Chương 32: Giám định DNA
Haiz, ăn bữa cơm này của dì Đoạn Băng làm người ta ngột ngạt, trên mặt luôn giữ nụ cười cảm xúc của người bên cạnh giống như Tô Đỉnh ăn không biết ngon.
Ngược lại bên này Trịnh Bách Hợp cười nhẹ nhàng bình tĩnh, không ngừng gắp rau vào bác cho nhà trai, một chút cũng không giống là khách. Tuy nhiên dì Đoạn Băng là ai? Thích và không thích không thể hiện ra là sở trường của người phụ nữ này, mặc dù chính xác từ đáy lòng bà có chút bất mãn, nhưng trên mặt vẫn là ân cần, vui mừng.
Cạch, giữa bữa cơm, dì Đoạn Băng quăng đũa xuống đứng dậy: “Bách Hợp, cháu và Tịch Không xem ti vi trước, ngươi và tịch không xem ti vi trước, dì đi dọn dẹp bếp .”
Trịnh Bách Hợp coi như hiểu chuyện, cũng đứng lên: “Dì ơi, cháu giúp dì dọn ạ!”
Trái tim bị vỡ nát của dì Đoạn Băng nháy mắt được chữa khỏi, giống như mặt băng trên sông băng há miệng đón tia nắng mặt trời ấm áp.
Người trẻ tuổi nha, thích sạch sẽ một chút, hở tí là đùa giỡn, là bình thường, huống chi con gái dáng dấp thật xinh đẹp, nhết định là trong nhà được nuông chiều quen rồi, có thể giúp dọn dẹp chén bát đã rất tốt, dì Đoạn Băng âm thầm trách mình bắt bẻ quá mức, lúc trước còn ghét nhà người ta không có văn hóa, sẽ không nói chuyện phiếm gì hết.
Nếp nhăn nơi khóe mắt dì Đoạn Băng lay động, vừa muốn cười nói được, lại thấy Tịch Không nắm chặt tay Trịnh Bách Hợp, ngăn lại nói: “Không cần em dọn, anh dọn cho!” [Mình không thích anh Tịch Không rồi nè]
Dì Đoạn Băng nhìn con trai, bà nuôi Tịch Không hơn hai mươi năm, mọi việc đều tự thân vận động, có thể bỏ được để con trai rửa chén sao? Liền muốn cự tuyệt, lại thấy Trịnh Bách Hợp cười: “Được, anh đang thực hiện cam kết giữa chúng ta sao? Lâm Đan quảng cáo trên ti vi nói , đàn ông không nấu ăn, phụ nữ không rửa bát, đồng chí tiểu Tịch, anh đồng ý làm!”
Tịch Không cũng cười dịu dàng, vuốt ve mái tóc đen của cô, cười khác thường đến mê người, cười khác thường đến chói mắt : “Việc nhà không biết làm không sao phụ nữ chính là dùng để yêu thương .”
Đclmm! (nguyên văn nha cả nhà, dịch ra Fuck!)
Trong đầu Tô Đỉnh như có cuốn tam tự kinh theo chân tóc nhô ram bay loạn đầy trời. Hung dữ nhìn căm thù người đàn ông chó má bạc tình trước mắt này!
Nhớ ngày đó cô bị đụng ngã, anh đã nhìn thật sâu vào cô, sau đó nhiệt liệt hôn xuống trước, cô lại ngây thơ ảo tưởng, cho rằng người đàn ông này cho tới nay luôn che giấu đến bây giờ trút bỏ vẻ mặt đ o xuống, thậm chí cô cứ nhắm nghiền hai mắt như vậy đến ch.ết cũng không thay đổi, mặc kệ thời gian kéo dài đằng đẵng, mặc việc đời nguy hiểm hung ác, cô chỉ thừa nhận một mình anh.
Nhưng hôm nay anh cùng một con cho cái biểu diễn tình cảm nồng nàn anh anh em em trước mặt cô, tất cả này, coi như tất cả hormone phân bố khác thường của cô khi đó đã là ảo ảnh thoáng qua, không để lại chút một cọng lông chứng cứ nào.
Vết thương nhỏ của dì Đoạn Băng vừa mới khép lại bị hai người dùng sức xé ra như vậy, cũng không thể kiềm chế tâm tình bất mãn nữa, mặt trầm xuống xoay người đi vào trong bếp. Tịch Không cũng bưng bát đũa vội vàng đi theo.
Hai mẹ con rửa chén xào xạt trong bồn, Trịnh mỹ nhân đi thăm xung quanh căn nhà to lớn, Tô Đỉnh thì ở trong phòng im lặng quét bếp, vểnh tai nghe hai mẹ con nói chuyện.
“Không cần con rửa.” Dì Đoạn Băng giật lấy bát đũa trong tay tịch Không, bất mãn trợn mắt nhìn con trai một cái.
“Con làm.” Tịch Không khăng khăng giật lại cái chén.
Đoạn Băng nóng nảy, toàn bộ tức giận vừa rồi hiện ra hết: “Con là một người đàn ông! Rửa chén cái gì! Có phải sau này con còn muốn quét sân nấu cơm giặt giũ hả!”
“Mẹ, Bách Hợp là con gái một, từ nhỏ cũng đã được cưng chiều, không biết làm việc rất là bình thường, mẹ đừng chấp nhất với cô ấy.”
