Chương 32: Thì ra là thế
Dương Thu Trì khiêm tốn thêm vài câu nữa. Tối hôm qua tri huyện lão gia đã cảm ơn một lần rồi, sao hôm nay lại còn đề cập đến chuyện này nữa?
Tống tri huyện từ tốn nói: "Án kiện của Tạ, Tạ quả phụ có liên quan rất nhiều người, phía Cẩm Y vệ nhất định sẽ đích thân đến, đến bổn huyện tự, tự thẩm tra." Dừng lại một chút, lão thở dài một tiếng, "Ai...!"
Dương Thu Trì không biết lão định nói gì, nên không hề tiếp lời.
Tống tri huyện lắc lắc đầu: "Già rồi, bá phụ ta, ta sống chừng ấy năm rồi, không nhận già là không được a!"
Sao đang nói oang oang thế rồi lại than tuổi già? Dương Thu Trì vẫn không lên tiếng, chờ lão kết đoạn.
"Ta, ta quả nhiên không phát hiện Tạ quả phụ này là trọng, trọng phạm mưu phản, nếu là Cẩm Y vệ hỏi đến hiền chất, chuyện này ngươi cứ chiếu theo thực tế mà nói là được, dù gì ta cũng nên cáo lão về quê rồi..." Dừng lại một chút, lão có chút thê lương nói, "Nếu như quả Cẩm y vệ bươi móc lên, chẳng những trị tội của ta, mà còn tước đi tính mạng a," Lão chuyển đầu nhìn Tống Vân Nhi, "Chỉ thương cho Vân nhi của ta..."
Tống Vân Nhi không biết đầu cua tay nheo gì, phụ thân tự nhiên lại nói lên chuyện này, lại còn thê lương như thế, liền giương mắt ngơ ngẩn nhìn Tống tri huyện, không biết nên thế nào cho phải.
Nàng không hề biết rằng, trong bụng Dương Thu Trì giống như có một cái kính chiếu yêu vậy, lập tức hiểu ngay ý tứ của Tống tri huyện. Thì ra lão gia râu dê này nói tới nói lui cả nửa ngày, lại thưởng cho hắn chức quan, cấp cho gia quyến phòng ở, thì ra mục đích chính là khiến bản thân hắn đừng nói ra chuyện lão tha cho Tạ quả phụ. Lão nói rõ là để bản thân hắn nói thật kể thật, nhưng trong lời nói của lão, dù có ngu ngốc cách mấy cũng biết ý tứ chân thật của lão là cái gì.
Nghĩ đi nghĩ lại, điều lão tri huyện lo lắng là đúng. Trọng phạm mưu phản trọng yếu như vậy thế mà không hỏi han gì đã dễ dàng thả ra, tội nhẹ nhất cũng là sơ xuất trong việc giám sát, dựa vào hiện thực mà nói, thì là sự nhạy bén về chính trị không mạnh, khả năng giám định chính trị không cao, suýt tạo thành hậu quả nghiêm trọng... Nếu như cứ vin vào các mấu chốt này, lão quả thật là không biết chạy đằng trời. Tống tri huyện lo lắng nhất là, nếu như bản thân hán tố cáo lão, thì lão quả thật là thảm rồi.
Nghĩ ra những nguyên ủy bên trong chuyện này, Dương Thu Trì lập tức biết nên làm như thế nào. Hiển nhiên, nếu bản thân hắn tố cáo lão, khảng định là sẽ được làm quan, nhưng như vậy hiển nhiên là không tốt, hắn không muốn đạp lên vai kẻ khác mà thăng tiến. Hơn nữa, Tống tri huyện này đối với bản thân hắn cũng không tệ, tuy là có mục đích, nhưng vẫn không nhẫn tâm chà đạp hắn.
Dương Thu Trì đứng dậy, bộ dạng ra vẻ ngờ nghệch: "Bá phụ, người thả Tạ quả phụ khi nào vậy? Sao cháu lại không biết?" Ra vẻ thản nhiên, hắn dừng lại một chút, rồi nói tiếp, "Hôm qua cháu nhất mực tại hiện trường, cháu thấy ba phụ lệnh cho người bắt Tạ quả phụ giam lại nghiêm khắc điều tra, sau đó mới tìm ra thư mưu phản. Bá phụ minh mẫn vạch đường, chỉ huy có lối mới phá được trọng án mưu phản này, khiến tiểu chất thập phần kính phục a."
