Chương 58
Trong ấn tượng của bác sĩ Triệu, Trì Trĩ Hàm chưa từng dùng phong thái như thế để nói chuyện.
Tự tin, lập trường rõ ràng.
Cho dù biết rằng trong tính cách của cô có một phần cứng cỏi thì cũng thường xuyên vì tuổi tác, chiều cao và diện mạo của cô mà bất giác coi cô chỉ như một cô bé con.
Lúc trước chọn cô, ít ít nhiều nhiều cũng có nguyên nhân là gia cảnh của cô, nếu là con gái một trong gia đình bình thường thì làm gì có nhà ai yên tâm để cô ở cùng một người mắc bệnh tâm lý chứ.
Cô thiếu tiền, lẻ loi một mình, không có gen di truyền về phương diện này, nếu gặp phải vấn đề thì tâm lý vẫn rất tốt.
Tìm cô, cả mức độ mạo hiểm lẫn chướng ngại vật đều là nhỏ nhất.
Trong lòng bác sĩ Triệu biết, ông ấy tìm Trì Trĩ Hàm cho Tề Trình là chuyện dối gạt lương tâm, bởi vì điều này nên nhà họ Tề cho Trì Trĩ Hàm một mức giá cao tới líu lưỡi.
Lúc nói chuyện với Trì Trĩ Hàm về phương án điều trị, phần lớn thời gian cô đều yên lặng bị động, bị ông ấy đào hố gài bẫy, từng bước từng bước một dẫn dắt tới điểm mấu chốt của phương án điều trị.
Ông ấy biết trong lòng Trì Trĩ Hàm từng oán thầm ông ấy rất nhiều lần, nhưng trong lòng cô nhóc này có một cán cân, chỉ cần không làm vỡ thế cân bằng của cán cân trong lòng cô thì cô sẽ cười cười cho qua.
Hôm nay xem ra đã đụng vào điểm mấu chốt của cô rồi.
Cô cự tuyệt việc buộc chung chuyện tình cảm của cô với phương án điều trị, nói năng vô cùng mạch lạc.
Khéo là ở chỗ, mười một ngày trước, Tề Trình nói với ông ấy những lời có ý tứ y hệt, anh nói bất kể Trì Trĩ Hàm rời đi bao lâu thì anh cũng sẽ không xuất hiện phản ứng giảm thuốc, loại phương án này không cần thiết.
Lúc đó, ông ấy chỉ coi những lời đó của Tề Trình là do mắc bệnh tâm lý lâu ngày nên nhận thức lộn xộn.
Ông ấy cũng không tin rằng chuyện tình cảm có mục đích ban đầu là trị bệnh này lại thật sự có thể biến Tề Trình thành cái dáng vẻ đó, Trì Trĩ Hàm sẽ vì điều trị mà đè nén bản tính của mình, hơn nữa, bản thân chuyện tình cảm này vốn đã là một loại mạo hiểm.
Cho nên ông ấy cũng không để tâm, kèm với đó, ông ấy cũng ôm thái độ bi quan đối với việc Tề Trình chuyển biến tốt hơn.
Nhưng hôm nay Trì Trĩ Hàm đã làm ông ấy lay động một cách đúng lý hợp tình.
Tính cách của cô không phải là kiểu già mồm, lý do đúng lý hợp tình mà cô đưa ra là cô cảm thấy chuyện yêu đương của mình rất bình thường, cho dù đối tượng yêu đương của cô là một người đàn ông chỉ cần phát bệnh là chỉ có thể kiệt sức nằm trên giường.
Ông ấy vì điều hết sức đơn giản này mà cảm động, cũng thấy xấu hổ cho những suy nghĩ trong lòng mình, nhưng về khía cạnh chuyên môn, ông ấy lại không cách nào vượt qua được.
