Chương 92: Đây là sắp phiêu rồi Ánh mắt trưng cầu của Mạc Du Hải nhìn cô, tựa như lại hỏi cô có cần cho cô một chút thời gian để có tich hay không?

Cho dù cong lòng anh rất khó chịu, nhưng vẫn phải tán trọng tâm nguyện của cô.
“Đi” Cô Cỉ nói một từ nhưng lại khiến cho khóe miệng của Mạc Dụ Hải hơi nhếch lên.
Ừ, anhớt hài lòng với sự thẳng thắn quyết đoản của CỦ.


Hàn Công Danh thấy bọn họ không chỉ không dừng lại, ngược lại lại trực tiếp rời đi. Anh ta bèn nhấc chân đuổi theo, trước mặt lại lập tức xuất hiện hai người to khỏe vạm vỡ chặn đường đi của anh ta.
“Các người muốn làm gì?" Anh ta cảnh giác hỏi.


Kiều Duy Nam vỗ bả vai bọn họ, lập tức mấy người đàn ông to khoe thức thời lui ra tránh đường. Anh ta đã giá Hàn Công Danh từ trên xuống dưới một cái tràn đầy ghét bỏ: “Anh chính là bạn trai cũ của Nhược Vũ?” Ngoại trừ cát xạ coi như có thể nhìn được ra, một chút phẩm cũng đều không có. Chậc chậc, mắt nhìn của Nhược Vũ cũng chả ra sao cả.


“Anh là ai, có quan hệ gì với Nhược Vũ?” Nghe thấy xưng hô của anh ta với Hạ Nhược Vũ, cả khuôn mặt của Công Danh đều biến đen.


Kiều Duy Nam móc lỗ tai, lại thổi ngón tay, không mặn không nhạt nói: "Cái này thì anh không quản được, tôi khuyên anh tốt nhất không nên hỏi nhiều.” “Nhược Vũ là bạn gái của tôi, các người cứ mang cô ấy đi như vậy, tôi có thể báo cảnh sát đó." Cảm giác của Hàn Công Danh mách bảo rằng người đàn ông trước mặt này cùng với người đàn ông đã đưa Hạ Nhược Vũ đi đều không phải là người dễ trêu chọc Nhưng hiện tạà xã hội pháp trị, anh ta không tin hai người bìnhà có thể một tay che trời, cả tầng này chỗ nào cũng có camera giám sát cả.


Kiều Duy Na giống như là nghe thấy chuyện cười gì đó, anh ta nhị không được mà bật cười vài tiếng, cuối cùng còn khoa trương mà xoa khoe mắt. Anh ta nói là kẻ đồng tình: "Trình độ của anh còn chưad cách để hỏi. Tôi khuyên anh tốt nhất không nên dây dưa với Nhược Vũ nữa, nếu không hậu quả anh không gánh nổi đâu.” Người đàn ông này không giống như đang uy hϊế͙p͙, càng giống như là đang kể lại một sự thật mà thôi.


available on google playdownload on app store


Vẻ mặt của Hàn Công Danh càng trở nên khó coi hơn, sau đó anh ta cắn chặt răng: “Anh nói cho tôi biết 6 th là ai?" Anh ta không tin, khoảng cách giữa người với người thật sỤkhaiến mức không chạm tới được như vậy không.


Kiều Duy Nân thấy Hàn Công Danh vẫn chưa từ bỏ ý định, anh ta hơi có chút không kiên nhẫn, cười nhạt nói: “Chi xã hội này không thiếu nhất chính là con tra, vẫn nên xem xét lại thân phận của mình một chút đi.” Dứt lời, anh ta phất tay với người đứng phía sau: - “Dẫn người đi” Bảy tám người đàn ông mặc trang phục thường ngày tóm lấy người rồi cung kính đi theo phía sau.


Trong phòng bao chỉ còn lại có Lâm Minh Thư cùng với Hàn Công Danh đang thở gấp nặng ne.
“Hàn Công Danh.." Cô ta biết điều này là một đả kích rất lớn đối với Hàn Công Danh, nhưng như vậy cũng tốt, Hàn Công Danh sẽ hết hy vọng với Hạ Nhược Vũ.


Hàn Công Danh đưa tay ra gạt bàn tay đang muốn an ủi anh thủa Lâm Minh Thư xuống:
“Minh Thư, cô chiết quan hệ giữa tên đàn ông kia với Nhược Vũ là gì không?" “Tôi, tôi không biết." Lâm Minh Thư nhỏ giọng trả lời.


Hàn Công Danh vừa trở về từ nước ngoài, không hiểu rõ thế cục ở thành phố Đà Nẵng, vậy nên cũng không biết lề lối, càng không biết Mạc Du Hải là ai. Nhưng khi anh ta thấy bọn họ có thể thoải mái mà sai khiến bảy tám tên thuộc hạ thì lập tức hiểu được thân phận của bọn họ chắc chắn không đơn giản.


Càng thêm kích phát lòng hiếu thắng của anh ta: “Minh Thư, tôi sẽ không buông tay cô ấy đâu.” “Vì sao?ần Công Danh chẳng lẽ anh không nhìn ra bọn be là người mà không phải chúng ta có thể trêu chọc được sao?” Rõ ràng biết là trứng chọi đá mà còn muốn vì Hạ Nhược Vũ mà tan xương nát thịt sao?


