Chương 58
Đúng như Thiên Giai nghĩ, Tĩnh Phong không hề đến gặp cô thêm một lần nào nữa, nhưng cô vẫn cảm nhận được anh vẫn luôn theo dõi cô.
Thiên Giai dứt lòng làm anh đau thêm một lần, chứ không để anh ở lại trong nước.
Chiều tháng 3, nắng nhuộm vàng khoảng sân sau rộng rãi, cũng là lúc Thiên Giai gặp Tích Ngọc.
- Em gọi cho anh Phong rồi chứ? – Thiên Giai hỏi.
- Dạ.
Anh nói anh sẽ đến, nhưng anh không hề biết chị ở đây – Tích Ngọc trả lời - Cám ơn em, lần này chắc em phải chịu đau rồi.
- Em không sao.
Chị, dừng lại đi, anh Phong có thể không đi du học nhưng mất chị anh biết làm sao? – Tích Ngọc nắm tay Thiên Giai ” Tôi là thằng ngu xuẩn nhất thế gian khi yêu em” Câu nói đó lại trở về trong trí óc Thiên Giai, nhắc cô phải tỉnh táo, cô và anh đã không còn được như xưa nữa rồi.
- Không, anh ấy sẽ đau, sẽ hận, nhưng mọi thứ rồi sẽ qua.
Chị có đáng là gì đâu.
Em yên tâm.
- À quên, cuối tuần này em và anh sẽ bay.
Hôm qua anh đã đặt vé rồi chị à.
Chuyến 3h chiều của hãng Y, số ABC.
- Nhanh vậy sao? - Em cũng không ngờ, anh rất dứt khoát.
Hình như anh đang tới.
- Được, diễn thôi.
Thiên Giai gật đầu với Tích Ngọc.
Bây giờ là khoảnh khắc định mệnh, có lẽ sẽ đưa Tĩnh Phong đi xa Thiên Giai mãi mãi.
Thiên Giai vung tay đánh Tích Ngọc, đúng lúc đó Tĩnh Phong bước vào, anh không thể tin vào mắt của mình.
- Hai người làm gì vậy hả? – Tĩnh Phong lạnh giọng - Anh, anh, cứu em với.
Chị ta đúng là hồ ly tinh.
Anh đừng quyến luyến chị ta nữa – Tích Ngọc bắt đầu rơi nước mắt.
- Cô nói ai là hồ ly tinh? – Thiên Giai trừng mặt - Tôi nói chị đó, chị đừng có giả ngây nữa.
Không phải từ trước giờ chị tiếp cận anh Phong để lấy thông tin sao? Lúc nãy chị còn bắt tôi phải giúp chị quay lại bên cạnh anh Phong mà.
- Cô.
- Thiên Giai tức tối -”Chát” – Một cái tát lên má của Tích Ngọc - Chị.
chị…- Tích Ngọc ôm má, chỉ vào mặt Thiên Giai, rồi quay sang cầu cứu anh.
Tĩnh Phong lúc này đã rất tức giận, em gái anh, anh còn chưa đánh lấy một roi.
Vậy mà con người này lại cả gan dám làm việc đó, còn trơ trẽn đòi quay lại.
” Chát” – Lần này là Tĩnh Phong đánh Thiên Giai – Cô cút ngay, từ nay đừng bao giờ xuất hiện trước mặt tôi nữa.
Tôi và cô xem như không quen biết.
Nếu cô còn đụng đến Ngọc, tôi sẽ không tha thứ cho cô đâu.
- Tĩnh Phong nhìn Thiên Giai với ánh mắt sắc lạnh, kéo Tích Ngọc ra khỏi sân.
Lúc này chỉ có Thiên Giai ở đó, cô thật sự ngã khụy.
Cô cảm thấy mình dường như không còn sức đứng lên, cô lại khóc.
Từ bao giờ cô yếu đuối đến như thế? Nhưng nỗi lòng của cô, anh không bao giờ biết được, vĩnh viễn không.
