Chương 28: Cậu là cơn gió thổi qua thanh xuân
Ngọc Lệ mắc bệnh ung thư, sẽ chẳng sống được bao lâu nữa. Những lúc cuối đời, cậu ấy muốn chuộc lại những lỗi lầm đã gây ra.
Bố mẹ cậu ấy là giám đốc của một tập đoàn lớn. Vì thế mà công việc nhiều vô số kể, không có nhiều thời gian dành cho cậu ấy. Cậu ấy luôn sống trong sự thiếu thốn tình yêu thương.
Người cậu ấy yêu nhất chính là Khải Minh. Cô bạn thân duy nhất của cậu ấy không phải ai khác mà là tôi. Bởi vì thế mà khi biết Khải Minh cũng thích tôi, cậu ấy đã bị tổn thương nặng nề, luôn có cảm giác bị phản bội.
Đáng nói nhất là, cậu ấy đã giấu mọi người xung quanh về việc cậu ấy bị bệnh. Cậu ấy đã chịu đựng một mình suốt hai tháng qua.
- Tớ sẽ giúp cho cậu và Khải Minh.
- Muộn rồi, Ngọc Lệ à!
Phải, đã muộn rồi. Dù cho giờ cậu có giúp, dù cho Khải Minh bây giờ vẫn còn yêu tớ đi chăng nữa thì tớ và Khải Minh cũng đã không thể nữa rồi. Khải Minh giờ đối với tớ đã là quá khứ rồi!
- Tại sao?
- Người tớ yêu bây giờ... không phải là Khải Minh.
- Cậu...
Tôi khẽ cười nhạt. Có lẽ đúng là vậy rồi. Khải Minh đơn giản giống như một cơn gió nhẹ thổi qua những tháng ngày thanh xuân trẻ con vô tư. Có lẽ thứ tình cảm tôi giành cho Khải Minh chỉ là cảm nắng nhất thời.
- Hai cậu đẹp đôi lắm! - tôi nói tiếp - Lẽ ra người phải xin lỗi là tớ. Là tớ đã chen ngang vào chuyện tình cảm của hai cậu. Tớ xin lỗi.
- Không! Băng Tâm à! - ánh mắt Ngọc Lệ vụt lên tia hoảng loạn - Tớ mới là người phải xin lỗi. Cho dù tớ là người đến trước nhưng cậu mới là người Khải Minh thật lòng yêu. Nếu không phải vì tớ, có lẽ giờ cậu và Khải Minh đã là một cặp rồi. Cậu không cần phải vì tớ mà lại từ bỏ Khải Minh nữa đâu.
Lại từ bỏ ư?
Tớ nhớ là tớ đã nói rõ ràng với cậu là người tớ yêu bây giờ không phải là Khải Minh rồi mà.
Trong đầu cậu chứa cái gì vậy? Sao mau quên thế? Hay là lời tớ nói đối với cậu như nước đổ lá khoai?
Tôi khẽ đảo mắt một vòng, cười nhạt:
- Tớ và Khải Minh thật sự đã kết thúc rồi, Ngọc Lệ à!
- Băng Tâm, người cậu yêu... là ai?
Sau tất cả thì tôi cũng hiểu rồi. Cái cảm giác lạ kia! Cái cảm giác ấy là do...
Nhưng làm sao đây? Tôi không biết phải đối mặt với thứ tình cảm đó sao nữa.
- Người đó là... bí mật của tớ, Ngọc Lệ à!
***
Có những lúc, con người ta đôi khi cũng cần một thời gian để thư giãn.
Tôi thật sự rất cần đi đến một nơi nào đó để cho tâm trí yên ổn, để sắp xếp lại lòng mình.
Ngồi trên xe bus, ánh mắt tôi mơ màng nhìn ra ngoài cửa sổ, muốn ngắm nhìn những tia nắng bình minh.
