng ta còn có bao nhiêu tiền, mẹ?" Dương Thu Trì cẩn thận hỏi.


"Còn bao nhiêu tiền? Lúc cưới vợ cho con trong nhà còn có cái gì đều gom góp bán sạch rồi. Sau đó, con còn hại nha hoàn nhà người ta, Hạ gia muốn đưa con lên quan trị tội, để tránh con khỏi lên quan, bao nhiêu điền địa của nhà chúng ta phải bán sạch, khuynh gia bại sản mới được tám chục lượng bạc đền bù Hạ gia. Nếu không hiện giờ chúng ta đâu có khổ như thế này, bây giờ còn có bao nhiêu tiền đâu!?"


"Vậy hiện giờ chúng ta dựa vào cái gì mà sống? Còn có đất không?"


"Đất? Xảy ra những chuyện sống ch.ết như vậy, đất đai gì đều bán sạch, cha con cũng vì vậy mà tức ch.ết. Ba người chúng ta vì thế mà rời Dương gia thôn lên đến huyện thành, mướn mấy mẫu đất trồng rau sống. Bình thường, mẹ cùng vợ con giúp người ta may vá giặt giũ cũng kiếm được mấy văn đồng tiền, những ngày hụt ăn thì lão trượng (cha vợ) của con cũng tiếp tế cho ít gạo củi mắm muối gộp lại cũng sống qua ngày a."


"Cha vợ của con? Ở đâu cà?" Dương Thu Trì liếc nhìn Phùng Tiểu Tuyết đang bận rộn trong bếp, hỏi.


Dương mẫu định đáp nhưng lại thôi, nghĩ đi nghĩ lại cuối cùng cũng nói: "Cha vợ con ở Phùng gia thôn, cũng làm ruộng sinh nhai... Cuộc sống của họ cũng gian nan lắm." Cha vợ mà tiếp tế cho con rễ, xem ra chuyện này nói cũng hơi ngượng mồm, nên Dương mẫu mới có dạng như vậy.


available on google playdownload on app store


Dương Thu Trì an ủi: "Mẹ, mẹ đừng lo, sau này con sẽ cố gắng kiếm tiền nuôi gia đình, không để lão trượng cười nữa đâu!"
Dương mẫu miễn cưỡng cười nói: "Vậy thì tốt!" Nhưng trong lòng lại nói: "Sau này ngươi không gây chuyện nữa là a di đà phật rồi."


Phùng Tiểu Tuyết chợt nói: "Cơm nước xong xuôi rồi, chúng ta ăn thôi!" Dứt lồi nàng vội dọn cơm lên, Dương Thu Trì định trợ giúp, nhưng bị Phùng Tiểu Tuyết cười đẩy ngồi xuống.


Cơm bới ra xong, Dương mẫu cầm đủa lên, nhìn thấy Dương Thu Trì vẫn ngồi ngơ ngẩn bất động nơi đó, liền bảo: "Con à, mau lại ăn đi, cơm ăn nóng mới ngon."
Dương Thu Trì nhìn quanh bàn: "Sao không có tí rượu nhỉ?"


Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đưa mắt nhìn nhau, nụ cười trên mặt chợt cứng lại. Sắt mặt của Phùng Tiểu Tuyết xanh lè. Dương Thu Trì cảm giác rất rõ là nàng đang khẽ run.


Dương mẫu nói: "Được được được, con ta hôm nay bình an trở về, đáng ra nên uống chút rượu mừng!" Rồi quay sang nói với Phùng Tiểu Tuyết: "Tiểu Tuyết, con đi mua một hồ tửu nhanh rồi về!" Rút tiền Dương Thu Trì vừa mới đưa, bà đếm lấy hơn mười đồng đưa cho Phùng Tiểu Tuyết.


Phùng Tiểu Tuyết ơ hờ vâng dạ một tiếng, đứng lên đi ra sau lấy một cái tửu hồ lô.
Dương Thu Trì nói: "Để ta đi với nàng, một mình nàng đi không an toàn."
Phùng Tiểu Tuyết miễn cưỡng cười: "Không quan hệ gì, thiếp quen đường rồi, chàng ở nhà nói chuyện với mẹ đi."


