Chương 40
Năm phút... mười phút... ba mươi phút... một tiếng... một tiếng! Thật sự là một tiếng đã trôi qua rồi mà sao người vẫn chẳng thấy đâu? Vừa lúc lôi điên thoại ra liền có cuộc gọi đến:
- Lãnh Thiên Tuyết cô vẫn ở chỗ hẹn sao?
- Thế không phải anh hẹn gặp tôi à?
- Xin lỗi nhé, tôi có việc bận mất rồi... hẹn cô hôm khác nhé.
- Này, này...
* Tút, tút, tút.*
Tắt máy luôn rồi...
Giỏi, giỏi lắm. Khá khen cho tên lưu manh nhà người. Năm phút, mười phút còn được nhưng đây chính là một tiếng đấy, thật sự là một tiếng đấy. Leo cây? Cô đây không giỏi món đấy... =..=
Loius Vương, từ nay ta với ngươi không đội trời chung!
~~~~~~
- Này thì leo cây! Này thì lưu manh! Này thì cà chớn!
Không ngừng đấm mạnh vào gấu bông trước mặt, Thiên Tuyết dùng tất cả thể lực tích lũy 18 năm trời của bản thân để ra tay. Là tại cái tên Loius Vương kia cô đây mới về nhà muộn rồi bị bố mẹ cùng Lãnh Thiên Tuấn kêu quá trời.
Nhớ lại lúc cô nhận được tin nhắn của hắn là lúc năm giờ ba mươi phút, cô đây tốn mất hai mươi phút để đến địa điểm hẹn rồi lại tốn mất một tiếng để chờ hắn nhưng lại bị hắn cho leo cây, mất thêm mười phút để đón taxi, mười lăm phút để tha con gấu bông này, tiếp đến là mất ba mươi phút để ngồi taxi về nhà và cuối cùng là thêm một tiếng nữa để nghe "" dân ca"" made in Lãnh tộc...
Woah... vậy là cô đã tốn ba tiếng mười lăm phút cuộc đời cho hắn... =))
Trời hôm nay rất đẹp, mọi thứ đều thuận lợi ngoại trừ ba tiếng mười lăm phút "" ác quỉ"" kia... nhưng tâm trạng của cô hôm nay phi thường cảm thấy không tốt, giống như ngày có mưa mà mãi không dứt.
Mệt mỏi cô nằm phịch xuống, đè lên con gấu bông lớn gấp đôi bản thân mà mình tùy tiện đem từ cửa hàng thú bông về. Quả không phí tiền mua... nằm rất thoải mái, mềm mềm, ấm ấm...
Tay không ngừng vuốt ve bộ lông mềm mịn của bé gấu dưới thân, Lãnh Thiên Tuyết vô thức chìm vào giấc mộng không hay.
"" Tôi thích em, bên tôi nhé."" Chàng trai thứ nhất ngỏ lời.
"" Tôi yêu em!"" Chàng trai thứ hai mở miệng.
"" Mười ba năm, tôi đã chờ đủ lâu rồi..."" Chàng trai thứ ba giọng buồn buồn.
"" Quá khứ, hiện tại và cả tương lai cũng chỉ vì em."" Chàng trai thứ tư cười mỉm.
"" Lời hứa của chúng ta... giờ đã đến lúc em phải thực hiện."" Chàng trai thứ năm điềm tĩnh.
"" Chăm sóc em, an ủi em, bên cạnh em... chính là tôi đều đã làm."" Chàng trai thứ sáu cất giọng trầm ổn.
Môi cười mắt híp, chỉ thiếu nước miếng chảy ra... Lãnh Thiên Tuyết mãn nguyện chìm trong giấc mộng của bản thân. Hình ảnh mờ ảo của dàn nam thân vừa tỏ tình dần hiện rõ... Lãnh Thiên Tuấn, Loius Vương, Hàn Tử Thiên, Lâm Dương Vũ, Bạch Đình Phong và Trần Vân An...
Giật mình tỉnh giấc, đây chính là ác mộng... là ác mộng... Tại sao cô có thể nằm mơ như thế được?
~~~~~~
Sau lần mộng đó cô đến một người trong đám nam chính kia đều không có gặp mặt... đến cả Lãnh Thiên Tuấn cũng bốc hơi đâu mất. Ở cùng một nhà nhưng kẻ đi sớm, người về muộn có muốn cũng chẳng gặp được.
Vẫn như mọi ngày, vẫn quần jeans, vẫn áo sơ mi, vẫn giày thể thao, cũng vẫn là cách buộc tóc đuôi ngựa quen thuộc, cuộc sống của cô dần bình ổn chỉ có đi học và về nhà.
Sống một cuộc sống như bao người, không có soi xét cũng chẳng có thị phi, bản thân cứ như là không khí mà sống qua ngày... đây chính là cuộc sống mà bấy lâu cô mong ước. Nhưng là của quá khứ, là của Trần Thiên Tuyết trước đấy chứ không phải là hiện tại, của Lãnh Thiên Tuyết bây giờ.
Ăn xong cơm tối cô yên lặng ngồi xem tin tức cùng bố mẹ. Tin tức thật ra cũng chẳng có gì đặc biệt, cả thảy đều là chứng khoán rồi cổ phần, lãi suất mà cô không hứng thú nhưng biết làm sao đây, cô đâu thể chạy được chỉ có thể ở lại cùng "" đàm thế sự""...
Cứ nghĩ buổi tối cứ như vậy mà trôi qua nhưng ai ngờ...
- Sau đây là tin tức nổi bật... Trần tiểu thư của Trần gia cùng nữ doanh nhân Cùng Vận công bố yêu đương, chính thức lên tiếng về chuyện yêu cùng lúc năm vị thiếu gia nổi tiếng...
Chuyện gì đến rồi cũng sẽ đến... Vế trước cô còn có thể nghe rõ chứ vế sau hoàn toàn biệt tăm... Quay sang nhìn hai người bên cạnh vẻ mặt bình thản, cô thật sự ngạc nhiên... họ không nổi giận với Trần Vân Hy sao? Cô ta là lừa gạt con trai của hai người đấy.
- Ông này, Tiểu Hy nó công bố thật rồi kìa...
- Chứ biết làm sao, chuyện yêu đương thì đâu có thể ép buộc.
- Cũng may là Tuấn nhi có nói trước không thì...
...
Thì ra là Lãnh Thiên Tuấn... thảo nào...
~~~~~
- Cô là Lãnh Thiên Tuyết phải không ạ?
- Đúng là tôi.
- Đây là bưu phẩm gửi cho cô.
- Tôi? Cho tôi sao?
- Vâng, phiền cô kí tên.
-... Được, cảm ơn anh.
...
Bưu phẩm? Cô nhớ là bản thân có mua gì đâu ta? Vậy tại sao lại có bưu phẩm gửi tới? Không lẽ nhầm người? Cũng không đúng, trên đây còn in rõ số nhà cùng tên của cô mà... Mà kệ, cứ mở ra trước đã.
Bóc từng lớp giấy bọc, đồ vật được gửi đến cũng dần hiện ra trước mắt... là một khung ảnh. Quay ngước lại nhìn tấm ảnh ở bên trong, là một bé gái đứng trước đồng hồ Big Ben cười xinh xắn... Thật quen thuộc... không lẽ...