Chương 18: Những kỷ niệm và cả nuối tiếc
Nếu bạn vô cùng trân quý một điều gì đó hơn tất thảy mọi thứ, đừng tìm cách níu kéo nó lại.
Nếu nó trở lại với bạn, nó sẽ mãi mãi là của bạn.
Nếu nó không trở lại, tức là ngay từ đầu nó đã không thuộc về bạn.
Trích đoạn phim Lời cầu hôn khiếm nhã
Một giờ sáng
Martin nằm dài trên bờ biển, tóc lấm đầy cát, mặt phơi ra trước gió, mắt nhìn lên những ngôi sao.
Anh đã thử gọi vào di động của Gabrielle nhưng cô không trả lời. Anh đã tìm cô khắp mọi nơi: căn nhà gỗ gần chỗ đậu mấy chiếc thủy phi cơ và tất cả những nơi ngày xưa họ thường cùng nhau đến. Nhưng anh vẫn không tìm thấy cô.
Tình yêu của đời anh...
Vì khi hai mươi tuổi, mỗi khi buồn anh đều tới bãi biển nhỏ này, phía sau Marine Drive, giữa bến du thuyền và cây cầu Cổng Vàng.
Đêm nay, mặt trăng gần như tròn đầy và biển dồn lên diệu nhạc huyền bí. Dù đã muộn nhưng bờ biển còn lâu mới vắng người. Bất chấp những biển cấm, một nhóm it girls 1 đã thắp lên một đống lửa và đang chọc ghẹo một ông già trong trang phục phi công đang tập lái thuyền buồm. Nhúng hai chân xuống nước, một thanh niên người châu Á khó xác định giới tính - kính râm che kín mặt, áo kimono màu tím cổ rộng, song thân hình rất cơ bắp - đang loay hoay điều khiển một con diều khổng lồ hình rồng. Với bộ tai nghe hi-fi gắn trên tai, người thanh niên này hoàn toàn ở trong thế giới riêng của mình. Mỗi người một việc, mỗi người một sở thích: đó chíh là triết lý sống của thành phố này, cũng chính là điều tạo nên sức hấp dẫn, quyến rũ và thu hút của nó...
Phía xa bờ biển, nép vào những vách đá, một đôi thanh niên đang e dè hôn nhau, trông rõ vẻ đang khám phá những vị ngọt diệu kỳ của tình yêu.
- Anh có thấy họ hơi giống chúng mình không? Một giọng nói cất lên từ phía sau anh.
Martin rùng mình khi nhận ra giọng nói. Gabrielle ngồi xuống cách anh một mét và thu hai đầu gối xuống dưới cằm.
Anh cố giữ vẻ bình thản. Rồi anh chỉ đủ can đảm để quay đầu về phía cặp thanh niên mà thừa nhận:
- Phải, đó chính là chúng mình thời ấy.
- Đúng vậy, nhưng họ tỉnh táo hơn! Em cũng chẳng rõ anh có còn nhớ tất cả những gì chúng mình đã làm trên bãi biển này không...
- Mọi thứ đã quá xa rồi.
- Cũng chẳng đến nỗi xa xôi lắm, cô chỉnh lại. Chắc anh vẫn nhớ câu nói của Faulkner mà anh đã viết cho em trong một lá thư: "The past is never dead. It"s not even past" 2.
Anh chẳng buồn che giấu sự cay đắng:
- Vậy là anh biết được cho dù không trả lời thư anh, ít nhất em cũng đã đọc...
- ... và em vẫn còn nhớ, cho dù đã mười ba nămtrôi qua.
Lần đầu tiên anh thực sự nhìn cô, và anh cảm thấy mi mắt mình chớp liên hồi ngoài ý muốn, giống như đâu đó trong anh vẫn tưởng rằng những khoảnh khắc được gặp Gabrielle chỉ là thoáng qua và nhất định anh sẽ phải mau chóng khắc ghi hình ảnh này trong tâm khảm.
Khi anh rời xa cô, hình ảnh về cô vẫn là một thiếu nữ nhiều hơn là một phụ nữ. Giờ đây hoàn toàn ngược lại, nhưng cô vẫn giữ được dáng vẻ "con gái bà mụ nặn nhầm", khiến cô càng trở nên đặc biệt.
- Anh tới San Francisco tìm em sao?
- Không, anh đến để bắt bố em.
- Vậy ra cái ông Archibald đó thực sự là..
