Chương 2: Đứa em gái "dễ thương "
Lúc này thì bà nghe có tiếng cười khúc khích từ trên cầu thang, *nhìn lên* và thấy *nó*. Hóa ra lại cái con quỷ nhỏ này bày trò. Bà cũng bó tay với nó luôn nhưng phải gằng cho nó một trận mới thỏa dạ, đâu biết chỉ như "nước đổ lá môn" "đàn gảy tai trâu".
-Lại là con bày trò đấy à?-bà gằng từng chữ
-Ơ...ơ...tại...tại...lúc nãy còn thấy con chuột nó chạy ngang nên con sợ quá-nó tìm ra ngay một cái lí do hết sức "có lí". Nó tự tán thưởng bản thân vì mình quá thông minh "Ngọc Anh ơi là Ngọc Anh, mày thật là thông minh, cả tao còn phục mày nữa đấy".
-Chuột? Nhà này từ trước đến giờ chưa bao giờ có chuột-Trần phu nhân ta là ai chứ? Dễ dàng qua mặt ta vậy sao?
-Con nói thật mà-nó đáp một cách chắc chắn
-Vậy sao lúc này ta nghe tiếng con cười?-Trần phu nhân tiếp tục hỏi vặn
-Con đâu có, tim con bây giờ vẫn đang đập liên hồi đây này-nó vờ ôm tim, làm bộ mặt hết sức nghiêm trọng
-Thật sao?-Tiếng Nhật Luân phía sau làm nó giật nảy người.
-Ơ...anh hai-lần này thì tiêu rùi, không biết anh ấy có thấy chuyện lúc này không nữa
-Thật mà-nó nói chắc chắn lần nữa rồi quay lưng lại nhìn anh hai một cách "trìu mến" nhất có thể. Làm bộ mặt "đáng yêu" hết sức có thể. Và thế là anh hai của nó lại "siêu lòng" với cách "biểu đạt tình cảm" của nó.
-Phải rồi mẹ! Lúc này con cũng thấy có con chuột chạy ngang-anh quay xuống nói với mẹ rồi nhìn nó cười cười. Thật ra lúc này nó nhìn anh bằng ánh mắt như muốn nói "nhiều chuyện là ch.ết với em" làm bộ mặt cứ như là "cứ thử đi rồi biết". Và thế là anh đã "chột dạ" với cách "hành hạ lương tâm người khác" của nó.
Chả là mấy ngày trước, anh nhìn thấy một cô gái đi ngang mắt thì liền bám theo. Đó là lần đầu tiên anh có cảm giác rung động như vậy. Mặt dù cô gái kia cứ xua đuổi nhưng anh vẫn "mặt dày mày dạn" đu theo cô. Cô ấy có thân hình nhỏ nhắn nhưng không quá bắt mắt nhưng chẳng hiểu sao tim anh lại có cảm giác như đập liên hồi khi đi bên cạnh cô. Anh chưa bao giờ gặp phải tình cảnh này. Trước đây cả hàng tá cô nàng xinh đẹp xếp hàng chờ anh nhưng anh chưa bao giờ mắc phải một cái "scandal nóng" nào. Tuy nhiên, ngay lúc này, tình cảnh này của anh đã bị "QUẬY" nhìn thấy và
-Em méc mẹ cho coi-"Ở ngoài đường đu theo con gái nhà người ta, chuyện mất mặt này mẹ mà biết là anh nhừ đòn"-nó nghĩ thầm
-Anh xin em đấy, em đừng nói với mẹ, không thì mẹ cắt đứt khoản chi tiêu tháng này của anh mất-Nhật Luân khổ sở nhìn nó
-Kệ anh, em không biết, anh làm thì tự chịu-bỗng một bóng đen W sáng trưng trong đầu nó.
-Anh xin em mà-Nhật Luân van nài
-Thôi được rồi nhưng với một điều kiện-nó lém lỉnh nói
-Điều kiện?-Nhật Luân cũng không mấy ngạc nhiên, biết chắc nó không tốt bụng vậy mà. Đã van nài nó thì chắc chắn sẽ phải mất mát. Hixhix
-Tiền chi tiêu hàng tháng phải cho em một nửa và phải nghe lời em-nó bình thản nói
-CÁI GÌ Em vừa phải thôi, chừa cho anh con đường sống chứ, em tính làm bà nội của anh luôn đó hả?-Nhật Luân bất bình lên tiếng
-Anh không chịu chứ gì? Vậy thôi, không sao-nó nói rồi bước đi, khuôn mặt nở nụ cười làm bao người trước mặt phải ôm tim.
-Khoan đã, anh đồng ý-Nhật Luân đau lòng nói, nó làm cái điệu bộ ấy chắc chắn là đi méc mẹ. Anh hối hận tại sao mình lại hành động kì cục làm gì để rồi lãnh hậu quả
-Anh hai ngoan, vậy là ok, em đi trước đây-nó vui vẻ vẫy tay rồi đi luôn
-Này không được méc mẹ nghe chưa-Nhật Luân nói với theo
-Em biết rồi-nó nói mà không quay đầu lại
Hazza...! Anh nhìn theo bóng nó khuất dần ở ngã tư rồi bất giác mỉm cười "Tuy là hơi buồn một tí nhưng em gái mình cũng dễ thương đấy chứ". Anh bình thản bước đi vì nghĩ rằng nó rất uy tín.
-----Thế là hôm nay anh đành ngậm đắng nuốt cay nói dối mẹ một lần vậy (không phải một lần đâu anh, mà là từ rày về sau)
Mọi người nghe Nhật Luân nói vậy thì cũng tin vì trước giờ anh có nói dối đâu, rồi tản ra ai làm việc nấy. Trần phu nhân cũng về phòng chuẩn bị đi làm.
Vậy là cái kế hoạch "nho nhỏ" của nó đã đạt được mục đích, tất cả mọi người đã dậy trong sự "niềm nở".