Chương 21: Thua quá thảm
Hàn Mạch dở khóc dở cười: "Ai bắt nạt cô? Cô làm sao vậy? Tôi xem một chút nào." Dứt lời anh nâng mặt của cô lên nhìn trái nhìn phải, sau cùng chân mày nhíu lại.
"Có phải là cô lại bị người nhà mắng không? Hay là Trần Hạo?"
Hàn Mỹ Úy hất móng vuốt của anh ra, vừa lau nước mắt vừa bước nhanh ra đầu đường. Cho dù hiện tại rất cần một cái ôm, cũng không thể hiện sự mềm yếu làm nũng trước mặt Hàn Mạch, như vậy, cô thành người nào.
"Này, cô đi đâu vậy!"
"Về nhà! Anh đừng suốt ngày lẽo đẽo theo tôi!"
"Qua sông rút cầu đúng không?" Hàn Mạch vừa theo sau nói gót cô, vừa làm tổn thương cô: "Mới vừa rồi cũng không biết là ai, ở trong điện thoại cầu cứu tôi, ‘ Hàn Mạch, tôi sợ ’, cô cho là tôi là thần đèn Aladin sao? Lúc cần thì gọi tôi?"
Hàn Mỹ Úy dừng lại xoay người, dùng lời nói thẳng nói cho anh biết: "Tôi không cần anh!"
Hàn Mạch đứng đối diện cô, ngây ngẩn cả người.
"Hàn Mạch, anh bây giờ chính là ruột thừa, ruột thừa hư! Tôi hậm không cắt bỏ được anh, nếu như không có anh, tôi sẽ không đến nỗi thành như bây giờ! Anh chính là một bảng quảng cáo nhỏ liên tục bật lên trong cuộ đời tôi! Tôi không còn hơi sức cùng anh đấu trí nữa! Tôi sẽ loại bỏ anh khỏi hoàn toàn cuộc sống của tôi!"
Hàn Mỹ Úy thở hổn hển, phát tiết không sai một từ cảm xúc bị đè nén trong lòng mình thật lâu nói ra, cũng không nói lắp một chữ.
Hiển nhiên Hàn Mạch hiểu ý của cô, đứng sững tại chỗ, ánh mắt đẹp híp thành một đường ngang nguy hiểm, đáy mắt như chỗ con tằm nằm nổi lên suy nghĩ thú vị.
Anh vốn cho là Hàn Mỹ Úy không lanh lợi, anh chỉ cần dùng mưu kế cỡ như ngón út là có thể hàng phục, nhưng mà anh lại tuyệt đối không nghĩ tới, quá trình này quá xa so với kế hoạch của anh.
Đầu óc Hàn Mỹ Úy gần như vô dụng, anh sẽ thu phục không chừa mảnh giáp. Thế nhưng bây giờ anh lại thành cái gì ruột thừa của cô hả, tấm bảng quảng cáo, thật là không xong, anh sẽ có lúc thua quá thảm?
Vốn là cực kỳ tức giận phát biểu một hơi, Hàn Mỹ Úy cũng hất cằm lên tùy thời chờ đợi Hàn Mạch đánh trả, nhưng không nghĩ đúng vào lúc này, trong lỗ mũi một đoạn ngắn nước mũi chảy ra.
Con gái nha, lúc khóc một chút luôn là nước mắt nước mũi giàn giụa, có thể khóc có bộ dạng đẹp giống trên TV không!
Hàn Mỹ Úy 囧, vội vàng duy trì ánh mắt sắc bén lúc nãy nhìn chằm chằm Hàn Mạch, bên này lặng lẽ đưa tay vào trong túi xách, làm thế nào cũng không tìm trúng được khăn giấy. . .
Hàn Mỹ Úy luôn quên kéo khóa túi xách, cho nên cô rất dễ dàng nhét tay vào trong lục tìm, thế nhưng làm sao cũng không tìm được khăn giấy, sau lại đột nhiên phát hiện, không riêng gì khăn giấy không có, ngay cả hình bảo bảo cũng không có.