Nhưng trước hết, tôi phải xin phép nghỉ học vài ngày cái đã. Nghĩ là làm, tôi quyết định gọi cho Tố Thanh. Sau ba hồi chuông dài, đầu dây bên kia mới có người bắt máy.
"- A lô!"
- Tố Thanh à, mấy hôm nữa chắc tớ không đi học được đâu. Cậu xin phép dùm tớ nhé!
"- Nè, mấy hôm nay lên lớp toàn là để ôn thi. Rất quan trọng đấy! Cậu còn tính nghỉ? Không muốn thi nữa hả?"
- Khà khà, không sao đâu mà! Tớ tự lo được. Giúp tớ nhé!!!
"- Cậu..."
- Băng Tâm! - đột nhiên một giọng nói vang lên.
Tôi giật mình, ngước đầu lên nhìn. Ngọc Lệ? Cậu ấy đi đâu đây?
- Vậy nhé Tố Thanh! Thôi tớ cúp máy đây! - tôi vội vàng nói vô máy vài câu rồi cúp máy luôn.
Tôi mỉm cười nhìn Ngọc Lệ, môi khẽ mấp máy:
- Cậu đi đâu đây, Ngọc Lệ?
Ngọc Lệ hơi chau mày, khóe môi giật giật hai cái.
A, nhớ rồi. Là tôi rủ Ngọc Lệ đi cùng. Vậy mà quên mất. Aizzz, đãng trí quá đi mất thôi.
Tôi cười xuề xòa, nhích người vô trong một chút để nhường chỗ cho Ngọc Lệ.
Ngọc Lệ phì cười, để lộ ra chiếc răng khểnh đáng yêu, thấy tôi có ý nhường chỗ liền ngồi xuống cạnh tôi.
Chiếc xe bus lăn bánh chạy, cảnh vật xung quanh cũng thay đổi liên tục suốt dọc đường.
Thời tiết buổi sáng thật đẹp, thật mát mẻ làm sao.
***
Mãi đến gần trưa, tụi tôi mới có mặt tại Khánh Hòa.
- Này Băng Tâm! Cậu tính đi đâu đấy hả? Sắp tới chưa?
Tôi quay sang nhìn Ngọc Lệ, khẽ mỉm cười, đáp:
- Nhà bố mẹ nuôi sau khi mất trí nhớ của tớ. Hmm, cũng sắp tới rồi á.
Ngọc Lệ mím môi lại, khẽ nheo mắt, đưa tay lau lau mấy giọt mồ hôi trên trán.
Ánh mặt trời gay gắt rọi xuống, cảm giác giống như đang đi trên vùng sa mạc khô cằn. Do nhiệt độ thời tiết quá cao, hơi nước dưới lòng đất bốc lên làm cho khung cảnh xa xa kia mờ mờ ảo ảo. Thỉnh thoảng sẽ khiến con người ta sinh ra ảo giác rằng thấy nước.
Một lúc lâu sau, tôi và Ngọc Lệ mới đến được nơi cần đến. Tôi kéo Ngọc Lệ vô nhà, cất tiếng gọi to:
- Mẹ ơi!
- Ơi! - mẹ tôi từ trong bếp nói vọng ra.
Tôi lại kéo Ngọc Lệ xuống bếp.
Mẹ tôi trên người mặc tạp dề, đang đứng trước vòi nước rửa rau. Thấy chúng tôi, mẹ khẽ cười và nói:
- Tuyết Linh, sao con lại về nhà lúc này? Ai đây? Bạn con à?
Ngọc Lệ cúi đầu, lễ phép chào:
- Cháu chào cô ạ!
- Hai đứa cơm nước gì chưa? - mẹ tôi hỏi tiếp.
- Dạ, chưa ạ! - tôi đáp.
- Ừm, con dẫn bạn lên phòng chơi đi! Chờ mẹ nấu xong, lát ba con về rồi ăn cơm.
- Dạ, con biết rồi ạ!
Dứt lời, tôi liền kéo Ngọc Lê lên phòng.