- Phải, Gabrielle, đó là bố em.
- Anh biết từ khi nào?
- Từ sáng nay.
- Ông ấy là bố em, còn anh đang tìm cách giết ông ấy.
- Đó là nghề của anh!
- Nghề của anh là giết người ư?
- Anh là cảnh sát, Gabrielle, nói đúng hơn, anh từng là...
- Em biết anh là cảnh sát.
- Sao em biết được?
- Google, anh chưa từng nghe nói đến ư?
Anh nhún vai rồi nói rõ thêm:
- Anh không tìm cách giết ông ấy, anh chỉ bắn vào xe của ông ấy thôi, điều này khác hẳn.
- Phải, tất nhiên rồi! Anh chỉ bắn vào xe thôi! Anh đã trở thành loại người gì vậy, Martin Beaumont?
Anh nổi cáu:
- Bố em là tội phạm và ông ta phải trả giá cho những gì mình đã làm.
- Ông ấy chỉ là một người trộm tranh thôi mà...
- Chỉ là một tên trộm! Tất cả cảnh sát trên thế giới này đã săn lùng ông ấy từ nhiều năm nay rồi đấy.
Gió nổi lên và sóng càng xô bờ mạnh hơn. Suốt hồi lâu, cả hai lại đắm mình trong những suy tư riêng, mắt nhìn đăm đắm về phía chân trời, tâm trạng ngổn ngang xáo trộn bởi những kỷ niệm dội về từ những vết thương lòng cũ.
- Đây là lần đầu tiên em gặp bố sao?
- Phải! cô thừa nhận.
- Ông ấy đã nói gì với em?
- Ông ấy nói muốn giải thích vì sao trước đây lại bỏ rơi em.
Gương mặt Gabrielle thấm đẫm ánh trăng. Đôi mắt lấp lánh của cô để lộ rõ nỗi đau đớn và xúc động.
- Tại anh mà em không được nghe lời giải thích, cô trách anh.
- Không, tất cả đều ở đây, anh vừa nói vừa mở ba lô đặt cạnh trên cát, bên cạnh mình.
Anh đưa cho cô tập hồ sơ của FBI.
- Cũng chính vì thế mà anh muốn gặp em: để cho em biết sự thật.
- Em cũng không chắc là mình muốn biết sự thật hay không, Martin.
- Em không được lựa chọn và em cần biết rằng dù có làm gì đi nữa, bố của em cũng là một người tử tế.
- Một người tử tế?
- Phải, suy cho cùng thì cũng rất phức tạp. Dù sao đi nữa, ông ấy thật lòng yêu mẹ em: một tình yêu hiếm thấy, sâu sắc và say đắm...
- Nếu ông ấy tử tế thật thì tại sao anh nhất định đòi bắt giữ ông ấy?
- Có lẽ là để làm em đau khổ, Gabrielle.
Cô lắc đầu vẻ không tin và quá chấn động trước câu trả lời của Martin. Cô cảm thấy những vết thương lòng vẫn còn rất mới, nỗi đau của cô không cách nào dịu đi được.
- Không! Martin mà em biết không thể nào gây tổn thương cho em được. Cũng chính vì vậy mà em yêu người ấy: vì sự tốt bụng của người ấy và...
- Em thôi ngay kiểu ủy mị vớ vẩn cũng như những lời khen ngợi giả dối ấy đi! Dù thế nào thì anh chàng Martin mà em đã từng quen biết cũng không còn tồn tại! Và chính em là người đã gây nên sự tình này!
- Bởi vì em đã không đến New York theo lời hẹn của anh? Anh không thấy như vậy là quá dễ dãi sao?
- Anh đã làm việc hàng tháng trời để có thể tổ chức buổi hẹn đó cho chúng ta! Anh đã chờ em cả ngày, cả đêm ở quán Café De Lalo! Không những không đến, thậm chí em còn chẳng buồn cho anh một lời giải thích. Em có số điện thoại của anh, em có địa chỉ của anh, em có...
- Còn anh, sau đó anh cũng chưa bao giờ tìm cách gặp lại em! Anh đã buông xuôi mọi thứ quá dễ dàng, vậy mà anh bảo em là tình yêu của đời anh! Và anh cũng chưa bao giờ tìm hiểu xem vì sao em không đến.
- Vì em đã có người khác, đúng không?
- Quan trọng gì nữa, chỉ cần một chút xíu trắc trở là anh...