Kim sư gia phất phất quạt giấy, vô cùng tán thưởng Dương Thu Trì, gật đầu liên tục tiếp lời: "Dương huynh đệ nói không có điểm nào sai, bỉ nhân không hề nhìn thấy chuyện đại lão gia đề cập đến. Rõ ràng là lão gia nhìn rõ mọi việc, chỉ huy có cách mới phá được đại án này."
Tống tri huyện giương mắt nhìn Dương Thu Trì, rồi nhìn Kim sư gia: "Có thật vậy không?"
Hai người kiên định gật đầu.
Tống tri huyện vỗ vỗ đầu: "Ai...! Ta thiệt là hồ đồ, sao lại không nhớ gì hết vậy?"
Kim sư gia khẽ quạt cho Tống tri huyện vài cái: "Lão gia, những ngày này ngài ngay đêm mệt mỏi, nghĩ cho cùng thì ở trong mộng cũng lo nghĩ đến án kiện này, do đó mới đem chuyện trong mộng xen vào chuyện thật rồi cho đó là thật."
Dương Thu Trì gật gật đầu: "Nhất định là vậy rồi."
Tống tri huyện lại vỗ đầu vỗ ngực:" Thì ra là thế, vậy thì ta yên tâm rồi." Nói xong thở dài một tiếng, "Ai...! Già rồi, thiệt là già rồi a."
Tống Vân Nhi nhìn người này rồi ngó người kia, không biết bọn họ đang làm trò gì.
Tống tri huyện nói với Kim sư gia: "Tiên sinh, xin phụ trách an bài mọi chuyện liên quan đến văn thư bổ nhiệm và trụ sở của Dương hiền chất. Được không?"
Kim sư gia cúi người đáp: "Được ạ, lão gia xin hãy an tâm, bỉ nhân sẽ an bài chu đáo."
-------o0o-------
Nhà ngục của huyện nha.
Ngục tốt Đại Ban Nha đang ngồi oai vệ trên ghế trước của phòng trực, khoan khoái sưởi nắng. Đột nhiên, cửa lớn bị đẩy mở ra, một thanh niên mặc áo ngắn vải bố tiến vào, sau lưng còn có một con Tiểu hắc cẩu.
Đại Bản Nha ngẩn người. Xem bộ dạng áo quần như vậy, người này ắt là bình dân bá tánh, có thể là đến dâng cáo trạng, nhưng đi sai chỗ, bỡi vì lao phòng của nha môn nằm bên trái của đại môn vào huyện nha. Tuy nó là một khu nhà độc lập, nhưng thường hay có lão bá tánh không phân biệt cho rõ, chạy vào chỗ này đi kêu oan.
Đại Bản Nha đứng dậy kêu lên: "Ê ê! Ngươi làm gì đó? Ngươi biết chỗ này là chỗ nào không mà xông đại vào đây!"
Gã thanh niên đó cười, chỉ các phòng giam phía phải phía trái bên trong nhìn và hỏi: "Đây chẳng phải là lao phòng sao?"
Đại Bản Nha chồm tới làm dữ: "Biết rồi mà còn xông vào? Cút cút cút! Cáo trạng thì đến đại đường mà nộp!"
Con Tiểu Hắc cẩu phía sau thanh niên thấy Đại Bản Nha không thiện chí, lạnh lùng nhìn hắn, cổ họng phát ra âm thanh uy hϊế͙p͙ thấp trầm. Thanh niên có chút bực mình: "Ngươi sao có thể nói như thế được? Mẹ ngươi không dạy ngươi cái gì gọi là lễ mạo hay sao?"