Hàn Mỹ Úy cả kinh, hỏng bét! Chẳng lẽ là rơi trong nhà Trần Hạo? Cô vội vã dựng ngược túi xách, nhưng bên trong rỗng tuếch, không thấy bóng dáng hình chụp đâu cả.
Đang lục túi xách, Hàn Mạch cũng đã đi tới, rút khăn giấy ra, bàn tay trắng nõn vân vê khăn giấy lên chóp mũi của cô, Hàn Mỹ Úy rụt cổ một cái, ngẩng đầu chống lại ánh mắt của anh, khó được thấy hắn ánh mắt nhu hòa, như sóng nước mênh mông, giống như là đối với cô có thật nhiều điều bất đắc dĩ, lại có chút không bỏ được, ánh mắt kia quá mức phức tạp và. . . quyến rũ, khiến Hàn Mỹ Úy hiểu đều không cần hiểu, chỉ hãm sâu mặt vào trong đó.
Anh đang giúp cô lau nước mũi? Cái này đàn ông kiểu cách này không phải thích sạch sẽ sao?
Anh lại dùng khăn giấy lau hai lỗ mũi giúp cô, sau đó vứt khăn giấy xuống thùng rác bên cạnh, sau đó cúi đầu rút từ trong ví tiền của mình ra hai tờ Mao chủ tịch tới nhét vào trong túi xách của Hàn Mỹ Úy đang ngẩn người, sau cùng lùi về phía sau phía của cô một bước.
Liền trong tích tắc ấy, đột nhiên cô rất muốn đưa tay bắt lấy góc áo của anh, nhưng anh lùi quá nhanh, trên mặt còn nhàn nhạt pha lẫn vẻ chịu đựng.
Chỉ là y hệt như pha quay chậm trong phim chớp mắt một cái, vẻ phức tạp cùng chịu đựng trên mặt Hàn Mạch biến mất gần như không còn dấu vết, nụ cười xấu xa lại lần nữa hiện lên trên khóe miệng của Hàn Mạch.
"Ghê tởm ch.ết mất, " anh nói: "Buổi tối tôi còn phải bồi bạn gái ra ngoài dạo phố, cô tự đón xe.."
Dứt lời, Hàn Mạch liền cúi thấp người ngồi vào chiếc xe có giá trị xa xỉ kia của anh, xe lướt đi như gió, biến mất trong đêm tối yên tĩnh.
Hàn Mỹ Úy nhìn đèn đỏ đầu đường đột nhiên thay đổi, tiu nghỉu nhìn nó, cô cố gắng thở dài một hơi, nên ăn mừng rốt cuộc bị da heo bỏ rơi, cũng một giây sau chậm rãi ngồi chồm hổm xuống bên đường, trong đầu một mảng trống rỗng, ánh mắt cũng không biết nên nhìn nơi nào, cuối cùng nhắm thật chặt hai mắt.
Sẽ không ai giống như Hàn Mạch, lúc cô quẫn bách lúng túng ở cô lúng túng giúp quẫn giúp cô lau nước mũi, mặc dù cuối cùng anh còn nhíu mũi chê cô ghê tởm, lại làm cho cô không hiểu sao rung động.
Hàn Mỹ Úy rốt cuộc hiểu rõ giấc mơ rất lâu trước kia. Cô biến thành con chuột nhỏ trộm gạo, ăn sạch tất cả gạo trong vại, cuối cùng lại bị nhốt trong vại làm thế nào cũng không thể ra.
36.
"Hồ đồ!" Viện trưởng Tịch Sùng Hoa chắp tay sau lưng đi lại trong phòng làm việc, giận đến mức râu đều bị dựng lên.
Tô Đỉnh chắp tay sau lưng, cúi gằm đầu, ngoan ngoãn nghe giáo huấn.