“Tiểu Trì à…” Bác sĩ Triệu cầm kính lão gõ gõ lên mặt bàn, tốc độ nói rất chậm: “Từ trước đến giờ tôi vẫn luôn rất tin tưởng cô, loại lòng tin này đến từ việc tôi rất tin vào chuyên môn của mình, tôi đã quan sát cô rất lâu, thông qua các loại kiểm tr.a mà xác định được rằng cô thật sự có thể tham gia vào phương án điều trị. Cho nên mặc dù trong suốt quá trình cô đã phạm lỗi nhiều lần, những chuyện đã dặn dò, ngoài việc bảo Tề Trình uống thuốc đúng giờ ra thì những cái khác cô đều không hoàn toàn làm theo ý tứ của tôi, nhưng tôi cũng chưa từng nói điều gì, cô có biết là vì sao không?”
Trì Trĩ Hàm lắc đầu.
Tề Trình ở phía sau lo rằng nội dung cuộc nói chuyện như vậy sẽ khiến Trì Trĩ Hàm không thoải mái nên đã ngồi dậy, ra vẻ đề phòng.
“Tôi là thầy thuốc, không phải là người đối địch với hai người, đừng có nhìn tôi bằng cái ánh mắt đó.” Bác sĩ Triệu dở khóc dở cười: “Tôi biết cô có thể nói như vậy là vì mức độ tiếp nhận của Tề Trình đối với phản ứng chân thật của cô rất cao.”
“Nhưng mà lần này không hẳn giống như vậy, lần này liên quan đến điểm mấu chốt trong điều trị.” Bác sĩ Triệu hiếm khi nói năng thành khẩn như vậy, không vòng vo cũng không làm dịu bầu không khí: “Cho dù về mặt tình cảm tôi đã bị cô thuyết phục, nhưng về mặt chuyên môn, tôi không thể nào đồng ý được.”
Trì Trĩ Hàm nhíu mày: “Ông hy vọng tôi sẽ thuyết phục ông về mặt chuyên môn?”
Đây không phải là bắt nạt người ta sao… Cô thì biết cái gì về tâm lý học chứ.
“Hoặc là có thể đưa ra phương án thay thế chứng minh những lời cô vừa nói, cô rời khỏi Tề Trình, cậu ấy sẽ nhớ nhung, nhưng vẫn có thể tự mình điều tiết cảm xúc tiêu cực, giống như những người bình thường.”
Trì Trĩ Hàm ngây ra một lúc, cô vẫn nói không lại được bác sĩ Triệu, dùng hết sức lực cũng chỉ đủ chống đỡ được phần mở màn…
“Thật sự không phải là tôi cố ý làm khó hai người, quá trình hai người ở chung tôi đã thấy rõ ràng, tôi cũng xem như là một nửa bà mối.” Bác sĩ Triệu mở miệng lần nữa đã là giọng điệu gài bẫy quen thuộc: “Nhưng mà tình trạng hiện tại của Tề Trình chính là thế này, cậu ấy không muốn trở thành người bình thường, theo ý cậu ấy, hiệu quả như hiện giờ đã là điểm cuối của quá trình điều trị.”
“Nhưng chứng sợ giao tiếp vẫn còn chưa được điều trị, phản ứng đáp trả kích thích của Tề Trình vẫn còn, cậu ấy vẫn chưa ra được khỏi nhà.”
“Hiện giờ hai người còn trẻ, tình yêu đang trong giai đoạn nồng nhiệt, cảm thấy mọi chuyện đều có thể giải quyết, nhưng cô có từng nghĩ tới hay chưa, nếu thêm mười năm nữa mà Tề Trình vẫn như hiện giờ, cô có tự tin rằng sẽ có thể khiến chứng uất ức của cậu ấy không tái phát nữa không?”
“Nếu tái phát một lần nữa, cô cảm thấy cậu ấy còn có thể khỏe lại sao?”
Cái bẫy này rất nặng.
Trì Trĩ Hàm á khẩu không trả lời được.
Bởi vì những gì bác sĩ Triệu nói hoàn toàn là sự thật, vấn đề quan trọng nhất đối với Tề Trình hiện giờ là bản thân anh không muốn hoàn toàn khỏi hẳn.
Đối với ba chữ ‘người bình thường’ kia, anh vô cùng bài xích.
