Chương 11: Cắm trại (2)
- Nào bây giờ chúng ta cùng lên nhà ăn ở gần đây để ăn trưa thôi các em( nhà ăn này chuyên đón tiếp những vị khách đi leo núi hay cắm trại)- tiếng thầy giám thị
- Ồ yeah- HS1
- chán vậy, cắm trại sao ko tự nấu mà ăn mới giống đi cắm trại chứ- HS2
- nghe nói buổi tối đốt lửa trại với lại nướng thịt mà- HS3
- Vậy hả, thích ghê- HS2
- Nào từng người ra lấy đồ ăn nha- Thầy giám thị
- ko biết ăn món gì nữa ta- Thục Anh
- ra rồi biết- Thiên Kim
- Ừ, lẹ lên tao đói lắm rồi đó- Thục Anh
- ra bàn kia ngồi ha mày- Thục Anh
- Ok- Kim
- A! cho anh ngồi với- Bảo từ đâu xuất hiện làm 2 cô nàng giật mình
- Hết hồn! bộ muốn tui ch.ết à ông nội- Thục Anh
- Ừ- Bảo
- Cái gì!!!- Thục Anh sôi máu
- Ko!! hì hì ý anh là nếu em ch.ết thì anh cũng sẽ theo em- Bảo
- Vậy anh ch.ết trước đi- Thục Anh
- Thôi mà! 2 người làm ơn đừng cãi lộn nữa giùm tôi cái, ăn xong cho có sức rồi cãi tiếp, haha- Thiên Kim
- Hở! con này liều- Thục Anh
- Giờ mới biết à bb*- Thiên Kim
- Tao cho mày ăn dép giờ- Thục Anh
- Thôi! ko giỡn nữa, ngồi xuống ăn đi- Thiên Kim
- Vì đồ ăn, tao tạm tha cho mày- Thục Anh
3 người đang ăn một cách vui vẻ thì Minh Khánh bước đến ngồi xuống bên cạnh Thiên Kim khiến cho cả nhà ăn vô cùng bất ngờ, còn Nhã Phương và Trà My thì vô cùng tức tối.
- Này Thục Anh chúng ta có nên ra chỗ khác ko, anh thấy có vẻ nhiều người đang nhìn về bàn chúng ta quá- Bảo mặt gian gian
- Ờ ha, thôi chúng ta đi thôi anh Bảo- Thục Anh cũng hùa theo
- Này...con kia...- chưa kịp nói xong Bảo và Thục Anh đã đi mất tiêu
- Này ở đây còn chỗ cho tôi ko?- Quân từ đâu bước tới, cười một cách rõ tươi ( chắc đang chọc tức Minh Khánh đây)
- Ko, ở đây ko có chỗ cho cậu nên hãy đi chỗ khác mau- Khánh lên tiếng
- Sao vậy? Tôi thấy vẫn còn nhiều chỗ lắm thây, được rồi tôi ngồi chỗ này- Nói xong Quân cũng ngồi xuống chỗ bên cạnh Kim thế là cô bị hai anh chàng hot boy kẹp hai bên làm cả nhà ăn được 1 phen sửng sốt lần nữa
- Vậy thôi, hai người ngồi với nhau đi, tôi đi đây- Kim đứng lên đang định bước đi thì lại cái chân của Quân cản cô lại, lần này Quân ko đỡ cô nữa, nhưng Tuấn Khang từ đâu chạy lại giữ cô lại nếu ko thì cô đã dập mặt từ lâu rồi
- Này, anh muốn gì hả?- Kim tức giận quay sang Quân hỏi
- ko chắc chân của tôi dài quá thôi- Quân cười đểu
- Này tôi thấy cậu rõ ràng dơ chân ra làm cho Kim té mà- Tuấn Khang
- Nhưng giờ cô ấy có sao đâu- Quân vẫn cái vẻ ngạo mạn đó
Khánh bỗng đứng dậy hất đĩa ăn của mình vào người Quân...
- Cậu thách thức tôi đó sao?- Quân nói rồi nhìn lên chiếc áo đã bị vấy bẩn của mình
- Ko, tôi lỡ tay thôi- Khánh thản nhiên đáp lại
- Vậy chắc cậu cần phải xin lỗi tôi rồi- Quân cười khẩy
- Ko! tôi ko có gì phải xin lỗi cậu cả- Khánh
- Vậy sao!- Nói rồi Quân nắm lấy áo Khánh, Khánh cũng nắm lại áo Quân
- Này mấy cậu có thôi ko, chỗ này ko phải là chỗ để đánh nhau- Bảo nhảy vào chen ngang 2 người
- Tôi thấy lạ thật, tại sao cậu lại hành động vậy với tôi khi tôi chưa làm gì cậu nhỉ- Quân nhìn Khánh rồi quay sang nhìn Kim
- Ngồi với cậu, tôi cảm thấy thật sự khó chịu- Khánh nói mà mặt lạnh tanh
- Tôi cũng thấy vậy, nhưng Kim lại ngồi đó, cô ấy là người của tôi mà, sao tôi có thể để cô ấy ngồi ăn với cậu được- Quân đầy vẻ thách thức
- Này tôi là người của anh hồi nào chứ- Kim lên tiếng
- Tôi đã nói với em rồi, em cứ coi như là cái đuôi của tôi đi- Quân
- Nực cười thật, tại sao cô ấy phải làm cái đuôi của cậu chứ- Khánh
- Đúng đó, cậu có quyền gì- Tuấn Khang
- Tại vì tôi thích, đó là quyền của tôi- Quân
- Đó là quyền của cậu, nhưng từ nay tôi cấm cậu đụng đến Kim- Khánh nói mà làm đám nữ sinh sốc toàn tập
- Cái gì Tôi có nghe lộn ko- Quân
