Chương 101: Tìm dê thế tội
Án Long Tử Tư giết vợ đã được chứng minh là một án oan, chân tướng sự tình đã rõ ràng, Dương Thu Trì rất hài lòng, hứa ban thưởng cho Hầu Tiểu Kỳ và mọi người, bảo họ về nghỉ ngơi, sau đó cùng Tống tri huyện và Kim sư gia trở về nha môn.
Tống tri huyện không hề hé răng nói một lời suốt dọc đường, cũng không vào Thiêm áp phòng, mà dẫn Dương Thu Trì và Kim sư gia vào trong nội nha. Sau khi phân chủ khách ngồi xuống, Tống tri huyện vẫn một lời không nói, chỉ nhìn sửng xuống đất, bộ dạng như người mất hồn.
Kim sư gia thầm nghĩ, Dương Thu Trì có thể phát hiện án oan này, xem ra sẽ có biện pháp giải quyết, và chỉ sợ chuyện này rốt cuộc phải dựa vào hắn mà thôi. Y khe khẽ ho lên một tiếng, chấp tay xá xá Dương Thu Trì: "Vừa rồi bỉ nhân có lời không phải, thỉnh Dương huynh đệ bỏ qua cho."
Dương Thu Trì hoàn lễ, khách khí vài câu.
Kim sư gia nói: "Không biết Dương huynh đệ vì sao phát hiện được đây là một án oan?"
Vấn đề này thì Dương Thu Trì đã sớm nghĩ ra lời đáp: "Kim sư gia đã từng nói quá, nhiệm vụ quản giam của ta còn phải kiêm thêm việc kiểm tr.a phạm nhân ở lao phòng coi có lọt tội hay tội mới nào không. Long Tử Tư ngày nào cũng kêu hàm oan, khiến đầu ta đau như búa bổ, bèn lại hỏi những chuyện mà y đã kinh qua, cảm thấy chuyện này có chút kỳ quặc, bèn thuận tay viết cho Mã Độ Mã đại nhân một phong thư, để coi ngài ấy có thể giúp tr.a thử nơi hạ lạc của Vương thị hay không. Thật không ngờ là họ đã tr.a ra thật, các cẩm y vệ quả thật có bản lĩnh."
Kỳ thật chuyện này căn bản chẳng dính dáng gì đến Mã Độ, Dương Thu Trì bất quá chỉ lấy y ra làm lá chắn, tiện thể giấu đi thân phận đặc sứ sở chỉ huy cẩm y vệ của mình.
Quan hệ giữa Dương Thu Trì và Mã Độ Kim sư gia và Tống tri huyện đương nhiên biết rất rõ. Vị Mã độ này hiện giờ đã thăng lên đảm nhiệm chức phó thiên hộ của cẩm y vệ ở Ứng thiên phủ rồi, thuộc hàng ngũ phẩm, muốn tìm người như thế chẳng phải là dễ quá hay sao?
Kim sư gia lộ nụ cười trên môi, hỏi: "Dương huynh đệ, trước mắt chuyện này ngươi coi làm cách nào giải quyết đây?"
Dương Thu Trì không biết quan viên ở Minh triều xử án oan sẽ bị truy cứu như thế nào, nhưng trong xã hội hiện đại hắn có nghe nhiều về vụ đó. Pháp quan không có sự độc lập chân chính, nào là hội thẩm, thẩm ủy viên, thẩm thì không phán, phán không được thẩm, lỡ bị sai thì ai cũng có trách nhiệm, ai cũng không có trách nhiệm, làm không khéo bị lôi lên đài thì toàn bộ quốc gia đều biết hết. Và cần phải tìm ra kẻ không có gì chống đỡ sau lưng ra làm con dê béo thế tội. Và trên thực tế, hầu hết án oan đều không có sự truy cứu có ý nghĩa gì. Còn ở Minh trìều như thế nào thì hắn không hề biết. Nhưng điều hắn quan tâm hiện giờ là bộ xương khô kia là của kẻ nào, có phải là bị mưu sát không, ai mưu sát.
Nếu như Kim sư gia đã hỏi, Dương Thu Trì nhớ lại cách xử lý đối với án oan trong xã hội hiện đại, bèn đáp: "Án này nếu như đã xét sai rồi, thì cần nhanh chóng thả Long Tử Tư, rồi làm công tác bồi thường thỏa đáng..."