Con tiểu hắc nãy giờ cứ nhất mực nằm yên bên cạnh Dương Thu Trì. Hắn vuốt vuốt đầu nó, bảo: "Nào, hãy để cho Tiểu hắc đi cùng với nàng, cũng coi như có bạn." Hắn vỗ vỗ mông con tiểu hắc cẩu, rồi chỉ Phùng Tiểu Tuyết. Con chó mực ấy hiểu ý của Dương Thu Trì, ngồi bật dậy chạy tới bên cạnh Phùng Tiểu Tuyết ngẩn đầu nhìn nàng, cái đuôi nhỏ vẫy liên hồi.


Phùng Tiểu Tuyết hơi sợ: "Nó sẽ không cắn thiếp chứ?"


Từ biểu hiện của tiểu hắc cẩu suốt ngày hôm nay mà xét, thì Dương Thu Trì có thể khẳng định nó có linh tính phi thường, có thể phân biệt được ai là người thân ai là kẻ địch, liền cười đáp: "Không đâu, nàng là chủ nhân của nó, nó sao có thể cắn nàng chứ? Ta bao chứng!"


Phùng Tiểu Tuyết gật gật đầu, mở cửa bước ra ngoài, tiểu hắc cẩu ngúc ngoắc đuôi theo sát bên nàng.


Dương Thu Trì đóng cửa lại, nói: "Mẹ, nếu biết nhà không còn rượu, vừa rồi trên đường đi chúng ta nên mua rồi, khỏi để Tiểu Tuyết phải chạy đi mua như vậy." Nhớ lại vừa rồi Phùng Tiểu Tuyết hơi run run, hắn tiện thể hỏi: "Mẹ, dường như Tiểu Tuyết rất sợ con uống rượu phải không?"


Dương mẫu nhìn Dương Thu Trì, thở dài một tiếng: "Ai...! Con à, con không nhớ gì rồi, trước đây con uống rượu say rồi như phát điên vậy, cứ rượt đánh tiểu Tuyết. Do đó vừa rồi tiểu Tuyết nghe con muốn uống rượu nên mới sợ đến như vậy." Ngừng một chút, bà cầm tay Dương Thu Trì khuyên, "Hôm nay con uống rượu rồi đừng có đánh nó nữa, nó sống với chúng ta đã chịu khổ quá nhiều rồi."


Trời ạ, tên ngỗ tác ch.ết bầm này uống rượu xong rồi đánh vợ, thiệt không phải là người mà. Dương Thu Trì vừa bực vừa thẹn, sao mình lại thế vào nhục thể của một người như vậy chứ, ông trời thiệt là không có mắt mà!


Chẳng mấy chốc sau, cửa phòng bị đẩy bật ra, một đạo hắc ảnh phóng vào. Dương Thu Trì vừa định coi xem là thứ gì, thì hắc ảnh đã nhào lại cạnh hắn. Thì ra đó là Tiểu Hắc. Nó chạy vòng quanh Dương Thu Trì, cái đuôi nhỏ ngúc ngoắc loạn lên, mũi khịt đầy khí. Dương Thu Trì thân mật vuốt đầu nó.


Phùng Tiểu Tuyết cầm hồ lô rượu cũng tiến vào: "Mua hai cân Thiêu đao tử, chưởng quỹ nói loại rượu này lợi hại lắm, nên uống từ từ." Nói xong lấy một cái ly nhỏ rót đưa cho Dương Thu trì.


Dương Thu Trì đưa ly rượu lên mũi ngửi, mùi rượu khá nồng, quả nhiên lợi hại, bèn nói: "Mẹ, tiểu Tuyết, hai người cũng nên uống một chút, hôm nay có thịt hổ mà! Chưa bao giờ ăn qua"
Tiểu Tuyết miễn cưỡng cười: "Phu quân, thiếp không biết uống rượu."