“Nhưng tách ra một tháng cũng không có nghĩa là những tình huống mà ông nói sẽ có thể giải quyết được.” Giọng nói của Trì Trĩ Hàm đã yếu hơn một chút, khịt khịt mũi.
“Mức thấp nhất rồi, đây là cột mốc quan trọng được tích lũy từ vô số ca bệnh tương tự.” Bác sĩ Triệu lại gõ gõ kính lão: “Không phải là tôi không chịu nói lý, so với chuyện tình cảm giữa những người trẻ tuổi như hai người thì tôi còn tin vào khoa học hơn, tin vào kinh nghiệm hơn.”
Trì Trĩ Hàm giật giật, đang muốn nói nữa thì tay lại bị Tề Trình tóm lấy.
“Tại sao bác sĩ Triệu lại cảm thấy, cháu sẽ trở lại vạch xuất phát?” Giọng nói của Tề Trình truyền tới từ sau lưng cô, Trì Trĩ Hàm quay đầu, nhìn thấy Tề Trình cũng đang nhìn cô, trong đáy mắt có ý cười.
Ý cười ấm áp.
“Quả thật cháu rất bài xích việc mình sẽ trở thành người bình thường, bởi vì cháu cảm thấy cháu không thể nào dung nhập trở lại xã hội.”
“Nhưng mà cháu không hề từ chối điều trị, đợt giảm thuốc này, mấy phương án như là để Trì Trĩ Hàm quay video ở bên đối diện mà chú nói, cháu đều tiếp nhận, chưa hề phản đối.”
“Tại sao chú lại cảm thấy như vậy là chưa đủ?”
Bác sĩ Triệu vẫn đang gõ gõ cặp kính lão của mình, không trả lời ngay lập tức.
Trì Trĩ Hàm lại trừng mắt, phát hiện ra mấy vấn đề mà Tề Trình hỏi cũng là sự thật.
“Tại sao chú lại cảm thấy, Trì Trĩ Hàm ở cùng với cháu chỉ có thể là suốt mấy chục năm sau sẽ đều giam mình trong này nấu cơm cho cháu mỗi ngày?”
“Bác sĩ Triệu, lần kiểm tr.a vừa rồi, chú biết rõ thể lực cháu không tốt nhưng vẫn không ngăn cản cháu đưa ra yêu cầu kiểm tr.a thêm lần nữa, thực ra là bởi vì chính chú cũng không tin.”
Không tin vào kết quả có được từ các số liệu, cho nên mới để mặc cho anh kiểm tr.a thêm lần nữa, cho dù phức tạp, hao tổn trí nhớ.
…
Mắt Trì Trĩ Hàm càng mở lớn hơn, bị Tề Trình dùng ngón tay khẽ búng xuống gáy một cái.
“Ngốc nghếch.” Giọng của anh rất nhẹ, có chút bất đắc dĩ.
Vừa bắt đầu thương lượng đã để lộ hết cả con át chủ bài, đến cuối cùng bị bác sĩ Triệu đẩy thẳng vào hố.
Một người hoàn toàn không biết gì về tâm lý học như cô sao có thể thắng được chuyên gia.
“Cô ấy tin rằng cháu đã chuyển biến tốt đẹp còn hơn tất cả mọi người.” Tề Trình nhìn bác sĩ Triệu, cười có chút bất đắc dĩ: “Chú còn chuyên nghiệp hơn cả cháu, cho nên hẳn chú cũng biết rằng với triệu chứng như hiện giờ của cháu, thứ cháu thiếu nhất chính là lòng tin.”
“Phương án còn ổn thỏa hơn, đơn giản hơn cả phương án mang tính thử nghiệm này của chú.”
“Hiện giờ vấn để căn bản không phải là ở việc giảm thuốc mà là ở chú.”
Hiệu quả điều trị trước mắt đã không còn có thể định nghĩa là một cột mốc quan trọng trong điều trị theo ý nghĩa ban đầu nữa rồi.
Bởi vì tiến triển quá nhanh, bởi vì nguyên nhân chủ yếu dẫn tới sự tiến triển là tình yêu giữa hai người, thứ mà bác sĩ Triệu cũng cho rằng không đáng tin.