"Bồi thường thỏa đáng?" Kim sư gia không hiểu từ này ý chỉ gì. Trong thời cổ đại Trung Quốc, quân vương và quan phủ chỉ có quyền lực chứ không chịu trách nhiệm pháp luật. Án sai rồi thì thả ra là xong, nhân phạm còn phải luôn miệng tôn xưng là "Bao thanh thiên đại lão gia", khấu đầu tạ ơn rối rít nữa là. Không quản là quan phủ hay là lão bá tánh, trong tư tưởng đều không hề có chuyện xử án oan rồi thì phải bồi thường người bị oan cả.
Dương Thu Trì cũng phát hiện ra vấn đề này, liền giải thích: "Long Tử Tư bị hiểu lầm cả nửa năm, dù sao cũng có đầy oán khí, nếu như hắn đi nói lung tung..."
"Đúng đúng đúng! Dương huynh đệ nói rất hay, cần phải dùng bạc để lấp miệng hắn." Kim sư gia gật đầu liên tiếp.
Tống tri huyện lúc này mới thở dài: "Ai...! Lấp, lấp được cái miệng của hắn, nhưng làm sao lấp, lấp cái miệng ở trên?"
Kim sư gia thở dài: "Đúng a, án này Ninh quốc phủ đã phê duyệt, hơn nữa đã báo lên trên nữa, rất nhiều người biết, làm sao bịt miệng hết cho được đây?" Ngẫm nghĩ một hồi, y hỏi Dương Thu Trì: "Dương huynh đệ, ngươi cảm thấy có phải Mặc Đấu Kiều và Vương thị cố ý tìm một bộ xương khô hãm hại Long Tử Tư hay không? Nhân chuyện này chúng trừ Long Tử Tư đi, vừa khéo trở thành chuyện hai người họ hằng mong mỏi?"
Điểm này Dương Thu Trì cũng đã sớm nghĩ tới, lắc đầu đáp: "Không có khả năng, bỡi vì người có bộ xương đó chí ít đã ch.ết từ hai năm trước rồi, trong khi hai người họ mới bỏ nhà trốn đi có một nam. Bọn họ không thể giết một người hoặc đem một thi thể nào đó chôn trước một năm rồi đợi một năm sau mới bỏ trốn. Muốn vu hãm thì bọn họ đã vu hảm trước đó hai năm rồi. Hơn nữa, nếu bọn họ muốn vu hãm, thì không cần phải bỏ trốn đi đâu. Thời gian không hợp, tình lý cũng không thông."
Kim sư gia gật gật đầu: "Dương huynh đệ phân tích thật có đạo lý. Nhưng hiện giờ chỉ sợ biện pháp duy nhất là báo cáo lên trên, nói Mặc Đấu Kiều vì để chiếm đoạt vợ của người ta, mà cố ý dùng bạch cốt để vu cáo Long Tử Tư giết vợ, dẫn tới án oan."
Dương Thu Trì sững cả người ra, chiêu này của Kim sư gia quá tàn độc, tự bản thân đã xét xử sai, nhưng lại đem trách nhiệm trút lên đầu Mặc Đấu Kiều, nói y cố ý vu khống. Nếu là như thế, quan phủ không có trách nhiệm gì, Tống tri huyện và Ninh quốc phủ cũng dễ ăn dễ nói. Nhưng, Mặc Đấu Kiều và Vương thị không phải người câm hay kẻ ngốc, một khi bị báo lên trên rồi định vào tử tội, nhất định không phản cáo nói Tống tri huyện cố ý đỗ tội cho người nữa đây.
Từ lời nói vừa rồi của Kim sư gia, có thể biết rằng chuyện Tống tri huyện và Kim sư gia quan tâm nhất hiện này không phải cái xương khô kia là ai, làm sao để phá án, mà là vấn đề tiền đồ của hai người họ. Nếu như chiêu này của Kim sư gia có thể dùng được, thì chỉ sợ Mặc Đấu Kiều thảm rồi. Vu cáo bây giờ bị phản tọa (lấy tội danh và hình phạt của người bị cáo ghép cho kẻ vu cáo), chỉ sợ khó thoát khỏi tử tội. Bản thân hắn đương nhiên không thể nhìn họ hãm hại người khác như vậy, nhưng không thể trực tiếp bài xích cách làm này, cách tốt nhất là tìm biện pháp thay thế.
