Chương 24: Âm mưu của anh
"Xin lỗi, số điện thoại quý khách vừa gọi đã tắt máy."
"Đáng ch.ết!" Hàn Mạch khẽ nguyền rủa một tiếng, nặng nề đặt điện thoại di động ngã xuống trên bàn.
Trần Hạo đẩy cửa quán cà phê ra, đi tới bên này, trên mặt mang theo vẻ mặt hết sức phức tạp. Hàn Mạch thờ ơ liếc nhìn, đón nhận ánh mắt của Trần Hạo từ phía xa đến gần, hận không thể đạp ch.ết người đàn ông trước mắt này.
May mắn Hàn Mạch ở nước ngoài du học mấy năm gần đây, học nhiều nhất chính là phong độ.
Hình như Trần Hạo có chút băn khoăn, không dám nhìn ánh mắt của Hàn Mạch, chỉ là sau khi anh đến hắn chỗ ngồi đối diện, để một túi giấy trên bàn, là đồ gì đó Hàn Mỹ Úy bỏ quên ở nhà anh.
Hàn Mạch cười một tiếng: "Bác sĩ Trần, mời ngồi."
"Không cần, tôi đưa đồ cho anh đi liền." Trần Hạo cố gắng hết sức làm bộ dạng như rất bình tĩnh, nhưng trên thực tế có chút khẩn trương, không biết tại sao, người đàn ông trước mắt này đoạt vợ chưa cưới của mình lại làm cho người ta có cảm giác ác độc, Trần Hạo như trí thức, cảm thấy kết thúc ít rắc rối là tốt.
Vậy mà Hàn Mạch có lòng gây khó khăn: "Đừng vậy, ngồi xuống từ từ nói chuyện, tôi còn có chuyện muốn hỏi anh."
"Vậy hãy nói nhanh đi!" Trần Hạo mất tự nhiên sửa lại cổ áo một chút.
Hàn Mạch mặc dù cười, trong ánh mắt cuồn cuộn mưa gió nhưng vẫn ảm đạm bất định: "Anh và cô ấy cãi nhau?"
Còn nhớ rõ đêm hôm đó cô khóc gọi cho anh, còn phát cáu với người ăn xin, Hàn Mạch đoán, nhất định cô và Trần Hạo cãi nhau rồi.
"Tôi và cô ấy làm sao?" Trần Hạo cảm thấy kẻ trộm còn la to bắt trộm: "Hai người các người ở cùng một chỗ sau lưng tôi chính miệng cô ấy thừa nhận, bây giờ anh còn muốn cắn ngược lại tôi một cái?"
"Hai người chia tay?" Hàn Mạch hỏi. Vẻ mặt thoáng hiện một tia gian trá.
"Đúng"
"Bác sĩ Trần, có phải cảm giác rất uất ức không?" Hàn Mạch nói.
Trần Hạo đẩy mắt kính một cái, tức giận nhìn phía ngoài cửa sổ.
"Hôm nay tôi cũng có đồ muốn đưa cho anh." Hàn Mạch nói xong đẩy qua trước mặt Trần Hạo một bì thư: "Mở nó ra."
Trần Hạo không hiểu ra sao, hoài nghi mở bì thư ra. Hình trong bì thư mới mở ra một góc, Trần Hạo liền bắt đầu đổ mồ hôi hột!
Một, hai, có một đống lớn toàn hình khiêu ɖâʍ. Hầu như tất cả đều là ảnh của một người phụ nữ tự chụp, cô không mặc quần áo, nằm bên cạnh Trần hạo đang ngủ say, cô y phục, bên người nằm là ngủ say Trần Hạo, cô lại thủy chung đang cười. Mặt của anh đủ rõ ràng, còn mặt của người phụ nữ kia lại bị che lại!
Mặc dù như thế, Trần Hạo chỉ cần liếc mắt một cái liền nhận ra cho dù cô gái đó có hóa thành tro cũng nhận ra là Trịnh Bách Hợp!
"Làm sao anh có cái này!" Trần Hạo run rẩy cầm hình nhỏ giọng gầm nhẹ, hết sức lo lắng, chỉ sợ người khác nghe.
Hàn Mạch cười lạnh một tiếng, không nhanh không chậm uống một ngụm cà phê, cũng không trả lời, chờ anh ta tự mình nghĩ hiểu.
Trần Hạo tức cười! Khó trách đột nhiên Trịnh Bách Hợp đó quấn lên mình, thì ra là con mồi nằm vùng của Hàn Mạch bên cạnh anh!
