Chương 7: Tiểu Tuệ Tuệ
Chuông cửa reo lên, một người phụ nữ trung niên từ trong nhà nhanh chóng chạy ra, trên tay còn cầm chiếc xẻng:
-Diệp phu nhân, con gái mẹ về rồi nè!
Một cái cốc rõ đau trên đầu Chương Hiểu:
-Năm năm xa cách mà sao người phũ phàng quá vậy. Chương Hiểu la ó lên nhưng cũng không quên ôm Diệp Giao vào lòng.
-Con cũng biết năm năm rồi sao. Sao không đi luôn đi, về đây làm gì.
Chương Hiểu nhức đầu, bài ca này lại đến nữa rồi. Lần đầu tiên cô đi học đại học, lần thứ hai cô đi trại hè, và đây là lần thứ n. Mỗi lần như thế, Chương Hiểu sợ hơn bao giờ hết. Tại sao ư? Bởi vì đây chỉ là mở đầu.
-Con gái lớn rồi mà đi long nhong vậy . Mau lấy chồng đi. Năm nay con bao nhiêu rồi hả?
-28...Chương Hiểu nói giọng nhỏ xíu như thì thầm.
-Cũng biết là 28 rồi đấy, 1 năm nữa là 29, rồi 1 năm nữa là 30, rồi 10 năm nữa, 20 năm nữa là thành bà cụ già rồi.
Bạn muốn biết cảm giác của Chương Hiểu bây giờ không? Chỉ muốn đập đầu vào gối ch.ết thôi.
-Mẹ àh! Diệp phu nhân ơi, con mới về nhà mà, chưa uống nước nữa là. Chuyện này tính sao nha. Bây giờ con đói rồi. Đói lắm rồi nè. Bụng lép kẹp.
Vẻ mặt Chương Hiểu như con mèo nhỏ tội nghiệp. Đôi mắt còn hơi ướt.
-Thôi đi. Con tưởng qua mặt được mẹ àh. Chỉ biết tham ăn thôi.
Một điều mà Chương Hiểu rất thích về nhà chính là đồ ăn ngon. Diệp phu nhân là người phụ nữ truyền thống đúng chuẩn nhất. Cầm, kỳ, thi, họa không thiếu thứ gì chỉ có điều...như các bạn thấy rồi đấy hơi hung dữ một chút, chút thôi.
Năm năm rồi, Chương Hiểu không về nhà. Cô đưa cho mình rất nhiều lý do nhưng có lẽ chỉ cô biết mọi lý do suy cho cùng cũng là để trốn tránh. Bởi lẽ cô sợ. Thật sự sợ hãi. Cô sợ Bắc Kinh, cô sợ nhà mình, cô sợ căn phòng mà cô gắn bó từ nhỏ. Vì ở nơi đâu trên quê hương này cũng chất chứa rất nhiều ký ức đau thương về tuổi thơ, về người ba mà cô chưa từng biết đến và cả về anh...Ngạn Thâm.
Cô có thể nhìn thấy dáng vẻ người con gái 18 tuổi ngồi trên ghế vừa cười, vừa đọc những dòng chữ của anh. Có gì đâu, chẳng qua là:
-Chương Hiểu, im lặng. Tôi muốn học bài
-Chương Hiểu, tôi không biết sao em có thể đậu trường y với trí tuệ này được.
Cô là vậy đó. Cô của tuổi 18 thanh xuân ngây thơ như thế đó. Nhưng cô biết, dù bây giờ cũng vậy thôi. Cô kém cỏi mà.
"Chỉ có giọng nói tiếng cười của em
Sẽ mãi là điểm tựa cho anh trên muôn dặm đường đời
Mưa xuân sương thu năm tháng trôi vô tình
Biển cạn đá mòn vạn vật hóa hư vô
Chỉ có giọng nói tiếng cười của em
Sẽ mãi là điểm tựa cho anh trên muôn dặm đường đời"
Điện thoại reng, làm Chương Hiểu giật mình. Chỉ mới 2 ngày thôi mà cô không biết đã nghĩ về quá khứ bao nhiêu lần rồi. Thật đáng khinh bỉ.
-Xin chào, tôi là Chương Hiểu.
-Xin chào, tôi là giáo viên của đại học P. Ngày mai, cô Chương có một buổi hẹn với hiệu trưởng, xin hỏi cô có thể đến không?
-Vâng, tôi sẽ đến đúng hẹn. Cảm ơn.
Ngắt điện thoại, tâm trạng Chương Hiểu tốt lên trông thấy.
-Cuộc sống mới bắt đầu rồi. Có gì sợ chứ. Dũng cảm lên Chương Hiểu àh. Cô tự nói với mình như thế.
-Hiểu Hiểu yêu dấu ơi. Cậu đâu rồi mình đến rồi nè.
Chỉ nghe thôi, Chương Hiểu cũng biết là ai rồi. Lâm Gia Tuệ bạn thân từ thuở nhỏ, cùng cô kinh qua bao phong bao, bão táp nơi giảng đường.
-Tiểu Tuệ Tuệ, nhớ mình không? Xem này, béo lên rồi. Chương Hiểu không thương tình bẹo vào má Lâm Gia Tuệ một cái rõ đau.
-Oái, cậu làm gì vậy. Đau quá. Sao quà đâu, quà đâu.
Lâm Gia Tuệ giơ cả hai tay ra nhìn vô cùng đáng yêu. Nhưng Chương Hiểu vẫn muốn trêu cô ấy thêm một chút.
-Gía trị của mình chỉ có thế thôi sao?
-Đâu có, đâu có. Mình yêu cậu mà nhưng quà cũng rất quan trọng đó.
- Biết rồi, biết rồi. Đây nè.