Để đảm bảo không có bất kỳ sai sót nào, bác sĩ Triệu luôn luôn có ý định kiểm chứng.
“Thật ra với tình huống trước mắt của cháu, việc cần làm chỉ là cân nhắc tình hình cụ thể để giảm thuốc dần dần, cộng với tiến hành điều trị theo phương pháp giải mẫn cảm hệ thống là được, cháu sẽ phối hợp.”
“Cháu không muốn lãng phí ba mươi ngày này chỉ để kiểm chứng xem kết quả kiểm tr.a trước đó có chính xác không.”
…
Trì Trĩ Hàm chớp chớp mắt.
Tề Trình trông thật nghiêm túc, thật chuyên nghiệp.
Anh rất nghiêm túc thảo luận phương án điều trị của anh với bác sĩ Triệu, hơn nữa còn rất hăng hái.
“… Anh thật đẹp trai.” Trì Trĩ Hàm nhăn nhăn cái mũi, hai mắt biến thành hình trái tim.
Lỗ tai Tề Trình đỏ lên, bàn tay đang nắm tay cô mất tự nhiên giật giật, giống như không quen được khen như vậy.
…
Rất muốn hôn anh…
Tại sao bác sĩ Triệu còn chưa ra về…
“Cháu…” Bác sĩ Triệu liên tục vuốt nhẹ cặp kính lão trong tay: “Thật sự đã thay đổi rất nhiều.”
Mỗi ngày Trì Trĩ Hàm đều viết email miêu tả kĩ càng tình trạng tinh thần trong ngày của Tề Trình cho ông ấy, thực ra ông ấy biết rõ sự tiến triển của Tề Trình, kết quả kiểm tr.a và các số liệu là không thể gạt người.
Ông ấy đưa ra phương án ba mươi ngày cũng chỉ là để đảm bảo không có bất kỳ sơ suất nào, ông ấy không muốn nỗ lực suốt mười năm sẽ thất bại chỉ trong gang tấc.
Cẩn thận ngẫm lại, đây là khúc mắc của ông ấy.
Bởi vì lúc đầu đã dùng thủ đoạn không đủ khách quan để đưa Trì Trĩ Hàm vào phương án điều trị này, cho nên theo bản năng cảm thấy không đáng tin.
Quả thật ông ấy cũng cảm thấy, chỉ có ba mươi ngày mà thôi, đối với hai người trẻ tuổi mà nói thì chẳng mấy chốc đã qua.
Nhưng lại thật sự không ngờ được rằng như vậy sẽ đụng vào điểm mấu chốt của Trì Trĩ Hàm, cũng không ngờ được rằng Tề Trình sẽ vì lời đáp trả của Trì Trĩ Hàm mà nói chuyện mạch lạc như vậy.
“Cho dù không có ba mươi ngày này thì sau khi đợt giảm thuốc kết thúc, Tiểu Trì cũng cần phải trở lại cuộc sống bình thường, chuyện này, cháu cần phải làm.” Bác sĩ Triệu lại đeo kính lão lên, mở bệnh án ra bắt đầu viết.
“Cháu sẽ.” Tề Trình gật đầu.
Anh không thích dáng vẻ Trì Trĩ Hàm bị hỏi tới á khẩu không trả lời được, chỉ có thể hít hít mũi.
Trước kia anh cũng đã từng thảo luận phương án điều trị với bác sĩ Triệu, nhưng có tính công kích như vừa rồi vẫn là lần đầu tiên.
Lần đầu tiên bác sĩ Triệu đứng trước mặt anh nhắc tới chuyện để Trì Trĩ Hàm rời khỏi cuộc sống của anh ba mươi ngày, suy nghĩ đầu tiên trong lòng anh chính là bác sĩ Triệu không tin tưởng.
Với tính cách của anh, chỉ cần trong lòng có nút thắt thì sẽ lập tức không chủ động nữa.
Mãi cho tới hôm nay, Trì Trĩ Hàm đứng chắn trước mặt anh, nói rằng tình yêu của họ chưa từng có triệu chứng bệnh.