Trần Hạo cũng không phải là người ngu, vẻ mặt của Hàn Mạch thong dong như vậy, dường như tất cả tất cả đều nằm trong lòng bàn tay, giống như dây thường bên vách đá thông xuống đáy cốc, nhất định là anh ta đưa cho anh, rồi thu hồi sợi dây lại, làm cho anh vĩnh viễn không lên khỏi vực.
Mặc dù đoán được, nhưng Trần Hạo vẫn là chưa tin mình bị hạ bộ, anh không tin người đàn ông hào hoa phong nhã trước mắt này lại xấu như vậy, bày ra âm mưu xấu xa như thế, liền thử thăm dò hỏi: "Anh hãm hại tôi?"
Hàn Mạch không trả lời thẳng anh: "Bác sĩ Trần nói gì vậy? Giống như người mỗi tối thoải mái kia là tôi vậy."
Trần Hạo cắn răng nghiến lợi: "Bỉ ổi!"
"Cũng vậy."
"Anh rốt cuộc muốn thế nào?" Trần Hạo lần nữa hạ thấp giọng, nhét toàn bộ hình khiêu ɖâʍ vào trong túi giấy. Nửa người đã vô lực dựa vào mép bàn.
Hàn Mạch cũng mở túi giấy Trần Hạo mang tới ra, vừa mở ra vừa nói: "Anh không cần phải quá lo lắng, tôi không có mục đích gì, chỉ muốn anh đảm bảo với tôi giải trừ hôn ước với cô ấy, hơn nữa nhận lỗi về phía mình không để thanh danh của cô ấy bị tổn thương, có câu trả lời thỏa đáng cho người lớn hai bên gia đình. Từ nay về sau, một li cũng không dính dáng."
Trần Hạo âm thầm thở phào nhẹ nhõm, đồng ý một tiếng: "Hi vọng anh nói được làm được!"
"Bác sĩ Trần không cần miễn cưỡng nói chuyện với tôi thế này, Hàn Mạch tôi không có ưu điểm gì, chỉ là lòng dạ hẹp hòi, anh chọc giận tôi...tôi sẽ không giữ chữ tín ."
Trần Hạo lập tức nói thêm: "Được được, anh lợi hại, tôi đồng ý tất cả điều kiện của anh, mời nói lời giữ lời."
Thái độ của Hàn Mạch đối với chuyển biến lời nói của anh có vẻ hài lòng, mặt không chút thay đổi gật đầu.
Trần Hạo thu hồi những bức hình kia muốn đi, Hàn Mạch lại gọi anh lại.
"Bác sĩ Trần, anh là người bỉ ổi chuyện này tôi ngược lại thật ra rõ ràng, chỉ là không ngờ anh bỉ ổi đến mức này, con của mình cũng có thể không quan tâm, hình như chúng ta còn chưa nói đến vấn đề nuôi dưỡng đứa bé sau khi sinh ra."
"Đứa bé nào?" Trần Hạo cau mày quay người lại đi, kinh ngạc mà nhìn Hàn Mạch.
Hàn Mạch thấy trong mắt anh mờ mịt cực kỳ rõ ràng, xác thực không giống như là thật, trong bụng bắt đầu nghi ngờ, liền lại lập lại một lần:
"Đứa bé trong bụng của cô ấy. . ."
"Hai người còn có con?" Mặt Trần Hạo cũng xanh như lá, hoàn toàn không hiểu Hàn Mạch đang nói cái gì!
Hàn Mạch bắt đầu cảm thấy không ổn, tạm thời lại mới vừa bình tĩnh, chậm rãi đứng lên: "Cô ấy mang thai chẳng lẽ anh không biết?"
Trần Hạo cảm thấy cả người tràn đầy nhục nhã quá lớn, gương mặt cười khổ, cực kỳ khó coi, trả lời: "Chúng tôi làm sao có thể có con. . . Tôi vẫn chưa chạm qua cô ấy. . ."
Hàn Mạch ngớ ngẩn đứng đó, khí thế người chiến thắng mới vừa rồi trong nháy mắt hoàn toàn biến mất, giương mắt nhìn Trần Hạo: "Cái gì!"
Trần Hạo thấy anh có chút nổi giận, trong bụng sợ hãi, lập tức giải thích: "Tại sao tôi phải nói dối anh, tôi muốn trả thù có thể nói tôi ngủ với cô ấy, nhưng chúng tôi thật sự rất đứng đắn, không có vượt qua giới hạn nửa bước, đừng nói gì đến có con. . ."