Suy đi nghĩ lại, Dương Thu Trì nói với Tống tri huyện: "Bá phụ không cần quá lo lắng. Tiểu chất nhận thấy, nếu như có thể trước khi bị thượng cấp trách phạt, kịp thời điều tr.a ra bạch cốt án, lấy công chuộc tội, có khả năng vấn đề sẽ không còn lớn lắm chăng?"
Tống tri huyện thở dài: "Kiến, kiến nghị vừa rồi của Kim sư gia không phải là không được, nhưng, nhưng mạo hiểm quá lớn, vạn, vạn nhất bị tr.a cứu ra, chỉ sợ không thể giấu được. Còn lời của hiền, hiền chất có lý, nếu như án, án bạch cốt đó có thể kịp thời phá giải, cộng thêm hai án do hiền ch.ết giúp ta phá lúc, lúc trước, ít nhất cũng có thể lấy công chuộc tội, mão ô sa vẫn còn có thể giữ được. Nói như vậy mọi, mọi thứ đều phải trông vào hiền chất, bá phụ có thể vượt, vượt qua cửa ải khó khăn này hay không là hoàn toàn, hoàn toàn dựa vào cháu!" Nói xong những lời trên, khóe mắt của lão đỏ ửng như muốn khóc.
Dương Thu Trì thầm cười khổ, ta đâu phải là thần tiên, ta sao lại có thể đảm bảo có thể phá án này chứ. Ta cũng không dám như công an địa phương trong xã hội thời hiện đại, lập cái gì là quân lệnh trạng, nói cái gì mà "Án mạng tất phải phá", phá án đâu có phải dễ như ăn cơm, cứ mở miệng ra là được? Tỷ suất phá án 100% thì có quỷ mới dám tin, vừa nhìn vào là biết thổi phồng rồi.
Hiện giờ bạch cốt án này có nhiều điều không rõ: xương của ai? Nam hay nữ? Bao nhiêu tuổi? Nguyên nhân tử vong? Tự sát hay là bị giết? Địa điểm sát nhân ở đâu? Hung khí là gì? Vườn rau là hiện trường ban đầu hay thứ cấp? Tất cả mọi chuyện đều chưa biết. Như vậy thì dám nói có thể phá án không? Nếu như bản thân thần kỳ như vậy, thì trực tiếp vượt thời gian lên thiên đình làm thần tiên luôn cho rồi.
Nhưng nếu Tống tri huyện đã tín nhiệm bản thân như vậy, thì phải làm sao xứng cho sự tín nhiệm đó. Dương Thu Trì an ủi: "Bá phụ trước hết đừng quá lo lắng, tiểu chất nhất định tận tâm kiệt lực, tranh thủ phá Bạch cốt án này trong thời gian sớm nhất."
Tống tri huyện đứng dậy thi lễ: "Đa tạ hiền chất!" Dương Thu Trì vội vã hoàn lễ.
Tống tri huyện ngồi xuống hỏi: "Làm cách nào để phá án? Hiền, hiền chất có chủ ý gì chưa?"
Dương Thu Trì nói: "Trước hết thả Long Tử Tư đi, rồi điều tr.a xem y có hay không có cừu nhân, xem coi có manh mối tội phạm gì không. Sau đó khai quan nghiệm thi, tr.a xem thân phận của bạch cốt này là gì, sau đó mới lần theo manh mối mà triển khai điều tra, tìm kiếm manh mối khác."
Tống tri huyện nhìn Kim sư gia. Hai người đều gật đầu. Tống tri huyện nói: "Tốt, tốt, trước hết đến lao phòng, mang Long, Long Tử Tư đem thả ra, sau đó khai quan nghiệm thi. Kim tiên sinh. Ngươi phụ, phụ trách thảo văn thư, nhanh chóng báo lên trên, cái, cái án oan này có nguyên nhân là - Kim tiên sinh, chúng ta còn có biện pháp nào tốt hơn không?"
Kim sư gia ngẫm nghĩ, khẽ liếc nhìn Dương Thu Trì, thấp giọng nói với Tống tri huyện: "Hiện giờ nếu không có cách nào khác, có thể viết lão ngỗ tác khám nghiệm không đúng, nói bộ xương đó thành vợ của Long Tử Tư, định cho lão tội cố ý đỗ oan cho người. Lão gia thấy thế nào?"
