Chương 16: Bảo bối em càng ngày càng ngốc !
Từ lúc Vương Thanh ra khỏi cửa,trong lòng Đại Vũ lại lo lắng cứ tưởng anh ta có chuyện gì nên cũng định chạy theo sau hỏi nhưng vừa ra khỏi cửa lại thấy Tuệ Uyên và Vương Thanh hai người họ dắt tay theo nhau ra căn tin trường.Trong lòng cậu lại càng bực bội " Sao Thanh ca lại không nói chuyện này cho mình biết " Xong liền chạy theo sau coi tình hình nhưng sợ bị phát hiện nên đứng ở xa quan sát, bỗng thấy hai người nói nói gì đó rồi Tuệ Uyên chợt rơi nước mắt,lúc sau chợt cười một cách thỏa mãn liền bực bội chạy đi " Anh được lắm,thì ra trước mặt hai người giả là không quen nhau nhưng sau lưng tôi lại như thế ".Nói rồi cậu vội quay về nhà,vừa về tới cậu đã chạy ào vào để tắm,đem hết sự trút giận của mình trôi theo dòng nước chảy kia.Tắm xong cậu cũng không thèm ăn gì đành leo lên giường nằm bao nhiêu lời nói của hai người họ cậu cứ tự suy diễn ra
- Tuệ Uyên anh xin lỗi do lúc nãy có Đại Vũ không thể đáp trả anh yêu em,anh xin lỗi mà đừng khóc nữa..... nhưng thứ cậu tự suy diễn bắt đầu chạy ra.Càng suy nghĩ lòng cậu càng tức giận,con tim lúc này như đang dần thắt lại.
------- phân cách ------
Sau khi nói chuyện với Tuệ Uyên liền nhanh chóng rời đi,tâm trạng cũng vui vẻ hơn đi đến cửa hàng mua món Địa Tam Tiên định đem qua cho Bảo bối của mình ăn.Thế là đi đến cửa hàng gần trường,mua Địa tam tiên xong kêu quản gia chở mình qua nhà Bảo bối.Vừa bước tới cửa cậu nhấn chuông Đại Vũ nghe tiếng chuông liền nén sự tức giận lại mà ra mở cửa,vừa mở ra:
-Bảo bối,em chưa ăn gì phải không anh đem thức ăn mà em thích tới nè.
Đại Vũ tự nhiên bị sự tức giận tràn lên " Anh về đi,từ nay tôi không muốn gặp mặt anh nữa " nói xong cánh cửa đóng lại " Rầm " Vương Thanh hoảng hồn không biết chuyện gì đang xảy ra.Liền định hỏi thì đã bị cánh cửa kia đóng lại,liền đứng ở ngoài cửa mà hỏi " Bảo bối em sao vậy? Nếu không mở cửa giải thích anh sẽ mãi đứng ở đây nhất định không về ".Đại Vũ giả vờ không nghe đem bao nỗi tức giận đè ép leo lên giường mà đánh một giấc.Vương Thanh thì cứ đứng đó đợi giữa trời nắng gay gắt của buổi trưa,không nghe tiếng trả lời gì cậu cũng đành trước cửa nhà mà chờ.
Sau khi đánh một giấc thật ngon Đại Vũ đành thức dậy,nhìn đồng hồ giờ cũng 3h ngáp một tiếng thật lớn " Oa " liền định đi xuống kím cái gì bỏ bụng.Thì sực nhớ câu nói lúc nãy của Vương Thanh vội nhanh chân bước ra mở cửa thì thấy anh ấy vẫn còn đang đứng đó.Có lẽ do quá mệt mỏi mà thấy anh ấy đã chợp mắt trên tay còn ôm chặt hộp thức ăn,liền bỏ sự tức giận qua một bên kêu Vương Thanh vào nhà " Mau vào nhà,trời đang rất nóng " Vương Thanh khẽ mở mắt thấy Đại Vũ bước ra liền ôm chặt cậu vào lòng " Bảo bối,anh không biết anh làm sai điều gì nhưng mong em có thể nói ra đừng để trong lòng nữa ".Đại Vũ nghe nhắc tới chuyện đó liền bực bội " Vào nhà ".
Cả hai cứ thế vào nhà,Vương Thanh đưa món Địa tam tiên trên tay mình từ nãy giờ cho Đại Vũ " Bảo bối vứt nó đi,không còn ăn được nữa ".Nói rồi chợt té xuống sàn,chắc do đứng nắng lâu quá mà bây giờ chóng mặt đến nổi chợt bất tỉnh.Đại Vũ định quay đi thấy vậy liền chạy lại đỡ Vương Thanh lên lầu lo lắng,rờ vào trán thì thấy đang rất nóng chắc anh ấy đang sốt,liền kím khăn nhung nước đắp lên đầu cho hạ nhiệt,rờ vào mặt Vương Thanh hai đôi mắt cậu đỏ hoe lên,những giọt nước mắt cứ nhẹ nhàng lăn xuống." Tại sao chứ,sao anh lại ngốc như vậy nếu em không mở cửa thì cứ quay về.Tại sao lại chỉ vì chờ em mở cửa mà làm tổn hại tới bản thân.Đồ ngốc! " vừa nói nước mắt vừa rơi xuống.Vương Thanh nằm một lúc lâu thì cũng tỉnh lại,thấy Đại Vũ đang loay hoay để thay khăn hạ nhiệt trên trán mình thì vội hỏi:
- Bảo bối tại sao lúc nãy lại không cho anh vào,sao lúc nãy chợt nổi giận với anh!