Tuy căn phòng suốt mấy tháng qua không có người ở nhưng vẫn rất sạch sẽ. Chắc là mẹ tôi hay lên đây dọn phòng.
Tôi tiến đến mở toang cửa sổ phòng ra, một vài cơn gió mát khẽ thổi đến, xua tan cái cảm giác nóng bức trên người. Tôi xoay người lại, nhìn Ngọc Lệ đang tùy hứng xem xung quanh căn phòng, tôi liền hỏi:
- Uống nước chứ?
Ngọc Lệ chăm chú nhìn mấy bức ảnh dán trên tường, mỉm cười gật đầu:
- Ừm!
Chờ đã, mấy bức ảnh đó là...
- Cậu là Snow hả? - Ngọc Lệ xoay người lại về phía tôi, nghiêng đầu hỏi.
- Đã từng thôi! - tôi trả lời.
Trong khoảng thời gian tôi mất trí nhớ, tôi rất rất là hâm mộ SPB nên dán ảnh mấy cậu ấy đầy phòng. Nhưng bây giờ, không hiểu sao cái cảm giác hâm mộ ấy đã không còn nữa rồi. Đối với tôi bây giờ, các cậu ấy đơn giản là những người bạn chứ không phải thần tượng.
Nói rồi, tôi liền nhấc chân ra khỏi phòng, bước xuống cầu thang rồi tiến vô bếp.
Mẹ tôi đang đứng xào rau.
Tôi mở tủ lạnh ra lấy chai nước lọc, vừa rót vô ly vừa nói chuyện với mẹ.
- Mẹ, con biết cả rồi!
Mẹ tôi dừng tay, quay sang nhìn tôi bằng ánh mắt khó hiểu:
- Con biết gì cơ?
- Mẹ, con không phải con ruột của mẹ!
- Tuyết Linh à, mẹ...
- Con tên Băng Tâm! - tôi mỉm cười, ngắt ngang lời mẹ.
- Mẹ...
- Con yêu mẹ!
Đối với con, mẹ vẫn mãi là mẹ của con. Nhờ có mẹ mới có con của ngày hôm nay. Nếu hồi đó mẹ không cứu con, không cưu mang con thì có lẽ... con đã ch.ết từ lâu rồi.
***
Bốn ngày sau...
Một ngày mới lại bắt đầu, ánh mặt trời mang theo những hạt bụi li ti chiếu rọi vô phòng tôi qua cái cửa sổ nhỏ.
Hôm nay tôi và Ngọc Lệ sẽ trở về Hà Nội.
Sau khi thu xếp đồ đạc xong, tôi đưa mắt nhìn chiếc đồng hồ trên bàn học.
Tiếng đồng hồ kêu tích tắc cùng tiếng những chú chim vang lên như một bản hòa ca chào buổi sáng.
Thật sự quá đỗi thanh bình!
Tôi mím môi lại, khẽ cụp mắt xuống.
Tôi thật sự rất nhớ cậu... Khải Thiên à!
Tôi nhớ đôi mắt hai mí của cậu, nhớ sống mũi cao thẳng của cậu, nhớ đôi môi quyến rũ của cậu, nhớ giọng nói trầm ấm của cậu,... Tôi nhớ tất cả những thứ thuộc về cậu.
Tôi như phát điên khi cứ phải nhớ cậu như thế này.
Tôi chưa từng có cảm giác như vậy với bất kì ai, trừ cậu. Có lẽ là bởi vì cậu là người rất đặc biệt đối với tôi.
Nếu bây giờ có một điều ước, tôi ước cậu hãy xuất hiện ngay bây giờ, ngay trước mặt tôi.
Tôi muốn ôm cậu thật chặt, muốn nghe cậu nói "Anh yêu em!" nhưng có lẽ... điều mà tôi muốn nghe ngay bây giờ lại là điều mà cậu không muốn nói nữa.
Tôi đã tổn thương cậu quá nặng nề.
Mọi chuyện xảy ra quá nhanh tựa như một cái chớp mắt.
