Chương 5
Cậu ở trong phòng nhìn qua cửa sổ thấy anh dẫn Mai Ngọc về nhà còn Cô ta thì cứ dây dưa không muốn về.như cảm nhận được có người nhìn mình anh chủ động ôm lấy cô rồi đưa cô vào nhà ngồi dưới gốc cây trước nhà trong đầu cậu lúc này hiện lên hình ảnh trước đây của hai người.
------
-Phương Đăng anh xem nè coi em đang vẽ ai.(cậu chỉ vào bức tranh đang vẽ anh)
-ai đây ta.nhìn không ra mà kì vậy nè.(anh cố ý châm chọc cậu)
Ngờ đâu cậu quay lại khoảng cách hai người quá gần môi cả hai chạm vào nhau đó cũng là lúc tim anh lạc nhịp vì cậu.còn cậu vì vẫn luôn thích anh nên ngại ngùng đỏ mặt.sau lần ấy hai người tránh mặt nhau gần một tháng.rồi cũng qua anh từng nói với cậu gốc cây ấy là kỉ niệm của họ ngoài cậu ra không ai có tư cách bước vào nhà anh.
-------
nhưng mà giờ anh lại đưa cô ấy vào phải chăng chỉ mấy tiếng mà anh đã quên hết những gì xảy ra giữa họ.nghĩ đến đây nước mắt của cậu lại trào ra mắt cậu sắp sưng luôn rồi hôm nay là ngày cậu 17 tuổi và cũng là ngày mà 15 năm trước họ gặp nhau.căn phòng không mở đèn đã tối nay lòng cậu càng tối hơn.
-----
Sáng hôm sau
-chào buổi sáng!thưa cả nhà con đi học.
Mẹ cậu còn đang định gọi cậu lại ăn sáng đã không thấy bóng dáng cậu đâu.đau suốt một đêm sáng vẫn phải đi học cậu gục đầu xuống bàn ngủ.lại bị bạn thân là Phương Yến gọi dậy.
-anh ,anh trời sập nhà cháy mà anh vẫn còn ngủ sau.
-💤💤💤💤
-PHONG VŨ anh mau dậy cho em,anh còn không dậy anh hai em sẽ cưới Mai Ngọc đó
- ••••
-này anh sao vậy? Wey,đã nói tới như vậy mà vẫn ngủ được sao?có gì đó sai sai?
-PHƯƠNG YẾN!
(haizzz gọi mình như vậy chỉ có anh hai thôi!!!)
-ca,có chuyện gì vậy!
-em ở đây la lối om sòm cái gì?
-tại em kêu hoài mà anh Vũ không dậy
-chắc hôm qua ngủ không được
-nhưng em vẫn cảm thấy anh ấy sao sao á
-đâu để anh coi
Anh lấy tay sờ lên mặt cậu cảm thấy rất nóng anh liền đỡ cậu dậy lấy tay đặt lên trán cậu thì cảm thấy nhiệt độ không còn bình thường nữa tay cậu thì lạnh ngắt.anh hoảng sợ vừa lay vừa gọi cậu.
-Phong Vũ.Phong Vũ.
-•••
-sau lại như vậy chứ!
-anh hai,anh ấy..
-xuống phòng y tế
Phương Yến còn chưa nói hết thì đã bị anh lớn tiếng ra lệnh.Cô còn chưa hiểu gì thì đã thấy anh ôm cậu chạy nhanh đến phòng y tế.đám học sinh trong trường đều tránh sang một bên không ai dám đắt tội với anh.
-anh hai chờ em với!!!
Cô vội vơ lấy cặp táp của hai người rồi chạy theo.
------- phòng y tế
-bác sĩ em ấy sao rồi Cô nói cháu biết đi.
-đừng gấp.cậu ấy chỉ bị cảm sốt.chắc do trời trở lạnh thôi.cậu vào thăm đi.
- ca,anh đừng đi nhanh vậy chứ không biết hai người đem gì đi học mà nặng dữ vậy.
-đễ em ấy nghĩ ngơi,em đừng ồn.xin nghĩ buổi chiều dùm anh,anh muốn ở cùng em ấy.
-dạ,vậy anh cứ ở đây.
Anh nắm lấy tay cậu vuốt tóc cậu nhìn cậu chợt nhận ra chỉ xa cách một đêm sau cậu lại xanh sau như vậy trông ốm như vậy.
-em biết em như vậy anh rất đau lòng không?!!!
-nếu em biết em đã không làm như vậy.
Cậu ôm lấy anh mà nói nước mắt cậu rơi ướt vai anh ánh nắng chiều rọi qua cửa sổ chiếu tia sáng vào hai người một khung cảnh hoàng hôn lãng mạn ấm áp