"Lễ mạo? Lễ mạo là cái thứ quỷ gì?" Đại Bản Nha tặc tặc lưỡi, nhìn lên nhìn xuống người thanh niên, "Mẹ ta dạy ta cái này này." Hắn giương nắm đấm ra, "Mẹ ta dạy ta cái này nè! Tiểu tử, con mẹ ngươ,i rốt cuộc có đi hay không? Có muốn đại gia dùng nắm đấm đánh ngươi văng ra ngoài không?"
"Ngươi thử ta coi!" Một giọng nói của nữ hài vang lên từ phía cậu thanh niên. Đại Bản Nha giương mắt nhìn, nhanh chóng bỏ quyền xuống, mặt mày tươi rói ấp úng nói: "Đại tiểu thư, là tiểu thư a... Tiểu thư sao lại đến đây."
Vị cô nương này chính là Tống Vân Nhi, trong tay mang hai khối điểm tâm. Cậu thanh niên ấy đương nhiên là Dương Thu Trì.
Vừa rồi cáo từ Tống tri huyện ra ngoài, Tống Vân Nhi tự giành dẫn Dương Thu Trì đến phòng giam lo việc chuyển tiếp. Tống tri huyện đồng ý rồi, hai người chờ Kim sư gia đưa cho lá thư có đóng ấn tín lên, liền nhanh chóng đến đại lao. Trên đường đi, Tống Vân Nhi còn nhớ Dương Thu Trì chưa hề ăn sáng, liền chỉ phương hướng cho Dương Thu Trì đi trước, bản thân quay lại trong nhà trong lấy một ít khối điểm tâm, rồi nhanh nhẹn đến đại lao, vừa kịp thấy cảnh Đại Bản Nha đang gây sự với Dương Thu Trì.
Gương mặt xinh đẹp của Tống Vân Nhi hầm hầm: "Thế nào, cả ta mà cũng không đến được sao? Ngươi có muốn ta đánh bò ra khỏi chổ này không?"
"Không không không! Tiểu nhân không dám!" Đại Bản Nha nhăn nhó mặt, liên tục chấp tay xá lia xá lịa.
Tống Vân Nhi bước đến cạnh Dương Thu Trì, giao điểm tâm cho hắn, sau đó ngoắc tay gọi hắn lại: "Ngươi qua đây!"
Đại Bản Nha khúm núm vội chạy tới trước mặt Tống Vân Nhi.
Tống Vân Nhi vụt giơ tay ra, tóm gọn vành tai của Đại Bản Nha, kéo đến trước mặt Dương Thu Trì véo một cái, đau đến nổi Đại Bản Nha há hốc miệng kêu loạn lên: "Ai ai ai..." Hai tay của hắn múa loạn trong không trung, nhưng không dám gạt tay Tống Vân Nhi ra.
Tống Vân Nhi kéo Đại Bản Nha lại trước mạt Dương Thu Trì, cứ mỗi từ là véo một cái: "Nhìn cho rõ này, vị đại gia này sẽ là thượng ty trực tiếp của ngươi? Hiểu rõ chưa?"
Đại Bản Nha há miệng gật đầu, nhưng do vành tai vẫn còn bị giữ chặt, nên gật mãi mà không được, liền vừa kêu chói lói vừa nói: "Hiểu rồi hiểu rồi! Ai ai ai ...!"
Tống Vân Nhi lúc này mới bỏ vành tai của Đại Bản Nha ra, rút ra hai tờ chỉ lệnh màu xanh nhạt đưa ra trước mặt Đại Bản Nha: "Nếu tờ chỉ lệnh này mà ngươi coi không rõ, thì phế thẳng chúng luôn!"
Đại Bản Nha sợ đến nỗi lùi về sau trốn: "Đại tiểu thư tha mạng, tiểu nhân biết rồi."
Tống Vân Nhi cười hỏi: "Biết rồi? Ngươi biết cái gì?"
Đại Bản Nha xoa xoa tai, nhìn Dương Thu Trì khom người nói: "Vị này là thượng ty trực tiếp của tôi." Trong lòng hắn lại nghĩ, cô là con gái của huyện thái lão gia thế mà ngoan độc như vậy, cho dù cô nói hắn là thiên vương lão tử, ta cũng không dám nói không a.