"Người nhà bệnh nhân là có thể tùy tiện đánh sao?" Tịch Sùng Hoa đứng trước mặt Tô Đỉnh, vẻ mặt nghiêm nghị lớn tiếng: "Bệnh viện là nơi nào? Là đầu đường cuối ngõ sao? Mỗi ngày chúng ta đi làm bác sĩ gặp phải chửi mắng ầm ĩ, hơi sơ xuất sẽ bị kiện, tất cả mọi người phải cẩn thận một chút chỉ sợ chọc ra chỗ hở, người ta nhìn ra được, đánh đòn phủ đầu, ngộ nhỡ chuyện này làm cho giới truyền thông nắm bắt tin đồn, bệnh viện chúng ta lại thành mục tiêu công kích!"
Tô Đỉnh rất cũng cảm thấy mình thật quá xúc động, trùng động, hành động trên cũng thô bạo hơn bình thường một chút, chạng vạng tối ngày hôm qua sự kiện đánh người nhà bệnh nhân ảnh hưởng cực kỳ ác liệt, thậm chí truyền đến tai viện trưởng, điều này làm cho Tô Đỉnh mới làm việc không bao lâu có cảm giác có nguy cơ, vì thế đầu trước mặt thần tượng của mình như bằm tỏi (gật đầu liên tục), thái độ cực kỳ thành khẩn.
Tịch Sùng Hoa thấy thái độ Tô Đỉnh nhận lỗi rất tốt, liền than một tiếng, lấy tình để cảm động nói: "Chíp bông."
Chíp bông là nhủ danh của Tô Đỉnh, lúc còn nhỏ hai đứa trẻ ở nhà trẻ đều có nhũ danh, cái gì Đậu Đậu, chíp bông các loại, khi còn bé ở nhà trệt thời điểm gia gia đứa trẻ đều có nhủ danh, cái gì Đậu Đậu a, chíp bông các loại, nhà bọn họ có một phòng trẻ có thể tạo thành bảng chào mừng Bắc Kinh.
"Chú Tịch. . . Gọi đại danh con sao. . ." Tô Đỉnh yếu ớt kháng nghị.
"Chíp bông à, " Tịch Sùng Hoa quen gọi rồi, trong lúc nhất thời cũng nhớ không nổi tên lúc lớn của Tô Đỉnh, tự nhiên nói: "Gọi con tới không phải là muốn giáo huấn con, tin rằng lãnh đạo của con cũng đã dạy dỗ con một lần rồi, chú Tịch chỉ muốn nói cho con biết, muốn thấy rõ bụi gai trên đường cách mạng."
"Bụi gai cái gì ạ?" Tô Đỉnh không rõ chân tướng nháy mắt mấy cái.
"Trong bệnh viện những lời chỉ trích về con không phải là một hai phải không? Chú còn mấy năm nữa sẽ về hưu, con có biết vì chuyện con nhậm chức vào bệnh viện, chú Tịch đeo trên lưng bao nguy hiểm không?"
"Chú Tịch, chú nói rõ đi ạ, chú biết đầu óc con chơi chữ đặc biệt thối nát ."
Tịch Sùng Hoa thở dài: "Chíp bông, cả nước có ba bệnh viện hàng đầu, muốn phá cách cho con vào ...con cảm thấy là một thứ từ trên trời rơi xuống sao?"
Tô Đỉnh ngẩn ra.
"Không phải chỉ một lần Tịch Không nói với chú, con có bao nhiêu tha thiết với nghề y tá này, chú đặc biệt tò mò vì cái gì mỗi lần nó đều đau đầu nhức óc, nhất định gọi con tới nhà chích thuốc cho nó, nó nói với chú, lúc con chăm sóc bệnh nhân đặc biệt có kiên nhẫn, hơn nữa kiến thức và kỹ thuật cũng rất vững chắc."
"Cậu ấy xin chú cho con vào bệnh viện?" Tô Đỉnh không tin nhìn Tịch Sùng Hoa.
Tịch Sùng Hoa quay lưng, xoay người nhìn về phía ngoài cửa sổ.
"Con nên rõ ràng chú Tịch của con là người nào, vì tình riêng mà làm việc bất hợp pháp là chuyện chú không làm, chú trực tiếp cự tuyệt thỉnh cầu của nó, mặc dù nó là con trai của chú."
