Chương 54: Người lạ mặt
Mỉm cười.
Dương Nguyên nhìn những gì diễn ra trên màn hình vi tính.Lửa cháy khắp nơi. Ngọn lửa thiu rụi mọi thứ, ngọn lửa của sự đau thương và tàn khốc. Mọi người không ngừng la hét, máu chảy thành sông và cảnh sát thì gần như ch.ết hết. Một khung cảnh hỗn loạn và ch.ết chóc. Đây cũng là món quà mà hắn muốn gửi đến đám cảnh sát.
- Đúng là một lũ vô dụng. Muốn đấu với tao à, tụi bây còn non nớt lắm. Hahaha...
Tiếng cười vang lên, man rợ và phần nào kinh tởm. Trong một căn phòng tối mịch, tiếng cười ấy càng thêm phần kinh dị, khiến người nghe sởn da gà.
Bỗng có tiếng chuông điện thoại vang lên.
- Có phải tôi nên chúc mừng anh không Dương Nguyên. Bên đầu bên kia, một giọng nói trầm ấm, có phần nào từ tốn nhưng vẫn không che giấu được sự tàn nhẫn và độc ác trong giọng nói.
- Chút chuyện này còn phải nói đến à. Đối phó với lũ cảnh sát ấy chỉ cần một vài thủ thuật nhỏ mà thôi.
- Vậy anh định xử lý thế nào với con nhỏ bác sĩ đó?
- Nó sao?
Hắn dừng lại, không trả lời vội mà liếcnhìn sang màn hình bên phía góc bên kia- nơi Chương Hiểu vẫn bị giam giữ ở đấy. Cô đã duy trì trạng thái này rất lâu rồi, không phản kháng, càng không tỏ ra sợ hãi. Tất cả chỉ là im lặng- một hình ảnh thật lạ, ít nhất là đối với hắn. Lạ đến nỗi, bây giờ hắn bắt đầu nghi ngờ về hành vi này. Có phải chăngđây chính làcái bẫy mà Chương Hiểu đã bày ra hay không.
- Con nhỏ bác sĩ đó bây giờ đang ngây dại như người điên, ngồi im không làm gì?
- Thật sao? Nói thật tôi không tin lắm- Giọng nói mỉa mai vang lên bên đầu dây bên kia.
- Thật hay giả thì nhanh thôi, chúng ta sẽ biết.
- Anh định làm gì nó ?
- Tôi nghĩ anh không có tư cách biết đến chuyện này. Công việc của anh là gì e rằng anh rõ hơn tôi. Đừng vượt quá bổn phận của mình.
Nói xong, hắn nhanh chóng cúp máy. Ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm vào màn hình vi tính.
- Chương Hiểu ơi, làm sao bây giờ tôi lại mong cô không bị điên nhỉ? Tôi chơi chưa đã mà.
Vài giờ sau, tin tức tòa nhà chính phủ bị tấn công lan tràn khắp các trang mạng xã hội. Đên bây giờ vẫn chưa thống kê được con số thương vong thật sự nhưng theo thông tin được cung cấp từ cảnh sát thì số người ch.ết và bị thương do bom nổ không ngừng tăng lên, trong đó có cả quản lý cấp cao.
19h, sở cảnh sát.
- Báo cáo, phóng viên đang vây chặt bên ngoài, họ không ngừng đòi mở cuộc họp báo. Theo sở trưởng, chúng ta có nên...
- Nên gì hả. Mở họp báo. Cậu tưởng dễ lắm sao? Mở rồi nói cái gì hả.
Tiếng cáu gắt của sở trưởng lấn át mọi tiếng ồn. Ông vừa họp ở cấp trên về, đã không biết chịu bao nhiêu áp lực, bây giờ lại đến sức ép của công chúng. Chắc ông điên sớm.
- Đã có tung tích gì của nhóm bác sĩ Trình chưa?
- Vẫn đang tìm kiếm ạ. Do lúc xảy ra vụ nổ, hiện trường khá hỗn loạn nên bây giờ rất khó xác minh được những cái xác tìm thấy hiện trường là của ai, phải thông qua đối chiếu ADN mới xác định được. Bên pháp chứng đang tiến hành, khi có báo cáo họ sẽ gửi qua cho chúng ta. Nhưng mà...nhưng mà
Nói đến đây giọng cậu nhỏ dần, đôi mắt còn hơi ươn ướt
- NHưng mà cáigì? Đàn ông con trai gì mà nói chuyện cũng chẳng rõ ràng?
- Nhưng mà chính họ đã mở căn phòng đó ra thì quả bom ấy... xác suất sống là vô cùng thấp
- Được rồi. Chưa tìm được xem như còn hy vọng. Bây giờ, chỉ biết nghĩ như thế thôi.
Nói xong, sở trưởng vỗ vai cậu cảnh sát. Đôi mắt ông cũng mờ đi vì hơi nước. Có những việc không cần nói ra nhưng trong lòng mọi người đều đã mặc định kết quả.
- Còn căn phòng đó, có tìm thấy gì không?
- Dạ không.