Ánh mắt Nàn Cộng Danh hiện lên tia quyết tâm: “Trong lòng Nhược Vũ vẫn còn có tôi, tôi tin cô ấy tuyệt đốhông phải là người như vậy. Thân phận của người kia cũng không nhất định phải cao quý bao nhieu, chỉ cần tôi cố gắng, cô ấy nhất định sẽ quay đầu lại một lần nữa".


Lâm Minh Thư rất muốn lớn tiếng nói cho Mạc Công Danh biết thân phận của anh ta, để cho anh ta nhận rõ được sự thật. Suy nghĩ một chút, bây giờ vẫn chưa phải lúc, đợi đến khi có được cơ hội, cô ta nhất định sẽ khiến cho Hàn Công Danh nhận ra giữa bọn họ không phải là một con đường cong song.


Bên kia, Hà Nhược Vũ bị đưa đi, cảm giác khô nóng khó nhà vặn vẹo trong ngực Mạc Du Hải, theo bản năng của thân thể mà muốn càng gần sát vào thân hình cao lớn của người đàn ông.


Nhưng giữa họ vẫn còn bị ngăn cách bởi lớp quần áo mỏng manh Cả đầu óc Ha Nhược Vũ đều đang nói, nhanh kéo quần áo của anh xuống, kéo quần áo của anh thì sẽ thoải mái hơn, là có thể giải thoát được rồi.


“Hạ Nhược Vũ, em sao vậy?” Trở lại trong xe, Mạc Du Hải cũng phát hiện ra hành động quái dị của cô, đưa tay gõ tấm kính thủy tinh phía trước.
Chú Lý ẩn cái chốt cửa, đèn trần phía sau xe liền sáng lên.


Lúc này anh mới phát hiện khuôn mặt nhỏ nhấn của người phụ nữ này đó đến mức có chút dị thường. Đôi mắt anh tối sầm lại, theo bản năng đưa tay ra sỜ, đầu ngón tay vừa mới chạm vào làn da của cô thì lậpx bị nhiệt độ nóng bỏng trên mặt cô làm cho nàng sợ.


Giọng nói trầm hấp của anh ta mang theo một tia gấp gáp Hà Nhược Vũ, em cảm thấy thế nào, không phải là em bị người ta hạ thuốc rồi chứ?" “Tôi không có ho, chỉ là cảm thấy có chút nóng, trở về tằme một lát là được rồi." Hô hấp của Hạ Nhược dồn dập đã bán đứng nhịp tim của cô đập có chút không bình thường.


Tay không ngừng lôi kéo quần áo trên người, áo lót màu hồng nhạt loáng thoảng lộ ra mà cô cũng không phát giác.


Mạc Du Hải vừa thấy động tác này của cô, trong lòng liên hiểu được rõ ràng, vẫn là không an tâm gọi một cuộc điện thoại cho người nào đó, điện thoại vang lên chưa được vài phút thì đã được chuyển tiếp “Sao vậy? Còeo cái gì muốn bàn giao nữa hả?” Giọng nói không ngay thắng của Kiều Duy Nam truyền tới.


Anh cũng không nói lời vô nghĩa với anh ta mà chỉ trực tiếp hỏi: Bây giờ cậu qua đây một chút, cô ấy có chút không thích hợp, xe của tớ vẫn còn đang đứng ở ngoài cửa” “Được, tớ tới ngay đây” Kiều Duy Nam cũng không có hỏi nhiều, treo điện thoại rồi liền chạy qua đó. Cô ấy trong miệng bạn tốt bây giờ ngoại trừ Hạ Nhược Vũ ra thì cũng không có người thứ hai.


Chờ tới khi Kiều Duy Nam vừa thấy trạng thái của Hạ Nhược Vũ, sắc mặt cũng trở nên nghiêm chỉnh lên: “Thuốc kích dục, lượng thuốc cũng không ít, trước tiên đưa đi bệnh viện đi đã." “Ừ” Mạc Du Hải đang muốn phân phó cho chủ Lý trước mặt lái xe đi.


Đột nhiên Hạ Nhược Vũ giống như là uống phải máu gà vậy, mạnh mẽ bổ nhào vào ngực Mạc Duhal, ôm lấy cổ anh ta rồi không ngừng gặm cắn.
Mogyòn thì thào: “Chân gà, cánh gà, ăn ngon":


Bên trong xe bị mất khống ch.ết một hồi, mặt Mạc D|Hà không chút thay đổi mà kéo người đang treo trên người mình xuống. Hạ Nhược Vũ giống như là ăn phải mười cân thuốc kích thích mà gắt gao ôm chặt lấy anh ta không buông, đầu lưỡi mềm mại trượt qua trượt lại ở phía sau gáy mẫn cảm của anh ta.


Ánh mắt của qui đàn ông lập tức tối sầm xuống, người phụ nữ trên người quả thực chính là yêu tinh, nhẹ nhàng mày một cái, thiếu chút nữa đã khiến cho tính chủ mạnh mẽ của anh trực tiếp bị đánh tan.


“Ừm, thật ra nếu sậu không sợ vất vả thì cũng có thể đưa cô ấy đến một khách sạn gần đây” Kiều Duy Nam có ch.ết gọn mắt há hốc mồm nhìn cảnh đồng cung sở trước mặt. Không ngờ Hạ Nhược Vũ lại mạnh mẽ như vậy, chậc chậc, thật sự là không nên nhìn mặt mà bắt hình dong.


Biểu cảm trên mặt Mạc Du Hải không thay đổi, chỉ có điều có thể thuận theo âm thanh ám muội mà nghe ra, bản nhân anh cũng thật không dễ chịu gì: “Cô ấy có thể có vấn đề gì hay không?”






Truyện liên quan