Những ngày sau đó là chuỗi ngày cô hứng nhiều gạch đá cùng những lời chỉ trích, thậm chí là chế giễu từ các học sinh cùng trường.
Nhưng cô đều nhắm mắt cho qua.
Quốc Vũ và Kỳ Dương có đến chỗ cô một lần, nhưng cô đều khéo léo che đi sự thật khiến họ không khai thác được thông tin gì từ cô.
*************** Chớp mắt đã đến cuối tuần.
Hôm nay là ngày Tĩnh Phong bay sang một vùng trời mới, bên anh mọi thứ đều mới.
Chiều tối hôm đó, Thiên Giai vẫn đi làm ở quán cà phê.
Giọng cô dẫn chương trình trên ti vi vang lên đều đều: ” Sau đây là bản tin của thành phố.
Chiều nay, ngày 18/ , từ sân bay thành phố một chiếc máy bay của hãng Y mang số ABC rời sân lúc 3h đã gặp tai nạn.
Khi bay qua vùng biển, máy bay bất ngờ mất lái và rơi thẳng xuống biển.
Trên máy bay có 186 người, trong đó có 50 người ngoại quốc, còn lại là công dân trong nước.
Hiện nay, mọi nỗ lực tìm kiếm đang đạt đến mức độ cao, nhưng mới chỉ tìm được 25/186 hành khách.
Chúng tôi sẽ thông báo cho mọi người về kết quả.
Xin cảm ơn đã theo dõi” Tim Thiên Giai như thắt lại, đó chính là tuyến mà Tĩnh Phong và Tích Ngọc đi chiều nay.
Nói vậy có nghĩa là anh và Ngọc đã gặp nạn.
Cô như không tin vào tai mình.
Cô nhấn máy gọi cho Thế Khải: - Anh, làm ơn nói với em rằng chuyến bay đó đi bình an đi.
- Thiên Giai em đang ở đâu, anh đến ngay – Thế Khải lo lắng.
- Trả lời em đi.
- Đợi anh.
– Chỉ 10p sau Thế Khải đã đứng trước mặt Thiên Giai, ôm cô vào lòng mình, an ủi – Anh ở đây, đừng khóc nữa.
- Nói đi, làm ơn nói chuyến bay đó đi bình an đi.
- Chấp nhận sự thật đi em, anh cũng không ngờ.
Anh cầu cho là không phải, nhưng sự thật lại khác.
- Anh nói dối, mọi người đều nói dối.
Tĩnh Phong của em đi dễ dàng vậy ư? - Bình tĩnh lại đi Thiên Giai, em phải chấp nhận thôi.
- Khônggg.
Em không tin – Thiên Giai hét lớn.
– Trả Tĩnh Phong lại cho em.
Phong ơi, em sai rồi, về đi anh.
Em xin anh đấy.
- Thiên Giai – Thế Khải nắm chặt vai cô – Em phải chấp nhận thôi, em phải biết rằng anh rất khó khăn để chấp nhận điều đó.
- Không, không thể nào.
Chắc chắn là không phải.
Tĩnh Phong của em phải về, anh ấy phải về.
Làm ơn, chở em ra sân bay.
- Có ích gì không? – Thế Khải chua xót.
- Huhuhu, là em, là em đánh mất anh ấy.
Anh nói em phải làm gì đây? – Thiên Giai bật khóc.
- Mạnh mẽ lên em, cố gắng lên.
Đừng khóc nữa – Thế Khải dỗ dành.
- Phong ơi, làm ơn, làm ơn quay về đi – Thiên Giai ngất đi trong vòng tay của Thế Khải.
Vì thế nên anh phải đưa cô về.
Không một ai biết được Tĩnh Phong đã hoãn chuyến bay, chuyển sang chuyến sau, mọi thông tin về anh và Tích Ngọc đều được bịt kín cho đến khi anh quay về nước sau 5 năm ở nước ngoài.