"Không quan hệ gì, uống một chút, có ta đây không có gì đâu! Phu quân kêu nàng uống, nàng không uống mà được à?" Phùng Tiểu Tuyết không dám kháng lệnh. Nàng không biết phu quân hiện giờ chẳng phải là phu quân lúc trước nữa, lòng vẫn còn nơm nớp lo sợ phu quân uống say xong rồi cái khổ của mình lại bắt đầu tiếp tục. Nàng im lặng cầm hai ly rượu len rót cho Dương mẫu và cho bản thân.


Dương Thu Trì nhìn Phùng Tiểu Tuyết rót rượu, thấy điệu bộ lo lắng của nàng, biết nàng bị những lần đánh đập của ông chồng ngỗ tác trước đây làm cho hoảng sợ, liền bước đến cạnh nàng, nhẹ giọng bảo: "Tiểu Tuyết, nàng yên tâm, sau này ta không đánh nàng nữa, không quản là có uống rượu hay không, ta đều sẽ không làm cái chuyện như súc sinh đó nữa. Ta xin thề!" Nói xong, hắn liền nghiêm túc giơ cánh tay lên.


Cánh tay đang rót rượu của Phùng Tiểu Tuyết khẽ chao đảo một chút. Nàng giương mắt nhìn Dương Thu Trì, dường như muốn từ trong mắt hắn tìm xem được bao nhiêu phần chân thành. Dương Thu Trì ôn nhu nhìn nàng, khe khẽ gật đầu, dường như muốn biểu thị sự quyết tâm của mình. Nếu như trên mặt Phùng Tiểu Tuyết không có khối bớt đen đó, quả thật là một người vợ hoàn mỹ. Trong tâm khảm, Dương Thu Trì bắt đầu yêu thích cô vợ nhỏ nhắn nhu thuận này rồi.


Phùng Tiểu Tuyết cảm thụ sự chân thành của phu quân, ánh mắt liền lộ vẻ vui mừng, miệng khẽ nở nụ cười ngọt ngào. Nàng khe khẽ gật đầu, cảm kích nhìn phu quân, rồi cúi đầu rót rượu vào ly.


Dương Thu Trì nâng chung rượu lên: "mẹ, Tiểu Tuyết, trước giờ con làm đều là chuyện xấu, sau này con nhất định hối cải, làm người tốt, thỉnh hai người tin con." Nói rồi nâng ly uống cạn.
Dương mẫu và Phùng Tiểu Tuyết đưa mắt nhìn nhau, lòng vô cùng cao hứng, nâng ly uống cạn.


Phùng Tiểu Tuyết không biết uống rượu, mới uống vào được một chút cổ họng đã nóng rần, không tránh khỏi bị sặc ho lên liên tục. Dương Thu Trì vội vã gắp một miếng thịt hổ ngon lành đưa đến trước miệng nàng, ra ý bón cho nàng. Phùng Tiểu Tuyết thụ sủng mà kinh, do dự một lúc, má ửng hồng khẽ há miệng ra cắn một miếng thịt hổ.


Dương Thu Trì không bỏ đủa ra, há lớn miệng, ý tứ bảo Phùng Tiểu Tuyết mở miệng to ra một chút. Phùng Tiểu Tuyết chỉ còn biết mở to cái miệng anh đào nhỏ xíu, hắn nhanh chóng đưa đủa bón miếng thịt hổ to vừa vào trong miệng của nàng. Phùng Tiểu Tuyết từ từ nhai, quay đầu nhìn Dương mẫu đang đưa mắt hiền từ nhìn mình, má càng lúc càng hồng.


Dương Thu Trì lại gấp bón cho Dương mẫu hai cục thịt hổ, sau đó chọn một cục có xương định quẳng cho tiểu hắc cẩu. Phùng Tiểu Tuyết vừa nhai cục thịt hổ, vừa chỉ cục xương trong đủa của Dương Thu Trì, đưa tay lắc lắc, hàm hồ nói cái gì đó. Dương Thu Trì không hiểu nàng nói gì, bèn hỏi: "Tiểu Tuyết, sao?"