Dương Thu Trì kinh hãi, vị Kim sư gia này thật là quá ngoan độc mà, tìm chỗ nào cũng thấy dê béo thế tội, hết vu hãm cho Mặc Đấu Kiều, giờ lại đến sư phụ lão ngổ tác của mình. Điều này thì không thể chấp nhận được, tuy hiện giờ bản thân không còn là ngỗ tác học đồ nữa, nhưng không thể trơ mắt nhìn bọn họ khi phụ lão sư phụ của mình!
Tống tri huyện lén liếc nhìn Dương Thu Trì, không chờ hắn lên tiếng, đã nhìn ra ý nghĩ của hắn, xua tay ngay: "Không được!... Như thế này vậy, văn thư báo lên trên có thể tạm thời hoãn lại một thời gian, chờ ta nghĩ, nghĩ cho thông rồi tính sau. Chúng ta đi, đi thả người trước đã."
Dương Thu Trì lúc này mới thở dài nhẹ nhõm, thầm quyết tâm vô luận như thế nào cũng không để bọn họ làm càn.
Chính vào lúc đó, từ đại sản truyền vào tiếng cười như chuông ngân của hai cô gái trẻ. Một người trong đó hiển nhiên là Tống Vân Nhi, người còn lại không biết là ai. Dương Thu Trì đưa mắt nhìn, thấy Tống Vân Nhi và một cô gái lớn hơn nàng nắm chặt tay nhau nói nói cười cười đi vào phòng khách.
"Ca...! Huynh đến rồi! Tốt quá, chúng muội vừa đi tìm huynh mà không thấy đâu, thì ra huynh trốn ở chỗ này." Tống Vân Nhi cười hì hì kéo cô gái kia lại, "Ca, để muội giới thiệu cho, vị này là đường tỷ (chị họ) của muội, phương danh là Tống Tình, lần trước đã nói với huynh rồi đó. Ca, huynh nhìn cho kỹ coi, đường tỷ của muội đẹp hay không đẹp? Xem muội có gạt huynh không?"
Dương Thu Trì nhìn kỹ cô gái ấy, thấy khoảng mười sáu mười bảy, thân hình tha thướt, đã lộ ra phong vận của thiếu nữ thanh xuân. Nàng mạc một bộ quần áo màu xanh, đôi mắt thận to, gương mặt tròn tươi trẻ, lại thêm một lúm đồng tiền ở má, hàm răng nhỏ thật chỉnh tề... quả nhiên là một mỹ thiếu nữ.
Tống Tình nhã nhặn vái chào Dương Thu Trì: "Tiểu muội ra mắt Thu Trì ca ca."
Dương Thu Trì luống cuống đáp lễ, khiến Tống Tình cười hăng hắc: "Thu Trì ca ca, chiều hôm qua muội mới đến Quảng Đức, tối đã nghe Vân muội kể về huynh suốt đêm, nghe đến nổi lổ tai cũng.... hi hi, hôm nay vừa gặp, Thu Trì ca ca quả nhiên tướng mạo tuấn tú, hèn gì Vân muội khen lấy khen để huynh mãi, hi hi..."
"Hay cho cái cô búp bê đất nhà tỷ, dám chọc muội hả, coi muội chỉnh đốn tỷ làm sao nè!" Tống Vân Nhi đưa tay ra chọc nách Tống Tình. Thì ra cô nàng họ Tống này có ngoại hiệu là "Búp bê đất", quả nhiên rất giống.
"Cứu mạng a...!" Tống Tình cười đến nổi không kịp thở, chạy loanh hoanh mọi người.
Tống tri huyện đang rất phiền lòng, hai cô gái quậy càng khiến thêm bực bội, lên tiếng: "Được rồi! Đừng có ồn nữa!"
Tống Vân Nhi dừng chân lại, cùng Tống Tình đối mắt nhìn nhau, len lén cười trộm.
Hai người đúng là một đôi hề ăn ý, tính cách cũng không khác biệt gì nhiều, nhưng không phải là không biết đạo lý, chỉ vì không biết chuyện gì mà thôi.
Tống tri huyện nói với Dương Thu Trì: "Hiền chất, đây, đây là con gái của đại bá phụ của cháu, cũng là con, con của anh trai ta. Đại bá phụ cháu mất sớm, lưu, lưu lại chỉ độc có con mèo con này, nên mẹ, mẹ nó rất cưng chiều, chiều riết chẳng thành ra thể thống gì, giống, giống như Vân nhi vậy, suốt ngày từ sáng tới tới đảo loạn lung tung."