Quá bức xúc khi nghe tất cả những lời quá quắt này, anh chẳng để cho cô nói hết câu:
- Anh căm thù em vì dám nói như vậy!
- Thế nhưng, sự thật đúng như vậy! cô vừa nói vừa dằn từng tiếng. Giờ thì Quý ông bị xúc phạm. Quý ông thấy cái sĩ diện nhỏ bé của đấng nam nhi bị nhạo báng và Quý ông không thể nào chịu được. Thế là Quý ông bèn tự nhốt mình trong cơn tức giận và quyết định giận dỗi suốt mười ba năm trời! Vậy mà em cứ ngỡ anh khác những gã đàn ông khác, rằng anh hơn hết thảy họ!
- Hơn hết thảy gì? Em đã đập nát trái tim em, Gabrielle!
- Không Martin, chỉ có mình anh đã muốn tự làm tim tan nát! Và bằng cách ấy, anh cũng làm tan vỡ trái tim em.
- Đừng có lật ngược tình thế bằng những thủ thuật chỉ có trong tiểu thuyết, anh xin em đấy!
Một trận gió lạibất ngờ nổi lên buộc họ phải che mắt tránh những đám mây cát. Cô run lật bật dưới lớp áo măng tô và anh nhận ra chiếc áo dạ mà anh đã đưa cô mười ba năm về trước. Anh vén tay áo sơ mi lên, rút bật lửa ra và châm một điếu thuốc. Thi thoảng có tiếng còi xe cấp cứu và xe cảnh sát, rồi bãi biển lại trở về với những âm thanh quen thuộc: tiếng sóng ầm ì, tiếng hải âu, tiếng gió giật.
- Vì sao em không đến buổi hẹn ngày hôm đó? anh hỏi bằng giọng bớt gay gắt hơn.
- Hồi đó chúng ta mới hai mươi tuổi, Martin, hai mươi tuổi! Chẳng biết gì về cuộc sống và tình yêu. Còn anh, anh muốn mọi thứ đều chắc chắn, muốn có những lời thề ước vĩnh cửu!
- Không, anh chỉ muốn một tín hiệu.
Cô cố mỉm cười với anh và nói bằng giọng ngập tràn hy vọng:
- Thôi nào, Martin, hãy thôi nói chuyện quá khứ! Giờ chúng ta lại gặp nhau ở đây, vẫn nơi cũ, sau mười ba năm, điều này chẳng phải kỳ diệu sao?
Bằng một cử chỉ dịu dàng, cô giơ tay vuốt má anh nhưng anh thẳng tay gạt ra. Đôi mắt cô ngấn nước. Anh chẳng còn nhìn thấy ánh sáng màu vàng rơm trong đôi mắt ấy. Anh chẳng còn muốn thấy gì trong đôi mắt ấy nữa. Suy cho cùng, có lẽ giờ anh cũng chẳng còn tình cảm gì với cô. Và đó có lẽ là điều tốt đẹp nhất có thể đến với anh.
Anh đứng dậy, cài nút áo vest và quay trở lại xe mà không hề nhìn lại phía sau.
° ° °
Đêm đó Gabrielle không ngủ.
Hai giờ sáng cô mới về đến nhà. Cô pha cho mình một bình trà và vào mạng để tìm hiểu thêm về người đàn ông có tên Archibald McLean, mà trước dó, những "chiến công" của ông ta chỉ tình cờ lọt vào tai cô qua những thông tin trên truyền thông đại chúng.
Sau đó cô vùi đầu vào đọc tập tài liệu dày cộp Martin đưa cho. Theo dòng sự kiện, cô không những khám phá về người cha của mình, vì chưa ai từng kể về ông cho cô nghe, mà còn thấy cả mẹ cô dưới một góc nhìn hoàn toàn khác: một người phụ nữ đang sống trong tình yêu và quyết tâm, bằng mọi giá, phải cho đứa con của mình chào đời, cho dù điều đó có thể phải đánh đổi bằng mạng sống của bản thân.
Rồi... cô khóc hết nước mắt, hoàn toàn tin chắc rằng sự ra đời của cô đã làm tan nát bốn cuộc đời. Trước hết là mẹ cô, rồi tới Archibald, ngay sau đó đã bị tống vào tù vì chuyện không đáng. Sau đó là chính cô, đứa trẻ mồ côi cô độc và buồn bã, chưa bao giờ thực sự tìm thấy chỗ đứng cho mình ở bất kỳ đâu. Cuối cùng là Martin, người đã vì cô mà đau khổ mặc dù cô không hề cố ý.
