Chương 44
-Thật xin lỗi, tớ có việc bận phải về trước, các cậu ở lại về sau nhé-Cô lịch sự nói với mọi người.
-Ơ...cậu chỉ mới đến thôi mà-Amy có chút buồn.
-Xin lỗi, những chuyện này rất quan trọng-Cô cười cười tỏ vẻ hối lỗi.
-Có cần tớ đi với cậu không?-Lyna lên tiếng xách túi định đứng lên.
-Khoan đã, tớ có chuyện muốn nói với cậu-Hắn ngăn Lyna lại.
-À...thôi tớ đi một mình được rồi-Ana ngạc nhiên nhưng vì đang gấp nên đi ngay không tiện hỏi nhiều. "Hai người đó có quen biết sao?"
Alan vẫn ngồi im, lặng lẽ đưa tách cafe đen đã được khuấy đều lên miệng và hớp một ngụm. Vị đắng đậm đà len vào trong khoan miệng. Nhưng anh không hề cảm nhận được, thứ mà anh đang quan tâm đến là "chuyện gì đang xảy ra giữa 3 người bọn họ". Anh chắc chắn phải tìm ra câu trả lời. Cầm lấy áo khoát, anh bước đến quầy thanh toán sau đó rời khỏi quán mà không hề nói một lời.
-Ơ...này...anh...-Amy thấy anh mình rời đi mà nơi đây chỉ còn lại một mình thì cũng nhanh chân chạy theo. Cô còn quay đầu nhìn về phía tách cappuccino vừa mới pha còn chưa dùng đến mà khẽ lắc đầu tiếc nuối.
---------------------------------------------------------------------------------------------------
Khuôn viên sau quán.
-Có chuyện gì vậy?-Bảo Trâm hỏi (bây giờ mình sẽ gọi là Bảo Trâm nhé vì mọi chuyện dần sáng tỏ hết rồi).
-Cậu nói đi-Hắn nhắm hờ đôi mắt tựa lưng vào ghế dựa như đang chờ đợi một sự giải thích.
-Nói? Là nói cái gì cơ?-Bảo Trâm hơi run. Chẳng lẽ hắn đã biết hết rồi sao?
-Còn phải hỏi sao?-hắn nhíu mày-Ngọc Anh vẫn chưa ch.ết? Cô ấy vẫn ở đó! Tại sao lại lừa dối tớ? Tại sao?-Hắn như sắp gào lên.
-Đó...đó...là Ana không phải Ngọc ANh-Bảo Trâm vẫn kiên quyết.
-Tớ đã biết hết rồi, mọi người còn muốn giấu tớ đến khi nào?-Hắn bất lực quỳ xuống đất. Từng giọt nước trong suốt bị kìm nén bấy lâu đã trào ra nơi khóe mắt. Hai vai hắn run lên từng đợt. Dưới cái nắng chịu nhàn nhạt, hình ảnh người con trai ấy khiến cho tâm tư Bảo Trâm như vụn vỡ, thật đáng thương, thật xót xa.
-Tớ...tớ...xin lỗi-Bảo Trâm nhẹ nhàng ngồi xuống bên cạnh, đặt tay lên vai hắn.
-Hãy kể tất cả cho tớ nghe, tớ sẵn sàng rồi-hắn tuy nói những gương mặt vẫn cúi gằm xuống đất. Có lẽ hắn đang kìm nén...
-Hôm đó...
--------------------------------------------------------------------------------------------------------------
1 năm trước...bệnh viện trung tâm thành phố
-MAu! Mau! Đưa cô bé vào phòng cấp cứu-Tiếng vị bác sĩ già thúc giục.
-Bác sĩ...tim cô bé hiện rất yếu-Cô y tá.
-Cô bé bị bệnh tim giai đoạn cuối, phẫu thuật thay tim ngay lập tức-Tiếng vị bác sĩ ngày càng khẩn trương.
-Bác sĩ...-Nó vừa mở mắt, thều thào nói.
-Con tỉnh rồi sao? Chúng ta đã báo với người nhà của con và họ cũng đã đến, bây giờ con phải phẫu thuật ngay mới có thể giữ được tính mạng.
-Con... muốn... gặp... mẹ...
-Không được, chúng ta không còn thời gian đâu
-Làm ơn...chỉ...một chút...thôi...bác sĩ...con xin...ông...-Nó khó khăn nói.
-Nhưng...thôi được rồi, chỉ một chút thôi, tất cả đều liên quan đến sự sống còn của con đấy-Vị bác sĩ bất lực nói.
