Chương 21
- Tôi kể cô nghe chuyện này, kinh khủng lắm.
- Chuyện gì?
- Thì là Lãnh tiểu thư ấy, Lãnh Thiên Tuyết hôm nay qua tôi thấy cô ta lên xe của Bạch thiếu gia.
- Cô chắc không?
- Chắc chứ, tôi nhìn rõ mồn một luôn cơ mà.
- Eo ơi, cái thể loại gì đâu mà.
-...
Mó, hành tây dưa chuột. Này mấy người có nói thì nói trước mặt này, việc gì phải sau lưng.
" Thấy cô ta lên xe của Bạch thiếu gia" hờ hờ, làm như cô tự ý, cô sướng lắm ý. Quần, là hắn kéo cô lên đấy chứ. Mà người trong CH này có phải thiếu việc không vậy. Có một chuyện mà nói từ sáng đến giờ, cũng đã bốn giờ chiều rồi còn gì nữa.
~~~~
Hôm qua hắn ta, Bạch Đình Phong ấy đưa cô về đến nhà liền một cước đá bay cô xuống xe rồi còn nói gì mà trả tiền rửa xe cho hắn. Mó, đã sợ cô làm bẩn xe của hắn thì việc gì phải kéo cô lên xe.
Đấy đấy, số cô như vậy rồi mà vào nhà cũng không được yên. Thì chẳng qua ông Lãnh, bà Lãnh có công chuyện phải xuất ngoại liền giao mọi việc trong nhà cũng như công ty cùng chi nhánh ở đây cho " anh trai đáng yêu " của cô. Không nói thì thôi nhưng nói tới thì lại tức muốn ói máu mà ch.ết ngay tại chỗ.
Hơn nửa tiếng cô đứng ở trước cửa nhà bấm sắp nát bét luôn cả cái chuông rồi nhưng có ai thèm ra mở cửa đâu. Hớ hớ, khỏi nói cũng biết do ai làm. Xấu tính gì đâu mà. Ngay lúc cô định trèo tường vào nhà thì... thì đương nhiên lúc đó Lãnh Thiên Tuấn tiêu sái trong bộ suit đen thường thấy, mở cửa cái " tạch" rồi đút tay vào túi quần lạnh lùng bước đi.
Đậu má, hắn nghĩ mình đang đóng phim sao?
Thò thò đưa cái chân xuống... sao cách mặt đất xa vậy? =..=
Lết xác vào nhà, bỏ qua mọi thứ, bỏ qua cái dịu dàng thục nữ... cô nằm ra giữa phòng khách...
Gì, mệt lắm chứ có đùa được đâu.
Nhưng mà sao cảm thấy lành lạnh vậy nè. Ngẩng mặt lên... má ơi Lãnh Thiên Tuấn, hắn đang nhìn cô chằm chằm nè. Sát thương lớn lắm đó, ôi trái tim bé nhỏ của cô.
- Cô đừng có làm bẩn nhà.
Cô? Bẩn? Máu chó, hắn sạch lắm à.
Bực tức cả người, cô vùng vằng bỏ đi:
- Cơm tối trong bếp, cô nhớ hâm nóng rồi ăn.
Nói xong liền đi thẳng.
Cô có nghe nhầm không vậy? Hắn đang quan tâm cô à? Không, chắc chắn là không phải rồi. Đây chắc là hắn đang đảm bảo cho cô không bị mất đi miếng thịt nào để không bị trách mắng đây mà.
~~~~~
Mà thôi ngưng hồi tưởng, cô phải đi lấp đầy bụng nhỏ này đã. Biết sao được, ăn vào thì mới có sức để hồi tưởng được chứ. Với lại ở đây có nguyên cả đám vịt trời chợ xanh cứ ba la bô lô làm cô muốn say luôn rồi.
Bước ra khỏi lớp học, cô bay một cái liền tới căn tin để thỏa mãn bụng nhỏ.
Woa, dữ dội nghen, nhiều đồ ăn quá trời luôn.
Cũng lấy khay đựng đồ như người ta, cũng đứng xếp hàng chờ đến lượt nhưng... mấy người nhìn cái gì? Chưa thấy ai đi lấy đồ ăn sao?
Liếc liếc mắt nhìn... ch.ết cha đây là căn tin của khoa báo chí mà, cô ở khoa quản trị kinh doanh. Rồi xong một chân lọt khe rồi. Mà kệ đi, lọt một chân rồi thì lọt thêm cái chân nữa cho đủ vậy. Không sao, mặt cô đủ dày mà. ~.~
Vậy đến những phút cuối cùng, bạn nhỏ nào đó vẫn dày mặt ăn bám tại căn tin của khoa người ta.
~~~~~
Thỏa mãn, vuốt bụng một cái. Thật sự là quá nó đi mà. Đồ ăn ở căn tin của CH quả thật là không đùa được mà. Tuy cô có nghe qua rồi nhưng không ngờ là lại ngon đến vậy. Thảo nào mà người ta nói " đến CH không chỉ có học mà còn có ăn".
Đùa, chứ CH thì ai mà chẳng biết. Không chỉ bảo gồm cả cấp ba mà còn đại học, quả thật ngoài CH ra thì chẳng có ngôi trường nào như vậy cả. Học sinh cấp ba sẽ được học theo từng khoa mà mình chọn rồi cứ thế lên thẳng đại học rồi vào khoa đó.
Việc giảng dạy thì khỏi phải nói, tốt đến không tưởng những tiếc là cô đây không có hứng thú lắm nên việc học tập cũng chỉ dừng lại ở việc tiếp thu kiến thức còn thực hành gì gì đó cô cũng không quan tâm.
Nhìn quanh không thấy có ai, cô ngả người nằm xuống thảm cỏ ở khuôn viên phía sau CH. Dù gì thì ở đây cũng hiếm người quá lại, với cả tiết học sau cũng không quan trọng lắm, thà ngủ một giấc còn sướng hơn.
~~~~~
Phía sau bóng cây gần đó, xuất hiện một bóng người...