Là khi tôi nhận ra tình cảm dành cho cậu thì cậu đã quá xa vời, khoảng cách giữa tôi và cậu ngày càng dài.
"- Tuyết Linh à! Trái tim này của anh đã trót lỡ yêu em mất rồi! Không biết đâu, em phải chịu trách nhiệm đấy!"
Ngày hôm ấy cậu đòi tôi chịu phải trách nhiệm mà, có đúng không?
Giờ tôi chịu trách nhiệm rồi đấy nhưng sao cậu lại không để tôi chịu trách nhiệm nữa chứ? Cậu đang đùa giỡn với tôi đấy hả?
Cậu có biết hành vi trộm cắp là rất xấu không? Nếu biết thì cớ sao cậu lại đánh cắp trái tim tôi hả?
Khải Thiên cậu là đồ xấu xa, đồ xấu xa, xấu xa nhưng, tôi lại yêu đồ xấu xa là cậu đấy!
- Hey, Băng Tâm! Sao vậy? - Ngọc Lệ từ đâu chạy tới, đột ngột xuất hiện trước mặt tôi.
Tôi giật mình, như thoát ra khỏi những cảm xúc tâm trạng rối bời, khẽ cười nhạt, nói:
- Vẫn chưa tới giờ khởi hành có đúng không? Đi với tớ một lát đi.
Ngọc Lệ ngơ ngác hỏi lại:
- Đi đâu?
Tôi nháy mắt tinh nghịch, đáp:
- Đi rồi biết.
***
Dưới gốc cây cổ thụ to lớn cách vực sâu kia khoảng năm mét, tôi đưa tay khẽ chạm vào thân cây sần sùi già nua theo thời gian.
Ngọc Lệ ở bên cạnh, đôi mắt cụp xuống không biết đang nghĩ gì.
Mọi thứ trở nên im lặng đến nỗi có thể nghe thấy tiếng gió thổi vi vu.
Mãi một lúc lâu sau cậu ấy mới lên tiếng phá vỡ sự im lặng:
- Chúng ta tới đây... để làm gì?
Tôi xoay người lại, dựa lưng vào thân cây, đôi mắt mơ màng nhìn lên bầu trời xa xăm kia, giọng điệu nhẹ nhàng như gió thổi mây bay nhưng câu từ tràn đầy mùi thuốc súng:
- Cậu xem... thời tiết tốt như thế này, có phải rất thích hợp để giết người không?
Ngọc Lệ trợn tròn mắt kinh ngạc, đôi chân lùi về phía sau vài bước, miệng lắp bắp:
- Băng Tâm, cậu...
Tôi phì cười. Không ngờ Ngọc Lệ cậu lại dễ dàng bị lừa gạt như vậy đấy.
Tôi phe phẩy tay, cười nhe răng:
- Yên tâm! Tớ chỉ đùa thôi mà.
Ngọc Lệ đưa tay vuốt ngực một cái, thở phào nhẹ nhõm:
- Cậu... làm tớ sợ hết hồn hà.
Những cơn gió nhẹ thổi qua đủ làm tung bay vài sợi tóc, đủ để khiến cho những chiếc lá va chạm kêu xào xạc.
Gió thổi, mây trắng bay đã là quy luật tự nhiên hàng vạn năm nay không thay đổi từ thuở khai thiên lập địa.
Mấy trắng bay che khuất ánh mặt trời trên cao, rồi mây đi, ánh mặt trời lại tiếp tục rọi xuống.
Bóng cây cổ thụ đổ dài trên mặt đất.
Bóng của tôi thì in lên thân cây già.
Tôi đưa tay lên che bớt đi ánh nắng, khóe môi khẽ nhếch lên.
Nắng quá!
Lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau cũng là vào một ngày nắng đẹp như thế này. Nắng mang cậu đến nhưng xin nắng, đừng mang cậu ấy đi! Đừng đưa Khải Thiên rời xa tôi!