Chương 10: Khoái cảm
Cao Trình ngay lập tức gọi điện cho Chương Hiểu, anh nghĩ bây giờ vẫn chưa thích hợp để phá vỡ bức màn ấy. Anh sẽ giữ lấy nó cho đến khi cô đủ dũng khí. Cao Trình tin mình sẽ chờ được và linh cảm cho anh biết nó cũng sẽ đến sớm thôi.
-Hiểu Hiểu, em đang ở đâu vậy? Đã bắt được nghi phạm rồi nhưng tụi anh cần sự giúp đỡ của em.
-Em hiểu rồi. Bây giờ em đi ngay.
-ok.Anh chờ em.
Cao Trình vẫn ngồi đấy. Anh thấy rõ sự thay đổi trên gương mặt Chương Hiểu. Cô đứng dậy, vội vã bắt taxi và trong phút quay đầu, anh thấy đôi mắt cô ánh lên sự lạnh lẽo, cái giá lạnh mà vài phút trước đây nó thay bằng sự lạc lõng. Đợi cô đi xong, anh nhanh chóng lái xe về sở cảnh sát.
Chương Hiểu đến sở cảnh sát cũng là lúcCao Trìnhvừa về đến. Anh và cô cùng vào.
-Dựa theo phác họa mà em cung cấp, cộng với kết quả xét nghiệm ADN trongtinh dịch trong người hai nạn nhân, cảnh sát đã bắt được hai nghi phạm lần lượt là Hà Phong và Hà Phú. Cả hai là anh em song sinh cùng trứng và lượng tinh dịch trên mỗi nạn nhân quá ít nên rất khó trong công tác xác định.
Chương Hiểu biết anh em sinh đôi cùng trứng thông thường sẽ có ADN giống nhau do sự phân chia và tái tổ hợp từ gen cha mẹ nhưng vẫn có thể khác nhau nhưng rất hiếm gặp vàkhác biệt đó chủ yếu là do trong quá trình lớn lên do đột biến mới tạo thành. Hơn nữa, kết quả xét nghiệm ADN trong tinh dịch phụ thuộc một số yếu tố: số lượng t*ng trùng, sức khỏe t*ng trùng cùng vớikỹ thuật của máy móc. Chính vì thế việc xác định được trong trường hợp này hoàn toàn hợp lý.
-Nghi phạm là người Cao Hùng, đến Bắc Kinh định cư được khoảng ba năm, sống trong khu B, gần chỗ phát hiện hai nạn nhân chưa đến 5km. Đồng thời cả hai cùng làm công nhân ở xưởng sản xuất thép gia công.
Cao Trình nói một mạch, Chương Hiểu không nói gì. Cô im lặng, cái im lặng đến đáng sợ.
-Dù có hoàn hảo đến đâu thì cũng là con người thôi. Anh em sinh đôi sao? Thú vị. giọng cô sắc bén và cũng dễ dàng nhận ra sự thú vị đích thực mà cô nói đến.
Chương Hiểu và Cao Trình bước vào phòng nghe nhìn. Cạnh đó là phòng tr.a khảo, Diệp Như và một cảnh sát khác đang thẩm vấn Hà Phong.
-Anh tên gì?
-Hà Phong. giọng hắn rè rè, khàn đặc.
-Anh là anh trai của Hà Phú sao?
-Các người biết rồi mà.
-Trong thời gian từ 22h đến 1h ngày 18/5anh đang làm gì và ở đâu?
-Lúc đó hả, tôi đang giết người, đang tận hưởng thú vui tao nhã của mình.
Vẻ mặt méo xẹo, ánh mắt gian ác như chính hắn đang thực hiện quá trình ấy. Bỗng ánh mắt hắn hung tàn hẳn.
-Cô cảnh sát àh.Cô đã giết người bao giờ chưa? Cô có cảm giác gì khi nhìn thấy một người thoi thóp trước khi ch.ết? Máu chảy xuống, một giọt rồi nhiều giọt, rồi đỏ thẳm.
Hai tay hắn vòng vào nhau, ánh mắt hắn toát lên sự sung sướng. Nói xong, hắn nhắm mắt lại. Và Chương Hiểu biết hắn đang tận hưởng. Tận hưởng cảm giác sung sướng của trò chơi này.
Diệp Như im lặng. Cô rợn người.
-Cô không biết sao? Tôi nghĩ chắc cô cũng không biết đâu. Nó tuyệt hơn cả ma túy, thuốc phiện. Đặc biệt, cái cảm giác ra vào những bộ phận ấy nó sung sướng đến khó tả. Hhahhah
Hắn cười, nụ cười man rợ, âm vang trong phòng.Sự um ám của phòng thẩm tr.a cộng với những hình ảnh kinh dị nơi hiện trường và âm thanh ấy, nó làm Diệp Như hoảng sợ
Chương hiểu đứng trước tấm kính và quan sát mọi thứ. Ánh mắt cô chăm chú vào từng cử chỉ của hắn và bỗng cô bật cười.
-Cao Trình! Đưa hắn ra, thẩm vấn Hà Phú đi
-Có cần thay đổi người thẩm tr.a không? Cao Trình tin cô cũng thấy rõ Diệp Như không phải đối thủ của những tên biến thái này.
-Không cần. Nhưng mà phải hỏi y như vậy . Được chứ? Cô quay đầu nhìn ánh, ánh mắt rõ ràng không phải là nghi vấn mà là ép buộc. Lại lạnh lùng rồi.
-Được. Cao Trình cười
Hà Phú được dẫn vào. Sự điềm tĩnh của hắn làm Chương Hiểu chú ý. Hà Phong và Hà Phú giống nhau như đúc, thông thường anh em sinh đôi cùng trứng có thể giống nhau về hình thể thậm chí là di truyền nhưng tính cách chắc chắn có sai lệch. Dù lớn lên trong cùng hoàn cảnh nhưng cách tiếp xúc và khả năng tư duy, cách nhìn của mỗi người không thể hoàn toàn giống nhau được. Dù đó chỉ là một phần trăm khác biệt thì đối với Chương Hiểu cũng đủ rồi. Đó cũng chính là lí do vì sao cô đứng đây.
-Anh tên gì?
-Hà Phú. Vẫn cái giọng rè rè và khàn đặc ấy.
-Trong khoảng thời gian xảy ra vụ án từ 22h đến 1h ngày 18/5 anh đang làm gì và ở đâu?
-Tôi đang giết người. Nạn nhân đầu tiên và sau đó là người thứ hai.
-Sau đó thì sao?
-Về nhà thôi. Ngủ và ngày mai đi làm.
Hắn nói như đó là lẽ dĩ nhiên.
Diệp Lan đi ra khỏi phòng theo ý Cao Trình, để cho Hà Phong và Hà Phú mỗi người ở một phòng khác nhau.
Chương Hiểu vẫn đứng đó. Ánh mắt cô như rada quang sát cả hai nghi phạm. Cả Hà Phong và em trai hắn Hà Phú đều ngồi im và nhìn lên ánh đèn trong phòng. Họ ngồi như vậy một phút, hai phút, một tiếng , hai tiếng. Chương Hiểu cũng nhìn và rồi cô mỉm cười:
-Ngu xuẩn.