Truyện liên quan

Nạp Thiếp Ký I

Nạp Thiếp Ký I

Mộc Dật493 chươngFull

17.6 k lượt xem

Đại Minh: Nhi A, Phụ Hoàng Cầu Ngươi Điên Cuồng Nạp Thiếp A!

Đại Minh: Nhi A, Phụ Hoàng Cầu Ngươi Điên Cuồng Nạp Thiếp A!

Chân Tâm Quán Đầu856 chươngTạm ngưng

18.3 k lượt xem

Tam Quốc: Ta Thật Không Có Sưu Tập Tem Đam Mê, Nạp Thiếp Cam Phu Nhân Convert

Tam Quốc: Ta Thật Không Có Sưu Tập Tem Đam Mê, Nạp Thiếp Cam Phu Nhân Convert

Bàn Miêu Già Phê610 chươngDrop

34.1 k lượt xem

Yểu Thọ Rồi, Lão Tổ Lại Một Lần Nữa Nạp Thiếp  ! Convert

Yểu Thọ Rồi, Lão Tổ Lại Một Lần Nữa Nạp Thiếp ! Convert

Bắc Môn Phiêu Tuyết302 chươngTạm ngưng

14.8 k lượt xem

Đa Tử Đa Phúc: Công Tử Hắn Lại Nạp Thiếp Rồi! Convert

Đa Tử Đa Phúc: Công Tử Hắn Lại Nạp Thiếp Rồi! Convert

Hoàng Oánh Oánh190 chươngTạm ngưng

11.6 k lượt xem

Đại Tần: Bệ Hạ, Hoàng Tử Hắn Lại Chuyết Nạp Thiếp

Đại Tần: Bệ Hạ, Hoàng Tử Hắn Lại Chuyết Nạp Thiếp

Hạt Tử Đả Đăng260 chươngTạm ngưng

29 k lượt xem

Râu Trắng Đoàn: Người Nhà? Cưới Vợ Nạp Thiếp Chính Mình Sinh Convert

Râu Trắng Đoàn: Người Nhà? Cưới Vợ Nạp Thiếp Chính Mình Sinh Convert

Hắc Sắc Mục Lục398 chươngTạm ngưng

36 k lượt xem

Tổng Võ: Nạp Thiếp Trở Nên Mạnh Mẽ, Từ Cưới Mộc Uyển Thanh Bắt Đầu

Tổng Võ: Nạp Thiếp Trở Nên Mạnh Mẽ, Từ Cưới Mộc Uyển Thanh Bắt Đầu

Lư Nhất Thiên91 chươngTạm ngưng

8.8 k lượt xem

Hải Quân Phòng Thí Nghiệm Trốn Đi, Cưới Vợ Nạp Thiếp Làm Đại Vương

Hải Quân Phòng Thí Nghiệm Trốn Đi, Cưới Vợ Nạp Thiếp Làm Đại Vương

Đậu Đậu Y Y141 chươngTạm ngưng

15.5 k lượt xem

Đa Tử Đa Phúc, Thế Tử Lại Lần Nữa Nạp Thiếp  !

Đa Tử Đa Phúc, Thế Tử Lại Lần Nữa Nạp Thiếp !

Phong Trần Tự320 chươngTạm ngưng

12.4 k lượt xem

Tổng Mạn: Đa Tử Đa Phúc, Bắt Đầu Nạp Thiếp Yukino-Chan

Tổng Mạn: Đa Tử Đa Phúc, Bắt Đầu Nạp Thiếp Yukino-Chan

Hoa Túy Xuân127 chươngTạm ngưng

3.1 k lượt xem

Tổng Võ: Nạp Thiếp Trở Nên Mạnh Mẽ, Triệu Hoán Ám Ảnh Thích Khách

Tổng Võ: Nạp Thiếp Trở Nên Mạnh Mẽ, Triệu Hoán Ám Ảnh Thích Khách

Nhất Kỹ Khuynh Thành199 chươngTạm ngưng

27.6 k lượt xem