Những lời này để lại ảnh hưởng trong lòng anh còn lớn hơn nhiều so với tưởng tượng của anh.
Từ trước tới giờ, thứ anh thật sự để ý cũng chỉ là thái độ của Trì Trĩ Hàm đối với anh, rốt cuộc là vì anh là bệnh nhân, hay là cô thật sự thích anh.
Anh vẫn luôn cố gắng hết sức để né tránh vấn đề dễ đi vào ngõ cụt này, có hỏi cũng không dám hỏi kĩ.
Không ngờ rằng lại nghe được câu trả lời dưới tình huống như vậy, cũng không ngờ rằng lúc Trì Trĩ Hàm nói lại không hề có một chút do dự.
Dáng vẻ rất đương nhiên.
Là cái dáng vẻ khiến tim anh đập thình thịch lúc ban đầu.
Cô vẫn không hề thay đổi, thật tốt.
***
Bác sĩ Triệu cảm thấy mình có chút không vui.
Trì Trĩ Hàm che chở Tề Trình, ông ấy còn có thể tự giễu rằng cô nhóc do mình tìm tới bị Tề Trình dụ đi, nhưng mà Tề Trình thẳng thắn vạch trần sự thiếu lòng tin của ông ấy bằng một phương pháp có tính công kích như vậy thật sự khiến ông ấy có chút mất mát.
Bệnh nhân suốt mười năm qua của ông ấy.
Lần này dường như đã thật sự bước ra khỏi con đường của cậu ấy rồi.
Thật sự sắp khỏe lại rồi…
“Ngài trước hết là bạn của ba cháu, sau đó mới là bác sĩ của cháu.”
“Cháu còn có thể thảo luận các vấn đề tâm lý với ngài, hơn nữa, ngài cũng biết, cháu không thể nhanh chóng khỏi hẳn như vậy.”
Con đường còn rất dài, hiện giờ họ vui vẻ chỉ là vì rốt cuộc cũng đã đi đúng đường rồi mà thôi.
Lúc này lại dở giọng xưng ‘ngài’.
Vừa rồi lúc vạch trần bóc mẽ ông ấy thì cứ chú chú chú.
Bác sĩ Triệu hừ hừ.
Quyết định thôi không chế nhạo cậu ta trước mặt bạn gái nữa, thu hồi bệnh án, giao cho Trì Trĩ Hàm đơn thuốc và liều thuốc đã được sửa lại.
“Uống đúng liều ghi ở đây, ngày mai tôi sẽ cho người đưa thuốc tới.” Bác sĩ Triệu nghĩ một chút: “Trong khoảng thời gian này cô phải chú ý trạng thái tâm lý của cậu ấy nhiều một chút, nếu cậu ấy dần mất đi hứng thú với những việc bình thường hay làm thì nhớ phải báo cho tôi trước tiên.”
“Được.” Trì Trĩ Hàm đứng lên nhận lấy đơn thuốc.
“Tôi đi đây, dù sao hai người cũng không chào đón tôi.” Rốt cuộc bác sĩ Triệu cũng có chút tức giận.
“Bên đối diện có điểm tâm tôi đã làm xong, trong hai cái bình nhỏ, bên trên dán nhãn màu xanh.” Trì Trĩ Hàm cười, lúc tiễn bác sĩ Triệu ra khỏi cửa còn cố ý bồi thêm một câu: “Còn nữa, mấy cái bình mà lúc trước ông lấy có thể trả lại cho tôi không? Tôi sắp hết bình rồi.”
…
Bác sĩ Triệu tiếp tục hừ hừ.
Quyết định tiếp tục tốt bụng không chế nhạo cô nhóc này ở trước mặt bạn trai, dù sao cô nhóc này cũng quá dễ bắt nạt, bạn trai người ta sẽ đau lòng.
Cứ để ông ấy đóng vai người ác đi.
Ông ấy cũng chỉ là một bác sĩ mà thôi, chẳng lẽ lại thật sự đi chia rẽ hai người họ sao.
Hừ.
Yêu đương thì giỏi lắm sao?!