Chương 39: Thần giao cách cảm
- Nạn nhân không phải do hung thủ giết? Cao Trình vô cùng bất ngờ. Không phải hắn thì là ai? Đôi mày cau chặt, ánh mắt nghi hoặc nhìn chằm chằm Trình Ngạn Thâm và Chương Hiểu.
-Hung thủ là một người tự cuồng, hắn luôn nghĩ mình là thượng đế, là người giỏi nhất. Chính vì thế, hắn sẽ không ngần ngại thể hiện tài năng của mình với chúng ta. Những kỹ thuật khó như cắt đầu, nối ghép vào silicon, đâm thẳng vào động mạch chủ hay phẫu tích xác...Tất cả đều chỉ nhằm phô bày khả năng và thỏa mãn lòng tự kiêu của hắn.
- Nhưng như vậy thì làm sao?
- Bác sĩ Trình đây đã có nói, thi thể ch.ết từ ba đến bốn năm trước, nếu do hung thủ giết thì chắc chắn thi thể này đã được tìm thấy từ sớm. Còn nếu, giả thuyết rằngthi thể mới ch.ết gần đây thì lại đi ngược lại suy đoán về thời gian tử vong.
- Nhưng mà bác sĩ Trình cũng có nói muốn phẫu tích một cái xác hoàn chỉnh thì cần phải mất từ ba đến bốn năm, nếu hắn giết nạn nhân rồi đợi đến sau khi phẫu tích xong mới bố trí như thế này thì sao?
- Không thể. Thứ nhất, hung thủ là một người có chứng tự cuồng cực lớn, cái hắn ham muốn chính là mọi người nhìn thấy thành quả tài năng của mình, nếu không phẫu tích, hắn cũng có thể làm nhiều cách khác để gây ấn tượng với chúng ta đồng thể thể hiện chính mình như chặt xác, ráp nối thi thể...Thứ hai, mọi người đã quên đi cách hung thủ giết từng nạn nhân rồi sao. Từ nhẹ nhàng, thanh thản đến nặng nề, từ đơn giản chỉ đau đớn về mặt thể xác rồi đến sự tr.a tấn và hành hạ về mặt tâm hồn. Nhưng cái ch.ết này lại khá nhẹ nhàng và thanh thản. Không phải rất vô lý sao?
- NHưng nếu vậy, cái xác này lấy ở đâu ra?
- Họ đang họp tác với ai?Đến lượt Trình Ngạn Thâm lên tiếng, anh không thích nói ra quá nhiều suy nghĩ của mình cho mọi người biết và anh lại càng tin Chương Hiểu làm việc đó tốt hơn anh.
- Trường đại học....Tôi biết rồi, trường đại học thường có rất nhiều xác hiến tặng, tất cả đều dành cho công tác dạy và học cho nên....
- Cho nên cái xác này lấy từ đấy. Cao Trình, anh điều tr.a xem thân phận nạn nhân là ai? Bị mất cắp khi nào? Ở đâu?
- Anh biết rồi. Anh đi gọi điện.
Cao Trình đi rồi, Trình Ngạn Thâm tiến lại gần Chương HIểu, anh đặt tay lên vai cô
- Em tìm thấy thứ gì trên đó?
- KHông có gì cả. Chỉ là tìm thấy chứng cứ để chứng minh hung thủ là ai mà thôi?
- NGhĩa là em đã biết hắn là ai?
-Trình Ngạn Thâm, anh đừng chơi cái trò vô vị này nữa. Không phải anh cũng nghi ngờ hắn sao? Tại sao phải hỏi tôi?
- Vậy làm sao em biết tôi nghi ngờ hắn? Anh bước lại, áp sát vào người Chương Hiểu, hai tay dồn cô vào góc tường, dùng lòng ngực to lớn vây hãm cô trong không gian của anh.
- Này, anh làm gì vậy...?
- Em không thấy sao? Anh cười, Chương Hiểu cười cô ghét nhất nụ cười kiểu đó của anh.
- Chương Hiểu, sao em không tập trung vậy? Tôi hỏi em tại sao mà? NHư vậy là không tốt chút nào. Năm năm trước cũng vậy, bây giờ cũng vậy, đúng là không thay đổi. Thói quen xấu, sau này phải sửa.
Giọng điệu đầy bá đạo, chẳng khác nào cô là con gái anh. Ánh mắt thì nhìn cô đầy trìu mến nhưng cũng phần nào khá nghiêm khắc.
- Tôi làm sao chứ? Anh đi ra. Nhanh lên.
Cô cố đẩy anh ra nhưng người anh cứng như sắt, càng đẩy lại càng đau tay cô thêm.
- Nói trước đã.
- Bởi vì tôi nghĩ anh nghĩ thế. Vậy được chưa?
Cô như hét lên. Thật bực mà.
-Trình Ngạn Thâm, anh đúng là khắc tinh của tôi. Côcáu gắt, hai mắtlâm lâm, đôi tay khoanh lại trước ngực chẳng khác nào cảnh gà mẹ bảo vệ con. Nhưng cô càng như vậy, anh càng cảm thấy đáng yêu.
- Tôi không nghĩ, em lại thần giao cách cảm với tôi như thế đấy Chương Hiểu à.