Trần Hạo thấy vẻ mặt kinh ngạc của Hàn Mạch, trong lòng âm thầm toát mồ hôi dầm dề, lại hỏi: "Tôi có thể đi được chưa?"
"Cút!"
Giận dữ gầm lên, làm cho mọi người trong quán cà phê đều nhìn sang hướng này. Trần Hạo thở phào thở ra một hơi, nhấc chân biến mất ở cửa, chỉ còn lại một mình Hàn Mạch ngồi ở trên ghế, toàn thân toát lên khí lạnh.
Nhớ lại lúc đó cũng tại quán cà phê này, anh ngồi đối diện cô hỏi cha của đứa bé là ai, cô còn tự hào nói : "Đương nhiên là của chồng tôi rồi!"
Lúc ấy Hàn Mạch còn đặc biệt hỏi lần thứ hai xác nhận: "Chỉ là nói thật, cô xác định không phải của tôi?"
Lúc ấy cô dứt khoát kiên quyết: "Dĩ nhiên! Tôi với Trần Hạo như keo như sơn !"
Hàn Mạch giận đến phổi cũng muốn nổ tung! Gương mặt tuấn tú căng thẳng nổi lên từng bắp thịt!
Hàn Mỹ Úy, em tính gạt anh đến khi nào hả? Có phải nếu như anh không biết, em sẽ mang theo con của anh gả cho người đàn ông khác!
Người phụ nữ đáng ch.ết này! Xem ra lá gan rất nhỏ, nhưng chủ ý cũng lớn hơn người khác!
Hàn Mạch bực tức rút giấy da trong túi ra, bùm bùm một đống dụng cụ rơi lung tung lộn xộn, cuối cùng là một tấm hình, nhẹ nhàng rơi trên mặt bàn.
Anh cầm lên vừa nhìn, càng nhìn vẻ mặt cô cười một cách tự nhiên, dưới chân dung lớn có ghép hình nhỏ của đứa bé, phía dưới viết một vòng tròn nhỏ kiểu thư pháp:
"Bảo bối của mẹ, da heo nhỏ."
. . .
43.
Đường San vừa an ủi ba mẹ Mỹ Úy, vừa gọi điện thoại cho Hàn Mạch.
"Thế nào rồi, có tìm được không?"
Hàn Mạch một tay cầm tay lái, dùng sức nhấn cái loa một cái, nhỏ giọng mắng đường xá hỗn loạn này.
"Tạm thời không có manh mối, tôi đã nhờ bạn bè giúp một tay tìm người rồi."
Đường San cũng rất phiền não: "Làm sao một người lớn như vậy có thể biến mất như hư không? Hôm nay tôi đã đến bệnh viện hỏi, lãnh đạo nói cô ấy đã sớm đưa đơn từ chức.."
Trong lòng Hàn Mạch trầm xuống, anh biết, cô thật sự không muốn bị người khác tìm được.
Lẽ ra tìm người đối với Hàn Mạch không có chút nào khó khăn, anh lên Cục công an nhờ bạn kiểm tr.a lại ghi chép hồ sơ xuất cảnh, cũng không có tr.a được ghi chép Hàn Mỹ Úy mua vé máy bay hay vé tàu lửa, cho nên cô nhất định vẫn còn ở đây.
Hàn Mạch mới vừa ngắt điện thoại của Đường San, bạn tốt Ninh Tùng Phong liền gọi đến.
"Anh, như thế nào? Có tin tức sao?"
"Cuối cùng đã có địa điểm xuất hiện của Hàn Mỹ Úy, là phố Triêu Dương một phòng khám chuyên phá thai" Ninh Tùng Phong trả lời.
Trong lòng Hàn Mạch trầm xuống, hô hấp cũng bắt đầu dồn dập vô cùng lo lắng.
"Hàn Mạch, muốn tôi qua đó không?" Ninh Tùng Phong lo lắng hỏi.
Hàn Mạch cười khổ một cái, trong đầu mờ mịt một mảng, giao thông bắt đầu thông suốt, phía sau xe lo lắng thổi còi thúc giục, nhưng anh không nghe thấy cái gì.
"X! Mở không ra à!" Một người đàn ông đầu trọc xe phía sau thò đầu ra , quát Hàn Mạch.