Chú Tịch lại nói: "Nhưng có một ngày chú hỏi nó, chú nói Tịch Không cũng nên thành gia lập nghiệp rồi, khi nào thì mang người trong lòng về còn sinh con nữa cho chúng ta cũng được hưởng thụ cảm giác bồng cháu một chút?"
"Con đoán xem nó nói thế nào với chú?"
"Nói thế nào. . ." Tô Đỉnh ngơ ngác hỏi.
Tịch Sùng Hoa cười ha ha, quay người lại ý vị không rõ nhìn Tô Đỉnh: "Nó nói với chú ngay cả công việc của con dâu cũng không để tâm, còn hưởng thụ cảm giác bồng cháu cái gì"
Trong nháy mắt Tô Đỉnh hóa đá, thái độ trên mặt vô cùng phong phú kịch tính, đặc biệt buồn cười.
Tịch Sùng Hoa vỗ vỗ bả vai của cô, nói lời thấm thía: "Chíp bông, chú Tịch coi trọng con, cha con chúng ta cùng ra sức, con cũng phải không chịu thua kém, tương lai làm y tá trưởng, ngay cả mẹ Tịch Không cũng sẽ không bắt bẻ tiếp nhận con."
Tô Đỉnh nghe được như lọt vào trong sương mù, nhưng vẫn nghe được dường như Tịch Sùng Hoa hiểu lầm mối quan hệ của cô với Tịch Không, vì vậy vội vàng giải thích:
"Chú Tịch, con với Tịch Không, hai chúng con thật ra thì. . ."
Nói nửa đoạn, liền có người gõ cửa phòng viện trưởng, Tịch Sùng Hoa lập tức thay đổi sắc mặt nghiêm túc, hướng về phía cửa nói tiếng: "Vào đi."
Phó chủ nhiệm khoa giải phẫu thần kinh đẩy cửa bước vào, mặt tươi cười. Tịch Sùng Hoa lập tức nghiêm mặt làm bộ khoát khoát tay nói với Tô Đỉnh: "Lần sau quyết không cho phép loại chuyện như vậy xảy ra! A, cô đi ra ngoài đi!"
Tô Đỉnh bị Tịch lão đầu tử dùng giọng quan kéo về hiện thực, vội vàng giống như loại thái giám biết vâng lời thoái lui ra khỏi cửa chính phòng viện trưởng. . .
Lúc trước khi trực đêm, Tô Đỉnh là người lười mong đợi nhất chính là luân phiên, như vậy có thể vào phòng nghỉ ngơi ngủ một giấc, vậy mà hôm nay tinh thần lại khác thường, giống như là trong lòng có chuyện.
Y tá trực cùng Tiểu Cần vỗ vỗ vai của cô đang ngẩn người, lo lắng hỏi: "Tô Đỉnh, nghĩ gì thế, cũng một buổi chiều rồi, mất hồn mất vía , mắt cũng không nháy mắt."
"Không có việc gì, một trực đêm tôi lại thành một con cú mèo, không thích nháy mắt."
"Cô đi vào phòng nghỉ nghỉ ngơi đi, đến ca của tôi rồi." Tiểu Cần rất tự giác ngồi xuống.
Tô Đỉnh miễn cưỡng đứng dậy, đi về phía phòng nghỉ.
Cửa phòng nghỉ mở hờ, tay của cô mới cầm vào tay cầm của cửa, chỉ nghe thấy bên trong có tiếng xột xột xoạt xoạt.
Âm thanh kia rất đè nén, khiến Tô Đỉnh rất tự giác liền dừng bước, đưa đầu hé vào khe cửa nhìn vào trong. . .
ch.ết tiệt!
Hàm răng Tô Đỉnh nghiến chặt, mắt quả hạnh trừng trừng! Giống như mũi tên cây tùng trên dây cung, cơ thể lập tức thẳng băng! Đưa chân liền muốn đạp cửa!