Chương 5: Anh đừng quá đáng
Hai mắt Hàn Mỹ Úy vụt sáng lên, đứng ở cửa studio (*), vuốt ve chiếc áo cưới hiếm lạ trưng bày trong tủ kính, suy nghĩ cái áo đó mình hài lòng nhất. Nhân viên của studio thấy cô đi vào, lập tức nghênh đón.
(* tiệm áo cưới, trung tâm chụp ảnh cưới)
"Tiểu thư xin hỏi quý danh của cô là gì?."
"Tôi tên là Hàn Mỹ Úy, là tới chụp ảnh cưới ."
"Ồ. . . Nhưng. . ." Nhân viên làm việc vừa muốn mở miệng giải thích cái gì, mẹ chồng tương lai của Hàn Mỹ Úy liền hướng phía bên cô đi tới.
Dáng người của Trần phu nhân không cao không thấp, vóc dáng đẫy đà, mang một bộ kính gọng vàng, thoạt nhìn rất có dáng vẻ tri thức, không phải lần đầu tiên Hàn Mỹ Úy thấy bà, nhưng mỗi lần nhìn thấy bà, vẻ mặt của bà luôn nghiêm túc như vậy.
"Bác gái, Trần Hạo đâu ạ?" Hàn Mỹ Úy rất dè dặt hỏi thăm, cũng không có đổi cách xưng hô gọi mẹ.
Trần phu nhân đỡ mắt kiếng, cặp mắt tinh vi hiện đầy nếp nhăn nhỏ nhỏ lộ ra vẻ khách sáo "Mỹ Úy, Trần Hạo chưa có tới, điện thoại di động tắt máy không gọi được, bác nghĩ nhất định là bệnh viện có chuyện gì."
"Bệnh viện có chuyện gì sao?" Hàn Mỹ Úy thầm nghĩ, Trần Hạo là bác sĩ khoa ngoại, thường xuyên phải nhận những ca cấp cứu, tạm thời có việc cũng có khả năng. Nhưng trong lòng khó tránh khỏi có chút mất mát.
Cùng mẹ chồng đợi trong phòng làm việc nhỏ của studio một lát, cũng không đợi đến lúc Trần Hạo đến, cả đời bà làm giáo viên vẻ mặt lạnh lùng càm ràm bên tai cô không ngừng, một hồi chê cô gầy, một hội nói quần áo cô màu sắc quá sặc sỡ, Hàn Mỹ Úy thật vất vả có cơ hội thoát ra, liền núp ở trong WC gọi điện thoại cho Đường San nhờ giúp đỡ.
"San San!"
"Làm sao nữa làm tớ sợ giật mình." Đường San hạ thấp giọng, giống như đang trong phòng bệnh làm việc.
Mỹ Úy cũng nén âm thanh: "San San, hôm nay mình cùng Trần Hạo đi chụp ảnh cưới, nhưng đến bây giờ anh ấy còn chưa tới, cậu xem giúp tớ anh ấy có ở bệnh viện hay không, hoặc là hỏi Tiểu Linh Tử một chút xem có phải là anh ấy đang ở trong phòng phẫu thuật không vậy?"
Tính tình Đường San thời gian gần đây không tốt lắm, nghe lời của cô nói nổi giận lên: "Tớ bên này bận rộn muốn ch.ết làm sao có thời gian đi xem chồng của cậu hả, cậu gọi điện thoại cho anh ta là được rồi!"
"Ách. . ." Hàn Mỹ Úy uất ức chu miệng, Đường San không có cách nào, dụ dỗ cô nói: "Ngoan á..., cậu tự mình tìm xem, tớ thật sự bề bộn nhiều việc, chủ nhiệm không có ở đây!"
Nói xong liền vội vã cúp điện thoại.
San San cũng không chịu giúp một tay, Hàn Mỹ Úy tuyệt vọng, nếu điện thoại của Trần Hạo có thể gọi được thì cô còn tìm Đường San sao?
