Chương 20: Tranh chấp
“Nhưng đổi lại nhất quyết không được làm khó dễ Phạm Hương, bằng không cậu muốn ở lại đây cũng khó” Cao Bá nhắc nhở thêm.
Đình Đình hừ lạnh một tiếng. Kéo Lạc Gia đi
“Chị, không ổn rồi, mẹ, mẹ bị tai nạn”
Phạm Hương thở hồng hộc vội vàng chạy lại. Trên khuôn mặt còn lấm tấm mồ hội
Đình Đình khựng lại.
“Hiện tại, mẹ ở đâu?”
“Trong bệnh viện, chị đến nhanh đi, bằng không sẽ không còn kịp” Phạm Hương đỏ mắt kéo tay cô. Nói tiếp
“Nghe nói bị tai nạn nặng lắm”
Đình Đình bàng hoàng vội bỏ chạy đi ra ngoài. Lạc Gia vội chạy đi theo.
Mẹ là người quan trọng nhất với cô, dù người không thương cô thì nhất định cũng không để mặc bà. Bây giờ cô bất chấp tất cả chỉ được gặp bà mà thôi.
Ông trời ơi, mong người cho bà không có việc gì.
“Đình Đình” một giọng nói trầm thấp vang lên.
Lạc Gia hốt hoảng kêu lên. Bây giờ hắn không gọi cô là mẹ nữa mà gọi là Đình Đình.
Đình Đình đứng sững ở giữa đường nhìn Lạc Gia.
“Píp” một tiếp xe ô tô lao đêm, Đình Đình tránh không kịp vội nhắm chặt mắt mình lại.
Lần này cô đi xong rồi. Mong là kiếp sau, cô vẫn sẽ gặp lại Lạc Gia, nhưng được gia đình yêu mến và quý trọng.
Tạm biệt!!!
Một bóng dáng người to lớn ôm lấy cô , giống như bị đâm ngã ôm lấy cô lăn qua bên hè đường.
Nằm trong lòng ngực ấm áp kia cô xác định mình không bị sao rồi vội mở mắt ra.
Đây! Đây không phải là Lạc Gia hay sao!
Hắn vì cô mà chịu bị thương.
Cô vội ngồi dậy đỡ Lạc Gia, nước mắt chảy xuống gò má. Hoảng hốt nói.
“Lạc Gia, sao cậu lại chảy nhiều máu như thế này, đi, tôi đưa cậu đi bệnh viện”
Đình Đình dùng sức kéo Lạc Gia dậy, ôm cậu vào trong vòng. Run run nhìn vũng máu tươi, không giám chạm vào vết thương.
“Đình Đình” Lạc Gia mắt nhắm mắt mở, cả người cô lực dựa vào người cô.
“Ừ, Đình Đình đây, Lạc Gia, cậu cố gắng lên, sẽ có người đưa cậu đi bệnh viện mà”
Đình Đình khóc nức nở nói. Đây là lần thức hai cô khóc trước mặt hắn.
Cô không muốn. Thật sự không muốn mất hắn. Hắn giống như con sâu ăn đi tim gan của cô. Cô thật sự không muốn, không muốn con sâu ấy biến mất.
Cô đã thề là bảo vệ hắn. Mà giờ đây chính hắn lại bảo vệ cô.
Lạc Gia, cậu nhất định không được có chuyện gì. Tôi chưa làm gì được cho cậu mà.
“Đình Đình, không khóc”
“Ừ, tôi không khóc, không khóc nữa”
“Đình Đình , cười”
Hàng nước mắt cô rơi xuống. Lạc Gia luôn ngu ngốc như vậy. Luôn làm cô cảm thấy ngọt ngào. Nhưng giờ đây cô lại rất lo sợ.
Lạc Gia vẫn nằm nguyên trong vòng tay của cô. Dần thiếp đi.
Cao Bá vội chạy đến thấy cảnh tượng này. Hoảng hốt gọi xe cấp cứu đến.
Xe đến rồi, Đình Đình đưa Lạc Gia cho Cao Bá đưa đi
Nhìn bóng dáng Cao Bá lo lắng lên xe đi cấp cứu Lạc Gia. Cô vẫn đứng nhìn bóng dáng hai người. Không đi theo cũng không nói.
Mở điện thoại ra đọc tin nhắn mới đến. Nhếch môi.
“Tự Trình, bắt cô ta lại”
Đình Đình âm lãnh chỉ vào Phạm Hương, Phạm Hương đang ngơ ngác không biết chuyện gì xảy ra thì hai tay bị trói chặt.
“Thả tôi ra”
“Bốp” một cái tát văng xuống khuôn mặt xinh đẹp của Phạm Hương.
“Cô với bà Mạnh cũng hành động thật nhanh, mới đó mà tính didẹt khẩu tôi rồi à”
“Không..không phải”
“Bốp” cái tát thứ hai văng vào má bên kia.
“Cô đừng nghĩ là tôi không biết, nào có cái xe nào mà lái với tốc độ nhanh khi qua cái nơi nhiều công an cai quản như thế này”
“Chị, không phải, thực sự em không biết” Phạm Hương chịu đau đơn trên khuôn mặt vội hét lên.
“Bùm” Đình Đình tức giận đá vào bụng Phạm Hương.
“Cô giám lấy tính mạnh của mẹ ra lừa tôi, cô lại giám cấu kết với bà Mạnh hãm hại Lạc Gia, tôi thật sự không biết, bố mẹ yêu thương cô ở điểm nào”
“Em đã nói là không phải em”
“ không phải cô, vậy đây là cái gì” Đình Đình lạnh lùng vất chiệc điện thoại vào người cô.
Phạm Hương run run cầm chiếc điện thoại lêm xem
New message : by Mom
“Đình Đình, nếu Phạm Hương có ở đấy thì bảo nó gọi điện thoại cho mẹ, mẹ có việc gấp”
Suốt mấy tháng không nhắn tin. Giờ nhắn tin chỉ vì Phạm Hương của bà.
Phạm Hương nhìn những dòng tin nhắn đơn giản bình thường nhưng như những cục đá nặng kéo cô xuống nước.
Không, cô không muốn.
Mục tiêu của cô là Đình Đình, không phải là Lạc Gia. Chuyện này không phải tại cô. Không phải?
Đình Đình cắn chặt môi bước vào trong. Để lại một câu.
“Bà Mạnh, Phạm Hương, tôi nhất định không tha cho các người”
Những người làm Lạc Gia chịu như hôm nay, nhất định phải trả giá gấp nghìn lần.
Cô phải đòi lại công bằng cho Lạc Gia, cũng như đòi lại cho riêng cô. Cô chịu như vậy đã đủ rồi
Dù sau này sống hay ch.ết cô không quan tâm nữa. Ít nhất cho Lạc Gia sự bình yên là tốt rồi.
Lạc Gia đã cho cô một mạng, không phải sao?
Để nước mắt lăn dài trên má mà bước đi.
Tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cậu. Cậu hãy sống, cố gắng vượt qua.
Đợi tôi nhé. Mạnh Lạc Gia