Vừa tỉnh dậy đã vội lo lắng hỏi,Đại Vũ cũng đã bớt tức giận mà nói:
" Từ nay về sau,dù có chán em cũng nên nói một tiếng.Anh yêu ai thì cứ nói ra em sẽ buông tay mà,chỉ cần anh hạnh phúc.Chứ sao lại dấu em làm gì,từ nay cũng không cần quan tâm tới em nữa.Lo mà bảo vệ cho Tuệ Uyên đi,coi như chúng ta chưa có chuyện gì xảy ra.Chuyện 10 năm trước anh cũng đừng bận tâm nữa hãy cứ sống cho hạnh phúc vào là em vui rồi ".Nói rồi Đại Vũ không thèm quay lại nhìn,vì nước mắt cậu đã sớm rơi xuống cậu sợ anh ấy lại nhìn thấy mình rơi lệ,cậu sợ mình lại là kẻ phá hoại hạnh phúc của người khác,cậu lại sợ chỉ vì bù đắp chuyện lúc trước mà làm cho anh ấy không thể yêu ai khác.Có lẽ quá đủ rồi.
Vương Thanh đang nằm trên giường thì cũng chợt hiểu ra,đành ngồi dậy ôm lấy Đại Vũ đang ngồi xoay lại,dùng hai tay lau những giọt nước mắt đó rồi đặt nụ hôn lên trán cậu." Bảo bối em thật ngốc,tại sao lại nghĩ vậy hả,nếu anh yêu cô ta thì những ngày vừa rồi sao lại cứ ở bên em,trưa nay sao lại vì em mà đứng chờ ngoài cửa,nếu không yêu em anh làm vậy để làm gì hã? "
Đại Vũ cũng nói " Vậy còn chuyện lúc nãy ở căn tin,em thấy hai người " chưa kịp nói dứt câu thì Vương Thanh đã lấy môi mình lấp đầy khoang miệng của Đại Vũ rồi chợt tách ra " Đồ ngốc ạ! đó là anh sợ cô ta lại bám theo anh nên đã đi giải thích với cô ta nhưng không ngờ bạn em đúng là tinh mắt,cô ta biết mối quan hệ của chúng ta từ lâu rồi! Còn nói nếu không làm em hạnh phúc sẽ giết anh a~ "
Đại Vũ lại hỏi " Vậy sao anh không nói cho em biết"." Chẳng phải em đã từng nói anh chỉ được gọi em là bảo bối,thân mật với em ở những chỗ chỉ có hai ta.Còn dặn anh đừng nói chuyện chúng ta cho ai biết sao? ".Đại Vũ bèn nhớ lại nở nụ cười hì hì " Em quên ".
" Đại Vũ sau này em có thể đặt hoàn toàn sự tin tưởng vào anh không hả,đừng có nghi ngờ tình yêu của anh đối với em nữa.Trong lòng anh chỉ có bảo bối hiều không ". " Được rồi anh nghĩ đi em đi làm đồ ăn cho hai ta ".Vương Thanh cũng chợt cười " Anh đói,anh lại muốn ăn em bảo bối "
Đại Vũ thấy vậy liền nhanh chóng thoát khỏi Vương Thanh mà nói " Anh còn bệnh không được mau nằm nghĩ đi a~ ".Vương Thanh tỏ vẻ giận dỗi " Anh không muốn,anh muốn ăn cái kia ",Đại Vũ bị chọc cho đến đỏ mặt liền bực bội ghé sát vào tai Vương Thanh mà nói " Vậy cho em phản công đi a~ ".Vương Thanh nghe vậy liền thay đổi ý định " Haizz,anh mệt rồi nằm nghỉ tí nha bảo bối ".Đại Vũ thấy vậy liền cười rồi đi xuống bếp làm đồ ăn.Một lúc lâu thì xong liền bưng lên hai người lại cùng nhau ăn Vương Thanh ăn xong lại đưa ra ý kiến " Hay từ mai anh dọn qua đây sống chung nhé,cùng nhau đi học cho tiện chớ mỗi khi nhớ em lại ngủ không được ".Đại Vũ liền nói " Không được,còn ba mẹ anh thì sao? ".Vương Thanh vừa nghe đã nói " Không lo,hai người họ chắc cũng sẽ không nói gì đâu lúc trước ở trường cũ anh cũng hay đi chơi với đám bạn qua đêm đấy thôi "." Anh sao lại hư hỏng như vậy hả?"
" Lúc trước khác,bây giờ có em khác,anh sẽ nói là mướn nhà trọ gần trường học để tiện chứ làm biến nhờ quản gia rước nữa như vậy là được rồi chứ gì haha.Chỉ sợ mẹ em không cho ".Đại Vũ ăn vừa nói " Tối nay em sẽ hỏi mẹ,thôi mau ăn đi ".Cả hai người cứ thế mà mặc cho thời gian đang trôi qua!!