Chương 16
- Không có gì đâu... sau mỗi lần gây lộn là cậu ấy trở nên ghét mọi thứ xung quanh như vậy đó.
Dạ Ly nhìn Nhan Tiếu đang hận hực ngồi không thèm liếc nhìn ai anh bỗng nhớ đến một cô gái. Cô bạn đó Dạ Ly gặp hồi tiểu học, khi ấy anh là một cậu bé nhút nhát kinh khủng hay bị đám đàn anh lớp trên bắt nạt. Một lần anh đang bị mấy anh lớp trên bắt nạt thì cô bạn đó xuất hiện bảo vệ cậu. Cô bé đó oai hùng một mình đánh hết đám người kia. Dạ Ly chưa kịp cảm ơn cô đã bỏ đi không nhìn anh lấy một cái.* Lí do anh thích các cô bé mạnh mẽ là đây*
Tiểu Mộc đẩy đẩy Nam Huyền nhìn về chỗ Dạ Ly đang thẫn thờ nhìn Nhan Tiếu.
- Ê sao thẫn thờ vậy Dạ Ly.... - Nam Huyền vỗ vai Dạ Ly
- Không chỉ là.... Nhan Tiếu làm tớ nhớ tới một cô bé tớ thích hồi tiểu học thôi. Cô ấy mạnh mẽ như Nhan Tiếu vậy. - Dạ Ly mỉn cừoi nhìn Nhan Tiếu
Tiểu Mộc giật mình.... Hồi tiểu học Nhan Tiếu đã từng cứu nhiều người khỏi bị bắt nạt nhưng mỗi lần cứu xong là người đó thích Nhan Tiếu luôn mới sợ chứ. Có lẽ Dạ Ly lại được Nhan Tiếu cứu rồi thích cô bạn này chứ. Tiểu Mộc kéo Nam Huyền lại thì thầm một cái gì đó bí hiểm lắm.
Trong giờ học, Dạ Ly luôn luôn nhìn sang chỗ Nhan Tiếu khiến các bạn gái trong lớp ghen tị với cô. Ngay cả Nam Huyền và Tiểu Mộc cũng liếc nhìn hai người kia một cách bí hiểm. Cô giáo thì chẳng biết gì nên vẫn thao thao bất tuyệt giảng bài. Nhan Tiếu từ lúc đó cho đến khi gia về không hề nói một câu nào cả.
Nam Kì đứng chặn trước mặt Tiểu Mộc cùng với Nam Huyền và Dạ Ly.
- Mọi người bỏ rơi Nhan Tiếu rồi sao? Tình bạn tốt đẹp nhỉ. - Nam Kì cười khẩy.
- Cô ấy không muốn chúng tôi đi cùng. À mà liên quan tới cậu sao Nam Kì - Tiểu Mộc liếc khuôn mặt điển trai của Nam Kì một cách kinh thường
Bỗng nhiên một cái cặp từ đâu bay ra vô chúng mặt Nam Kì. Anh ta ôm mặt lại, có vẻ khá đau. Kim Dung thấy người yêu mình bị như vậy thì chảy lại đỡ Nam Kì quay sang chỗ bọn họ quát to.
- Là ai trong số chúng mày ném cặp vào mặt Nam Kì vậy hả!!!!
- Tao ném đó - Giọng nói lạnh như băng mang theo sát khí đùng đùng của Nhan Tiếu.
Nhan Tiếu bước tới nhặt cặp mình lên rồi khinh thường nhìn Kim Dung và Nam Kì nói.
- Tốt nhất là hai người tránh xa chúng tôi ra. Đừng có làm phiền bọn tôi nữa.... Loại người như hai ngươi đừng khiến Nhan Tiếu phải bẩn tay đánh.
Giọng nói của Nhan Tiếu khiến cho Kim Dung giật mình đỡ Nam Kì đi chỗ khác... * Chị Nhan Tiếu em hâm mộ chị quá !!! Nhan Tiếu vác cặp đi về nhà. Nam Huyền cùng Tiểu Mộc cũng về lại biệt thự nhà họ Nam.
Thành phố phồn hoa ngoài cửa xe chậm rãi nga xuống, khẽ tựa vào ghế xe Tiểu Mộc nhắm mắt lại nói.
- Nhan Tiếu chắc sẽ mất một thời gian để vui vẻ trở lại nhỉ.
- Chúng ta là bạn bè của cô ấy lâu như vậy rồi còn gì, đương nhiên là mất một thời gian. - Nam Huyền mệt mỏi nói.
- Không được, mình không chấp nhận cậu ấy trở lại thành con người như trước đây!!! Nếu cậu ấy trở lại như trước chẳng phải gia đình Nhan Tiếu sẽ đuổi cậu ấy ra khỏi nhà mất!!!.
Tiểu Mộc lay lay Nam Huyền, nước mắt tràn ra khỏi khéo mi. Nam Huyền thấy cô khóc thì vuốt vuốt mái tóc dỗ dành cho cô nín.* ghê quá trời luôn* Nhưng trong long cũng khá lo lắng cho Nhan Tiếu nếu cô trở lại thành con người bất cần như trước đây thì người đau khổ nhất lại là người mà anh yêu thương nhất.