-Cảm...ơn...-Nó khẽ cười
-Con gái...con làm gì mà đến nông nỗi này hả con...con bị bệnh từ khi nào...tại sao không nói với mẹ hả con...con có biết mẹ lo lắng lắm không...-Mẹ nó khóc như mưa.
-Mẹ...con không...sao...còn...có...một chuyện...nói...với mẹ...
-Được, con nói đi
-Sau khi... con...phẫu... thuật xong..., chúng ta... sang... Anh ngay mẹ... nhé- Nó nhìn mẹ ánh mắt như cầu xin.
-Nhưng con sẽ rất yếu, không thể đi máy bay
-Mẹ...làm...ơn đi, con...không muốn...ở đây nữa, cho...dù có...chuyện gì xảy...ra đi chăng...nữa, chúng ta...cũng...phải sang Anh mẹ nhé-Thực sự thì nó không muốn ở đây nữa, nó không muốn làm khó Phương Nguyên, cũng không muốn làm hắn khó xử nữa.
-Mẹ hứa, sau khi con phẫu thuật xong, chúng ta sẽ lập tức sang Anh-Mẹ nó gật đầu để nó yên tâm.
-Còn nữa...đừng nói...với mọi người...về...việc của con...kể...cả...Thiên.
-Mẹ hiểu rồi
-Và...điều cuối cùng...mẹ đừng buồn...cảm ơn..mẹ vì tất cả...xin lỗi...mẹ-Giọt nước mắt trên bờ mà nó đã rơi xuống từ khi nào. Tưởng như là những giọt nước mắt cuối cùng.
-------------------------------------------------------------------------------------------------
-Tớ vẫn không hiểu, cậu ấy nhìn như không có vẻ là quen biết tớ-Đó là điều mà hắn vẫn luôn thắc mắc. Những điều mà hắn điều tr.a được cũng có giới hạn của nó, chỉ có thể kết luận là nó còn sống.
-Sau khi phẫu thuật xong, cậu ấy đã được đưa sang Anh bằng chuyến bay đặc biệt, với đội ngũ bác sĩ và trình độ y tế bên này, cậu ấy đã nhanh chóng hồi phục lại tình trạng sức khỏe. Tuy nhiên...Một phần kí ức của cậu ấy đã bị mất.-Bảo Trâm tiếp tục.
-Nghĩa là...
-Kí ức của cậu ấy chỉ dừng lại ở cái lúc cậu ấy lên 8 tuổi.
- tuổi sao?-Đó chẳng phải là năm hắn và gia đình chuyển nhà đi hay sao.
-Đúng vậy!
-Tớ hiểu rồi.-hắn ngộ ra một vài điều. Ví dụ như nó vẫn còn nhớ Ken.
-Tớ đã nói hết những gì tớ biết, tớ cũng phải đi rồi-Bảo Trâm đứng dậy chuẩn bị rời đi.
-Khánh Phong đã rất buồn khi cậu rời đi-Câu nói của hắn khiến bước chân của cô dừng lại. Năm đó, khi cô chuyển nhà đã từng có một khắc nghĩ đến anh ta nhưng ngay sau đó cô đã vùi chôn cái tình cảm mới chớm nở ấy vào tận sâu bên trong tim. Cô chỉ đơn giản nghĩ là anh ta có rất nhiều bạn gái, làm sao quan tâm đến cô.
-Nhìn cậu ta như vậy thôi nhưng rất thật lòng ấy, cậu ta vẫn chờ cho đến bây giờ-Hắn lại nói. Khánh Phong cũng thật có lòng, từ khi Bảo Trâm rời đi, cậu ta đã thay đổi hoàn toàn, không còn lăng nhăng, chơi bời nữa mà rất chững chạc và trưởng thành hẳn lên. Có lần hắn điện về hỏi thì cậu ta nói khi Bảo Trâm trở về sẽ thấy hắn ta đã thật sự chính chắn và đủ để làm chỗ dựa cho cô. Hắn nghe mà nổi gai ốc.
-Thật sao?-Bảo Trâm hơi mỉm cười, ánh mắt nhìn mông lung.
-Có cơ hội hãy quay về Việt Nam-hắn chỉ nói có thể, coi như là giúp đỡ thằng bạn thân.
-Tớ biết-Nói rồi cô rời đi.
Hắn chỉ còn lại một mình. Nhưng hiện tại bây giờ hắn không còn cảm thấy cô đơn nữa. Bởi vì hắn biết dưới bầu trời này vẫn còn có Ngọc Anh. Hắn mỉm cười, một nụ cười thật sự.