Tống Tình và Tống Vân Nhi đều nhìn nhau cười, le lưỡi nháy nhó.
"Chúng ta đi thôi." Tống tri huyện đứng lên nói.
"Đi đâu vậy?" Tống Vân Nhi và Tống Tình đồng thanh hỏi, "Chúng con cũng đi!"
Tống tri huyện nhíu mày, đúng là hai con nha đầu điên hết thuốc chữa. Lão hừ một tiếng, từ từ bước ra ngoài. Tống Vân Nhi và Tống Tình cũng đi bên cạnh Dương Thu Trì, không ngừng hỏi này hỏi nọ. Trong lúc nói cười, cái lúm đồng tiền kia lúc ẩn lúc hiện, thật khiến cho người ta vui thích.
Đến phòng trực trong nhà giam ngồi, Dương Thu Trì mệnh lệnh cho Đại Bản Nha cùng mọi người giải Long Tử Tư ra.
Chẳng mấy chốc sau, Long Tử Tư mang gông mang cùm bị giải ra phòng trực. Dương Thu Trì hạ lệnh tháo các hình cụ trên người Long Tử Tư ra, sau đó nói: "Long Tử Tư, tri huyện đại lão gia của chúng ta đã tr.a rõ mọi chuyện, án tử của ngươi là án oan. Hiện giờ muốn tuyên bố vô tội thả ngươi ra."
A? Long Tử Tư vừa kinh vừa mừng, miệng kêu gào mấy tiếng Thanh thiên đại lão gia, quỳ xuống lết vài bước, dập đầu lạy ta Tống tri huyện. Sự vui mừng và xúc động giao hòa, khiến nước mắt nước mũi không cầm được chảy tràn ra.
Tống tri huyện thở dài nói: "Long Tử Tư, đứng dậy đi, ngươi, ngươi nguyên là tú tài có công danh, nếu như án mạng này không liên quan gì tới ngươi, ta, ta sẽ bẩm báo lên học chánh, khôi, khôi phục lại công, công danh cho ngươi, ngươi không cần phải quỳ nữa."
Long Tử Tư lại không ngừng hô Thanh Thiên đại lão gia, khóc tồ tồ dập đầu cảm tạ.
"Long Tử Tư, án kiện này của, của ngươi sở dĩ có thể rửa sạch oan khuất, đều, đều là công lao của Dương quản giam, ngươi cần phải cảm, cảm tạ hắn mới phải."
Long Tư Tử thầm biết rõ bản thân bị định vào tử tội, quan trên đã phê duyệt rồi chờ xử chém mà thôi, toàn là nhờ Dương quản giam mới giữ lại được mạng. Trong lúc cảm kích có dư, y quỳ xuống liên tục dập đầu lạy tạ Dương Thu Trì.
Dương Thu Trì vội đỡ y lên, Long Tử Tư kích động lệ nóng lưng tròng, nói: "Xấu hổ a, xấu hổ, uống cho ta mười nam đèn sách, đến lúc cuối suýt chút nữa uổng mạng nơi suối vàng. Thật nhọc công cho quản giam đại nhân đã giúp tôi hóa giải oan khiên. Đại nhân đúng là phụ mẫu tái sinh của tội. Tại hạ nguyện làm trâu là ngựa phục thị quản giam đại nhân, nguyện suốt đời làm người hầu kẻ ở, để báo đáp ân cứu mệnh của đại nhân!"
Dương Thu Trì nói: "Không không không, ngươi là người đọc sách, lại là tú tài có công danh, sao lại có thể làm người hậu kẻ hạ làm chuyện nhục đến công đèn sách cơ chứ. Ngàn vạn lần không được."
Long Tử Tư đỏ mặt không biết đối đáp thế nào.
Dương Thu Trì bèn nói: "Ta hỏi người vấn đề này trước, ngươi đã từng gây thù kết oán với ai chưa? Hay nói cách khác là ai có khả năng là người hãm hại ngươi?"
Long Tử Tư trầm tự một lúc, lắc đầu đáp: "Cả đời tôi là thư sinh, nhà tranh vách lá, không tranh đoạt với ai, thì ai mà thù tôi được a."
Long Tử Tư không có cừu nhân, hay không ai có lý do để hãm hại y, cho thấy thi thể bị ngộ nhận là vợ của Long Tử Tử chỉ là tình cờ. Vị thư sinh nghèo này thật đúng là xui xẻo.