. . .
Sáu giờ chiều, mặt trời dần dần lặng xuống dưới chân trời. Trong bệnh viện yên tĩnh, Trần Hạo ngồi ở trong phòng khám bệnh đóng cửa lại, mở điện thoại di động ra , "Đến từ Tiểu Mỹ Úy" dòng chữ nối đuôi nhau hiện ra, ngón áp út đeo chiếc nhẫn kim cương cảu anh nhịp nhàng gõ lên mặt bàn, không nhìn ra đang suy nghĩ gì.
Đã trễ thế này, đoán chừng studio cũng đã đóng cửa. Hôm nay ảnh cưới xem như là không chụp được, Trần Hạo cười khổ lắc đầu, cuối cùng vẫn gửi một dòng tin nhắn tóm tắt đi.
"Mỹ Úy, hôm nay có tai nạn xe cộ lớn, bận bịu cả ngày, thật sự rất mệt mỏi, thật xin lỗi."
Tin nhắn thể hiện đã gửi, Trần Hạo vừa định để điện thoại xuống, lại bị một bàn tay nhỏ nhắn đoạt đi.
Người phụ nữ xinh đẹp tựa vào bàn trong phòng khám, ngón tay nhấn xuống nút tắt nguồn, điện thoại di động kêu lên một tiếng, run lên rồi lặng yên không một tiếng động.
"Thật sự rất mệt mỏi đấy. . . Bác sĩ Trần. . ." Người phụ nữ hơi tê tê thổi hơi bên tai anh, áo ngực một bên đã nói lỏng xiêu vẹo rơi trước ngực, cố ý hay vô ý cọ xát vào lồng ngực Trần Hạo.
Cổ họng Trần Hạo bứt rứt cuộn, dục vọng toàn thân lần nữa không thể khống chế bốc cháy lên, ôm cổ trắng như tuyết trên thân thể cô gái, bế người đi tới.
Người phụ nữ thừa nhận anh dã man, tay xé váy y tá màu hồng, liên tục nói: "Hạo, đây là ngày cuối cùng của chúng ta rồi, ôm chặt em."
Trần Hạo thở hổn hển hô hấp nặng nề, hung hăng đè lên.
Bên ngoài phòng khám lặng lẽ, một bóng người cũng không có. Ai cũng không cách nào tưởng tượng, bên trong đang tiến hành một phen hoan ái kiều diễm như thế nào.
8.
Chín giờ tối, mưa to đột nhiên đổ xuống cả thành phố, sấm sét cùng lúc đánh xuống đường, xe cộ vẫn qua lại như cũ không dứt.
Hàn Mạch yên bình ngồi giữa cuộc tụ họp trong gia đình, khéo léo ngồi nghe mấy ông già tỉ mỉ sắp xếp hôn nhân của anh.
Vợ chưa cưới của anh bề ngoài thon gầy xinh đẹp ngồi bên cạnh anh, Hắn cao gầy dung mạo xinh đẹp vị hôn thê an vị ở hắn bên cạnh, chốt lát bàn tay trắng noãn không ngừng bưng trà rót nước cho người lớn, biểu hiện phụ nữ hết sức đức hạnh.
"Hàn Mạch à " vẻ mặt râu ria xồm xoàm, già cỗi của ba Hàn có thể so với Đằng Cách Nhĩ (**) hỏi, "Gần đây con rời công ty của anh em trở về khách sạn của mình làm, vị trí Tổng giám đốc này đã quen chưa?"
(**một ca sĩ của Trung Quốc)
"Tạm được, thưa cha." Hàn Mạch cung kính cười một tiếng. Mẹ vợ tương lai cũng nhìn vẻ mặt của Hàn Mạch, thấy thế nào cũng vừa mắt, đứa nhỏ này, thật sự ôn tồn lễ độ, tao nhã lịch sự hiếm thấy.