Hàn Mạch để điện thoại xuống, một tay chống tay lái, không ngừng nhịp nhịp ngón tay xoa xoa cằm, vẫn không nhúc nhích. Đây là động tác anh đã từng làm lúc nóng nảy.
Chủ xe đầu trọc không thể nhịn được nữa, đẩy cửa xuống xe gõ cửa sổ xe Hàn Mạch một cái.
"Làm gì đó ....! Lái xe đi!"
Mắt lạnh Hàn Mạch nhìn sang, trong lồng ngực tức giận đạt tới cực hạn. Anh đẩy cửa xuống xe, đứng trước mặt tên đầu trọc, cao hơn hắn ta nửa đầu.
Đầu trọc cũng là người xã hội, thấy Hàn Mạch hiếu chiến, thích đánh nhau; thích gây gỗ ánh mắt cũng không sợ, ngẩng cằm kêu gào: "Thế nào, tiểu bạch kiểm (mặt trắng nhỏ), không phục!"
Hàn Mạch hạ giọng cảnh cáo một câu: "Lặp lại lần nữa."
"Tiểu bạch kiểm!"
"ch.ết bà rầu (rồi)..uu!"
Một quyền của Hàn Mạch bay qua, hai người đàn ông này đánh thành một đoàn, lối đi bộ lại một lần nữa hỗn loạn .
. . .
Hàn Mỹ Úy vỗ vỗ tay, nhìn phòng ốc tự mình dọn dẹp rực rỡ hẳn lên, xoay người cười cười với mọi người.
"Cám ơn mọi người! Nếu không phải là mọi người đều giúp một tay dọn dẹp tôi không biết dọn dẹp cục diện hỗn loạn này như thế nào cả ha ha!"
Một người đàn ông trong đó mặc bẩn thỉu nghiêm túc nói: "Chúng tôi bừa bãi một chút, cô không ghét bỏ là tốt rồi."
Đây là ngôi nhà gỗ bên cạnh thị trấn, hơn ba mươi mét vuông, có một khoảng sân nhỏ, và người đàn ông nói chuyện này, chính là người ăn xin Hàn Mỹ Úy đá cái chén đêm đó.
Một thím bưng tới một rổ cà chua vừa mới rửa xong, cười nhẹ nhàng nói: "Chúng tôi còn phải cám ơn các cậu nhiều, ngôi nhà này trống không, cô trả cho tôi tiền thuê nhà nhiều như vậy, tôi đã ngại rồi."
Hàn Mỹ Úy cũng thật thà cười: "Không có việc gì không có việc gì, tôi cùng anh mặt đen này là bạn bè, bạn bè của anh ấy cũng là bạn của tôi! Nếu không phải là anh ấy chứa chấp tôi thật lòng tôi cũng không biết nên đi đâu!"
Sau lưng mặt đen luộm thuộm, rên lên một tiếng: "Hừ, tôi nhặt được rắc rối."
Mặc dù với mặt đen không tính là quen thuộc, nhưng Hàn Mỹ Úy có thể nhìn ra mặt đen là người mặt lạnh tâm nóng tốt bụng, cũng không thèm để ý, vội vàng lấy lòng người cầm đầu ăn xin này: "Anh mặt đen, các anh em nhất định đói bụng, anh hỏi một chút mọi người muốn ăn cái gì, hôm nay tôi xuống bếp mời khách."
Giúp đỡ Mỹ Úy dọn dẹp phòng ốc là mấy đứa nhỏ mạnh mẽ lập tức nhảy nhót đứng lên: "Thịt kho!" "Thịt! Có thịt là được!"
Hàn Mỹ Úy nghe vậy cười một tiếng: "Được, cam đoan đủ!"
Mắt lạnh của mặt đen đảo qua: "Cũng biết thịt! Có tiền đồ!"
Mỹ Úy lập tức nịnh nọt thủ lĩnh ăn xin này: "Anh trai vậy anh muốn ăn cái gì?"
Mặt đen không nói chuyện, một đứa thanh niên liền xen vào nói: "Lão đại anh ấy không ăn thịt, ăn cỏ!"
"Ha ha ha ha!" Tất cả mọi người cười.
Đối mặt ánh mắt mong đợi của Hàn Mỹ Úy, mặt đen không nhịn được thuận miệng ứng phó: "Miếng măng xào ớt xanh."
Mấy đứa nhỏ càng cười hơn nữa, Hàn Mỹ Úy cũng không nhịn được cười trộm, mặt đen này, quả nhiên chỉ là cọp ăn cỏ.