Chương 54

Sáng hôm sau, Tĩnh Phong dậy sớm hơn nên anh đi mua đồ ăn. Thiên Giai xuống bếp chuẩn bị mọi dụng cụ cần dùng, để khi anh về chỉ việc nấu ăn. Bỗng cô nghe tiếng xe hơi đỗ bên ngoài liền chạy ra mở cửa, kèm theo lời nói ẩn giấu sự vui mừng:
- Phong…
Nhưng không phải là Tĩnh Phong, mà là Tuấn Kiệt và Tích Ngọc.


- Ơ, chào anh. Đây là ai vậy Ngọc?
- Bạn trai em chị ạ – Tích Ngọc nháy mắt với Tuấn Kiệt. Ngay cả anh cũng không lường trước được trò nghịch ngợm này của cô. – Vào nhà thôi chị, vào đi anh – Tích Ngọc nắm tay Tuấn Kiệt vào nhà.
Thiên Giai không biết phải xử trí thế nào liền gọi cho Tĩnh Phong:


- Anh sắp về chưa?
- Đang trên đường về.
- Anh lái xe nhanh lên một chút, mà phải cẩn thận đó. Ngọc dẫn bạn trai về, em không biết làm sao.
- Bạn trai? – Tĩnh Phong ngờ vực, mới sáng sớm mà đã có chuyện rồi.


- Đúng vậy, anh chàng đó cao ráo, nhìn cũng được. Anh về nhanh nhanh đi. Nhớ mua thêm hai suất ăn sáng nữa nhé.
- Ừ, mà này, đừng khen ai khác trước mặt anh, nhất là đàn ông. Anh sẽ ghen đấy.
- Hì, em quên mất. Được rồi, anh lái xe cẩn thận nhé, bye anh.


Thiên Giai ngắt máy rồi đi vào nhà, thấy hai người họ cười nói vui vẻ, không nỡ phá không khí, Thiên Giai liền đi thẳng xuống bếp lấy nước và trái cây. Tích Ngọc gọi giật cô lại:
- Chị, ngồi xuống đây cùng chờ anh ba về luôn đi.


- Hai người cứ ngồi đi, chị đi lấy ít nước với trái cây. À, hai người ở lại ăn sáng luôn nhé, Tĩnh Phong mua đồ sắp về rồi.
- Được ở lại ăn hả chị? Sướng quá. – Tích Ngọc quay sang Tuấn Kiệt hỏi – Anh ở lại ăn luôn nhé.
- Như thế có tiện không?
- Tiện mà – Tích Ngọc nắm tay Tuấn Kiệt


available on google playdownload on app store


- Không sao, cậu cứ ngồi lại đây đi, Tĩnh Phong biết cậu là người yêu Tích Ngọc thì sẽ dễ tính lắm. – Thiên Giai
- Ừ, vậy cũng được – Tuấn Kiệt nhìn Tích Ngọc cười ôn nhu
Bên ngoài có tiếng đỗ xe, Thiên Giai vội chạy ra mở cửa. đón lấy đồ từ tay Tĩnh Phong
- Đưa em cầm cho, anh mau vào nhà đi.


- Ừ, cẩn thận đấy. Em cầm đồ ăn sáng đi, chỗ này để anh cầm.
Thiên Giai đi bên cạnh Tĩnh Phong. Tĩnh Phong vào tới nhà, thấy anh trai mình thì rất ngạc nhiên, nhưng anh không hề biểu lộ. Anh muốn xem hai người này sẽ diễn kịch gì.


- Anh ngồi đây chơi đi, em xuống dọn đồ ăn sáng ra. Đưa mấy thứ kia cho em. – Thiên Giai nói
- Ừ. Chào cậu – Tĩnh Phong đưa tay ra bắt tay Tuấn Kiệt. Anh cũng vô tư đáp lại.
Thiên Giai dọn thức ăn ra, nói vọng lên:
- Ba người xuống ăn nào, mọi thứ xong rồi.
- Em lên đây một chút -Tĩnh Phong


Thiên Giai vội vàng đi lên, Tĩnh Phong chỉ cho cô ngồi xuống cạnh anh.
- Anh hỏi em, Ngọc nói người này là người yêu nó?
- Đúng vậy, chứ anh nghĩ là gì? – Thiên Giai hồn nhiên hỏi lại


- Cô nương ơi là cô nương. Cô ngốc vừa vừa thôi. – Tĩnh Phong nhăn mặt, đưa tay điều chỉnh hướng mắt của Thiên Giai rồi chỉ – Em nhìn cho kĩ đi : đôi mắt đó, nụ cười đó, cách nói chuyện đó cả sống mũi đó, giống nhau nhưng khác của anh đúng không?


- Đúng – Thiên Giai gật đầu như một cái máy sau khi quan sát
- Đó là do họ học mẹ, còn anh học ba.
- Nói vậy là.. – Thiên Giai ngỡ ngàng.
- Đây là anh trai anh, hơn anh 2 tuổi cô à – Tĩnh Phong cười khổ.
- Cái gì Anh.. anh trai anh? – Thiên Giai không thể tin vào tai mình


- Thằng Phong nói đúng đó em dâu – Tuấn Kiệt cười – Anh là anh trai Phong với Ngọc, anh tên Tuấn Kiệt. Nó chưa nói với em về anh sao?
- Dạ có, nhưng anh đang ở nước ngoài mà.
- Anh mới về hôm qua, sinh nhật Phong.
- À..- Thiên Giai gật khẽ.


- Xuống ăn sáng không thôi đồ nguội mất. Em đói quá rồi đây này. – Tích Ngọc than, kéo tay Thiên Giai xuống bếp, kéo ghế ngồi phía đối diện Thiên Giai.- Em ăn đây à.
- Ăn đi – Tĩnh Phong.


Bữa sáng hôm đó đúng là một buổi sáng vui vẻ. Sau đó, Tĩnh Phong và Tuấn Kiệt lái xe đưa Thiên Giai, Tích Ngọc đi coi phim mới nhất mà theo Tích Ngọc, bộ phim đó rất tuyệt. Ba ngày sau Tuấn Kiệt lên đường trở về vùng trời du học của mình.
_________________________________________________________________________________________________


” Người ta nói, khi con người cảm thấy mình hạnh phúc thì không phải là sẽ hạnh phúc mãi mãi, mà chỉ là sự khởi đầu của đau khổ. Chỉ cho đến khi con người tự giải thoát mình, tự tìm cho mình thứ gọi là hạnh phúc vĩnh hằng, thì đó mới thực là hạnh phúc…”






Truyện liên quan