Mẹ vợ nói: "Hàn Mạch này, con mới vừa trở về nước không lâu, nói thế nào cũng là về biển lớn, chức vị Tổng giám đốc có phải có phần không xứng đáng?"
Hàn Mạch lắc đầu, nhìn vợ chưa cưới của mình một cái, đối với mẹ vợ nói: "Bác gái thật sự là quá khen, ngay cả từ biển lớn vậy mà cũng dúng tới, con cũng chỉ là học mấy năm ở nước ngoài, không có vinh quang gì, suy cho cùng bất tài không thể so sánh cùng các bậc cha chú, nhớ năm đó bác tài năng xuất chúng, danh tiếng của bác nổi tiếng không thua kém đấng mày râu đấy chứ."
Lời lẽ khiêm tốn cùng khen ngợi như vậy lập tức trên gương mặt người phụ nữ lớn tuổi hiện lên vẻ mặt vui vẻ, dễ dàng nhận thấy hết sức thoải mái, liên tục nắm tay con gái khen ngợi con rể:
"Đường San à, ít người có được học vấn như Hàn Mạch, bây giờ nhiều đứa trẻ cũng du học trở về nhưng cậy tài khinh người, hết sức kiêu ngạo, Hàn Mạch lại khiêm tốn như vậy!"
Đường San quay đầu, đúng cùng lúc chạm ánh mắt của Hàn Mạch bốn mắt nhìn nhau, hai người cũng "Đằm thắm" nhìn nhau cười, mắt cong lên vô cùng giả dối.
Dạo này, khắp nơi không có mấy phần biểu diễn kỹ xảo giả tạo như thế.
Mà thế giới này nào có nhiều người thật sự vui buồn lẫn lộn khi yêu, anh bây giờ trong tương lai cũng có thể là bạn đời. Thức ăn nhanh trong thời đại này càng ngày so với xu thế xem mắt càng thân thiết hơn, cưới chui, hai người xa lạ bởi vì nhân tố bên ngoài vừa vặn trở thành người yêu, nắm tay nhau vào lễ đường trái tim hai người cũng không nhất định là ý hợp tâm đầu, thậm chí có thể đi ngược lại. Nhưng nam nữ bây giờ đều lấy sống thử trước hôn nhân làm thử nghiệm, cưới thử với người quá số tuổi cũng có thể đi đến kết quả, có thể thông qua tâm ý của cha mẹ lập thành hợp đồng quan hệ dài hạn, cũng không có gì không thể, Hàn Mỹ Úy cùng Trần Hạo là như thế này, Hàn Mạch cùng Đường San cũng là như thế.
Hàn Mạch kéo tay Đường San, cưng chiều cười một tiếng, cười càng giống như cười cho hai bên cha mẹ nhìn.
Đường San cũng dịu dàng cầm tay Hàn Mạch, cúi đầu vừa muốn nói gì, lại ngạc nhiên cầm bàn tay kia lật đi lật lại nhìn tỉ mỉ.
"A! Tay của anh làm sao vậy? Làm sao lại bị đỏ?"
Hàn Mạch vội vàng rút tay về, mất tự nhiên ho một tiếng, Đường San vừa muốn hỏi tại sao lại có vết răng, lại nhìn thấy mày kiếm của Hàn Mạch hơi nhíu lại, dĩ nhiên không muốn nhiều lời, biết điều lập tức không lên tiếng nữa.Vẻ mặt của mẹ Đường lo lắng, sợ rằng con rể bảo bối của mình bị thương gì, vội vàng kêu Đường San đi lấy thuốc.
Phải nói miệng của Hàn Mỹ Úy cắn một cái thật sự không nhẹ, cô vốn là có răng nanh như hổ, sau khi cắn xuống thật lâu vẫn không hết sưng, hai hàng dấu răng sau mấy tiếng vẫn còn rõ ràng như cũ.