Ko phản ứng gì Minh Khánh bỏ thẳng ra ngoài
- Trời hôm nay mát thật- Kim đang một mình đi bộ từ nhà ăn trở lại lều
- Này...- Khánh từ đâu tiến tới đi song song với cô
- Ơ...- Kim
- Vừa nãy...em có sao ko- lời nói của Khánh có vẻ quan tâm nhưng vẫn mang chất giọng lạnh lùng
- Ko...- Kim định bỏ đi trước thì bàn tay của Khánh giữ cô lại, bàn tay đó thật ấm áp làm sao, khiến trái tim cô nhất thời có cảm giác gì đó giống như rung động
- Dạo này, tôi thấy em có vẻ đang né tránh tôi- Khánh vẻ mặt nghiêm túc
- Ko, anh buông tay em ra đi- Kim nói rồi hất tay Khánh ra, chạy một mạch đi luôn
*Buổi tối...*
Học sinh đang tập trung xung quanh một đống củi lớn để chuẩn bị đốt lửa trại. Một lát sau một ngọn lửa từ trên bắn xuống làm đống củi cháy lên thật to và đẹp làm sao
- Wow đẹp quá ha mày- Thục Anh nói với Kim
- Ừ- Kim ngước nhìn ngọn lửa đang bùng cháy
- A! chào các bạn- Tường Vi ra chỗ Kim và Thục Anh
- mà buồn quá mai lại trở về thành phố rồi- Thục Anh
- Thế thì đêm nay quẩy cho đã đi- Tường Vi liền kéo tay 2 cô bạn chạy ra xung quanh lửa trại và nhảy múa
Đêm nay mọi người chắc hẳn sẽ rất vui...
- Mệt quá! Tớ ra kia nghỉ, 2 người chơi vui vẻ nha- Kim
- Ể? kì vậy mày mới vào thôi mà- Thục Anh
- Thôi mà, để Kim đi nghỉ đi, 2 chúng ta quẩy tiếp- Vi nháy mắt tinh nghịch với Thục Anh, lúc này Vi thật khác hẳn với bộ mặt lạnh lùng thường ngày, đáng yêu hơn nhiều
Thiên Kim lôi điện thoại ra bấm bấm, lướt wed ( dùng 3G chứ trên đây ko có Wifi đâu :)) )
- Này, anh làm gì đó hả?- Kim đang cầm điện thoại thì bị Quân giật lấy
- Đợi 1 chút thôi- Quân
- Này, trả đây- Thiên Kim
- Ok, tôi đã lưu số em vào máy, tôi cũng lưu cả số tôi vào máy em, có gì hãy liên lạc với tôi- Quân nói xong trả lại điện thoại cho Kim
- Ơ...- Kim
- Này sao em phản ứng thế, là người của tôi thì tôi phải biết số em chứ- Quân
- Tôi nói lại một lần nữa, tôi ko phải là người của anh và cũng sẽ ko bao giờ là người của anh- Kim
- Em nghĩ sao nếu tôi lỡ thích em rồi- Quân nói vẻ mặt cười cười
- Ơ...thì...thì...kệ...anh chứ- Kim
Thiên Kim ngượng đỏ mặt, đi thẳng ra chỗ khác thì...
- Em có cần để tôi chứng minh- Quân nói làm Kim khựng người lại- hãy lắng nghe trái tim của tôi- Quân tiến thẳng về chỗ Kim, kéo cô vào lòng rồi áp sát tai cô của người
- Đó, em cảm nhận được trái tim của tôi chưa- Quân
Kim đơ người một lúc rồi cũng lấy lại bình tĩnh liền đẩy anh ra
- Anh...bị sao vậy- Kim
- Tôi thấy mặt em có vẻ đỏ đấy- Quân nhìn vào mặt cô
- Đâu...đâu có...tại...tại lúc nãy tôi đứng cạnh ngọn lửa thôi- Kim chối lia lịa
- Thật ko, hay em đang rung động vì tôi đó- Quân chuyển sang mặt gian
- Tôi đi đây...anh...anh tự nói chuyện 1 mình đi- Kim ngượng quá bỏ chạy một mạch về lều
- Nãy giờ vui quá Kim, chảy hết mồ hôi rồi nè- Thục Anh chạy lại chỗ Kim
- Vậy hả, Vi đâu- Kim ngó nghiêng ko thấy Vi liền hỏi Thục Anh
- Vi về lều nghỉ rồi- Thục Anh
- Thôi muộn rồi, ngủ thôi, mai dậy sớm để về lại nữa chớ- Kim
- Ok, mà nghĩ lại phải ngủ chung lều với con Nhã Phương, tao nản quá mày- Thục Anh
- Ngủ đi, đừng nghĩ gì nữa là được- Kim
- Ừ, ngủ ngon ha- Thục Anh
- Ngủ dở nha mày- Kim
- Con quỷ- Thục Anh
*Sáng hôm sau*
- Về nhà thôi- Thục Anh
- Sài gòn thẳng tiến- Kim- mà mày ngồi với tao đi
- sao vậy? có anh Khánh rồi còn gọi tao làm gì- Thục Anh chọc
- Mày nói bậy ko à, nha nha ngồi với tao đi- Kim năn nỉ
- Thôi được rồi nể tình mày là con bạn chí cốt của tao, nên tao cho mày toại nguyện- Thục Anh
- ôi cảm ơn mày nhiều lắm, thương ghê- Kim nhảy lên ôm cổ con bạn
- Thôi bỏ ra tao ngạt thở mà ch.ết bây giờ- Thục Anh
- Á! Sorry- Kim
- Lên xe nhanh lên mày- Thục Anh
- Ừ- Kim
__________________________
Hết