Tới bốn giờ sáng, cô không uống trà nữa mà thay bằng rượu vodka hương dâu và chạy đi lục tủ ngầm để tìm cuốn album cũ. Cô nhìn những tấm ảnh chụp mẹ bằng một cái nhìn hoàn toàn mới mẻ và phát hiện ra một vài tấm hình - trong đó trông Valentine giống như một người hạnh phúc nhất thế gian - đã bị cắt đôi. Một hình thức kiểm duyệt của bà cô để loại bỏ sự hiện diện của một bóng hình mà cô đoán chắc là Archibald. Cô đã thuộc lòng những tấm ảnh này - cô cũng chẳng có quá nhiều ảnh của mẹ - vậy mà chẳng hiểu sao cô lại chưa từng đặt câu hỏi về "vết đen trong những tấm hình", một hành động nổi bật trong kỷ nguyên Staline?
Song cũng có thể cô đã từng đặt câu hỏi... một cách vô thức. Trong tâm trí cô lúc này bắt đầu dồn lên những kỷ niệm về ông bà - những câu nói khó hiểu, những ánh mắt bí mật thông đồng - mà thời đó đã từng khiến cô thắc mắc, tới hôm nay cô đã hiểu rõ hơn. Cũng giống như mọi bí mật gia đình khác, bi kịch xoay quanh sự ra đời của cô chắc chắn đã đè nặng như một tấm thảm bằng chì vô hình, bót nghẹt tuổi thơ và thời niên thiếu của cô, đồng thời gây ra những tổn thương mà cho tới giờ cô vẫn chưa thể nào hồi phục.
Đến năm giờ, cô lại quyết định thôi uống vodka và tự pha cho mình một bình cà phê rồi đọc lại những lá thư nồng nàn của Martin. Hình ảnh chàng thanh niên đang yêu say đắm quện vào và nhòa đi với người đàn ông cứng cỏi hơn mà cô mới gặp được tối qua. Từng dòng, từng dòng một, hết bức thư này sang bức thư khác, cô đã chuyển dần từ vui vẻ sang buồn bã. Thoạt tiên, cô mỉm cười, nhưng chỉ một giây sau cô đã sụp xuống, hai tay ôm lấy đầu, để cho nỗi đau mặc sức tung hoành.
Cô yêu anh biết bao, cô yêu anh vô cùng, cô chưa từng hết yêu anh! Từ nụ hôn đầu tiên ấy, không, từ lá thư đầu tiên! Lá thư bắt đầu bằng:
Anh chỉ muốn nói với em rằng...
Đến sáu giờ, cô vào phòng tắm, đứng rất lâu dưới vòi sen. Cô cảm thấy người nhẹ nhõm hơn, giống như được cất đi một gánh nặng.
Trái ngược với những gì cô nghĩ trước đó vài giờ, lúc này cô cảm nhận được rằng những cảnh ngộ bi đát khi cô chào đời lại càng làm cho cuộc sống của cô thêm giá trị. Chẳng phải cô nên sống sao cho xứng đáng với giátrị đó?
Trước kia, cô vẫn nghĩ mình thuộc típ người sinh ra để đau khổ, giờ cô có một quyết tâm sắt đá đang dần hình thành trong tâm trí: lần đầu tiên trong đời, cô quyết định sẽ liều mình để được hạnh phúc...
Đến bảy giờ, Gabrielle mở rèm cửa ra và bắt gặp những ánh hồng đầu tiên của buổi bình minh đang trải trên mặt vịnh. Một ngày mới đang bắt đầu ở San Francisco, tràn đầy hứa hẹn.
Hôm qua, do sự trớ trêu của số phận, hai người đàn ông quan trọng nhất của cuộc đời cô đã cùng xuất hiện một lúc.
Hôm nay, cô nhất định không để vuột mất họ.
Cô chỉ có một hy vọng là mình sẽ không bao giờ phải chọn lựa giữa hai con người ấy...
--- ------ ------ ------ -------
1. Nhóm người theo phong cách của nhân vật chính trong xê ri tiểu thuyết It Girl của Cecily von Ziegesar.
2. "Quá khứ không bao giờ ch.ết. Thậm chí, nó cũng không phải là quá khứ.", William Faulkner. (Chú thích của tác giả).