Những người lớn đã đi lên lầu chơi mạc chượt rồi, để lại không gian riêng cho đôi vợ chồng son, Hàn Mạch nằm ở trên giường dang tay dang chân hình chữ đại, nhìn lại cổ tay đã sưng của mình.
Đường San ngồi ở trên giường, đem thuốc nước bỏ vào trong hòm thuốc, xoay người cởi giày da ra giúp anh, dịu dàng nói: "Trêu chọc cô gái nào, làm cho người ta cắn thành ra như vậy."
Hàn Mạch tiếp tục nhìn chằm chằm dấu răng trên tay, không để ý tới cô.
Đường San vô cùng không hài lòng thái độ của anh đối với mình, người sẽ phải kết hôn với mình, cho tới bây giờ ánh mắt cũng không nhìn mình một cái, chẳng lẽ cô không đủ sức hấp dẫn sao? Sau đó cô nheo mắt, đi tới tủ quần áo cầm áo ngủ, vừa quay lại nói: "Anh cũng mệt mỏi rồi? Trong công ty bận rộn như vậy, nếu không thì anh thay áo ngủ đi, tối nay ngủ lại đây đi?"
Đây là lần đầu tiên Hàn Mạch tới nhà Đường San làm khách, hai bên cha mẹ đều ở trên lầu, trai đơn gái chiếc ở chung một phòng, con gái như thế này có phải quá cởi mở?
Hàn Mạch đứng dậy, nâng bàn tay lên, bày tỏ từ chối: "Xin lỗi, tối nay tôi còn có việc, đi trước."
"Hàn Mạch!"
Đường San ngăn anh đang muốn đứng dậy lại, ngẩng đầu lên nói: "Anh đừng quá đáng."
Cô từ nhỏ đến lớn, ngoại trừ làm y tá công việc này không quá nổi trội ở bên ngoài, cái gì cũng đều là loại tốt nhất, Piano loại tốt nhất, búp bê tốt nhất, giày tốt nhất, cô hy vọng đàn ông của cô cũng là tốt nhất, từ trước cho đến nay xứng với cô chỉ có một mình Hàn Mạch.
Cho nên hoàn mỹ như vậy, cô tuyệt đối sẽ không dễ dàng để cho anh chạy đi mất.
"Đường tiểu thư, " Hàn Mạch đến gần cô, mắt nhìn xuống người phụ nữ cao gầy này thấp hơn anh nửa đầu: "Tôi quá đáng?"
Thấy chân mày của anh nhíu lại, Đường San sợ run cả người, ăn nói khéo léo toàn bộ đều tiêu tan hết, người đàn ông này lúc lạnh lúc nóng, cười lên hiền lành giống như đứa bé, lúc nheo mắt lại lạnh lùng nghiêm nghị khiến cho người ta cực kỳ sợ hãi, Đường San càng cảm thấy không thể nhìn thấu anh.
Cuối cùng, vẫn là cô thua trận, lập tức thay đổi dáng dấp dịu dàng, tay mềm mại xoa nhẹ cổ áo sơ mi của Hàn Mạch cổ áo lật ra xương quai xanh lộ ra ngoài, nói: "Anh xác định, đêm nay không ở lại đây?"
Tình huống giống như thông minh lanh lợi đang dụ dỗ, quyến rũ xinh đẹp, đã là đàn ông bình thường, bị tay của cô xoa nhẹ cả người đều sẽ bị điện giật, nhưng Hàn Mạch lạnh lùng khác người, một cái gỡ đầu ngón tay của cô ra, sau đó cũng không quay đầu lại biến mất khỏi tầm mắt.
Đường San thở ra một hơi giống như muốn trút hết ra, khuôn mặt thon dài gắt gao nhìn chăm chú vào Hàn Mạch biến mất ở cửa, đột nhiên giống như nổi điên, xoay người đem ga giường gối đầu xé ném đầy mặt đất!