“A, con gái một thì sao hả? Năm nay ai mà không có con một? Con không phải à? Tô Đỉnh không phải à?”
Tô Đỉnh quét sân cũng trúng đạn.
Tịch Không nghiêng đầu liếc nhìn bóng lưng Tô Đỉnh, trong mũi hừ lạnh một tiếng, khinh thường nói: “A, cô ấy ngược lại có thể làm việc, luộm thuộm, không có một chút mềm mại đáng yêu của phụ nữ.”
Lời khen lời nói xấu Tô Đỉnh vẫn nghe được, cái này không thể nhẫn nhịn rồi !”Bịch” một tiếng quẳng cây chổi xuống, xoắn tay áo lên đi, nhìn về phía cái mũi thô lỗ của Tịch Không!
Dì Đoạn Băng thường thấy hai đứa bé giận dỗi, cũng biết Tô Đỉnh luôn thẳng tính, hung hăng vỗ cho đứa con trai nhà mình một cái tát, giận trách:“Không cho con nói như vậy! Phụ nữ xinh đẹp, mẹ không thấy được tốt chỗ nào! Cưới vợ chứ không phải là cưới hồ ly tinh!”
Coi như lời này của dì Đoạn Băng nghe xuôi tai, làm cho Tô Đỉnh có chút thoải mái, liếc một cái trong đầu buồn bực tiếp tục quét sân.
Tịch Không lại nói: “Thật ra thì Bách Hợp không giống như những gì mẹ nói, cô ấy có rất nhiều ưu điểm. Mẹ cứ từ từ đánh giá. Con chuẩn bị mua mộ căn hộ nhỏ gần bệnh viện cho cô ấy, đứng tên cô ấy, sau đó kết hôn, cũng để cho người nhà cô ấy thấy được thành ý của con .”
Dì Đoạn Băng vừa nghe, lập tức nóng nảy, ném bát vào trong bồn, trợn mắt thật lớn: “Con nói cái gì? Lặp lại lần nữa!”
Tô Đỉnh bị dọa sợ đến ngẩn ra, lần đầu tiên thấy dì Đoạn Băng phát hỏa lớn như vậy, dì Đoạn Băng chỉ chỉ vào lỗ mũi Tịch Không, chỉ tiếc rèn sắt không thành thép nói:
“Tịch Không con điên rồi sao? Hả? Còn chưa kết hôn mà mua nhà cái gì hả? Con cần phải biết rằng như vậy coi là tài sản trước hôn nhân , ngộ nhỡ sau này hai đứa ly hôn, căn hộ đó là của nóm Tịch Không, con không sao chứ? Con cũng không phải là người thế này, con làm sao vậy hả?”
“Mẹ, con rất ổn, Bách Hợp là cô gái con thích, nếu như cô ấy và con cưới rồi ly dị, con cũng cam tâm tình nguyện, bởi vì, con yêu cô ấy.” [T.T đau lòng cho chị Tô Đỉnh quá]
Toàn thân Tô Đỉnh cứng đơ, chậm rãi xoay người nhìn anh, trong mắt kiên định không có bị phá vỡ, giống như bị người ta hạ cổ vậy (hạ cổ bên cổ đại nhé cả nhà …).
Tô Đỉnh buông cây chổi trong tay, ngẩng đầu nhìn về phía cửa thủy tinh phan xạ hiện lên khuôn mặt mình, cô lại phát hiện mình khóc, hai hàng nước mắt như vỡ đê chảy xuống, Tô Đỉnh vội vàng dùng tay áo lau, bước chân như chạy bước nhanh rời đi.
Bạn không bao giờ biết được bạn yêu một người cho đến khi người ấy cùng người khác ở chung một chỗ.
Bên này dì Đoạn Băng tất cả đều lộn xộn, hoàn toàn không chú ý tới Tô Đỉnh rời đi, chỉ thấy ánh mắt Tịch Không nhìn chằm chằm vào một hướng, muốn cất bước đuổi theo, dì Đoạn Băng lại lập tức túm lấy cánh tay anh lại.
“Còn chưa nói xong con muốn đi đâu!” Dì Đoạn Băng đè nén giọng cắn răng nghiến lợi nhìn Tịch Không: “Mẹ nói cho con biết, con chính là hồ đồ! Con có thể như con người con bình tĩnh và khách quan, kể từ khi con đi học, biết bao nhiêu cô gái viết thư tình cho con con cũng không xem, Tô Đỉnh mập thành như vậy, không phải bởi vì chịu ăn sô cô la những cô gái kia đưa cho con sao? Con tỉnh táo lại một chút, làm sao con lại đưa ra quyết định ngu xuẩn như vậy? A? Rốt cuộc Trịnh Bách Hợp cho con uống thuốc gì hả!”
56.
Dọc đường đi về Tô Đỉnh chửi một tái xế lái xe lộn xộn, một cô bé bán diêm, một thẩm mỹ viện chào mời lôi kéo khách, mang theo cả người tức giận tràn đầy tới bệnh viện phụ sản.
Lúc đẩy cửa phòng bệnh, Hàn Mỹ Úy đang ngồi bên cạnh cửa sổ sát đất đọc sách, Đẩy ra cửa phòng bệnh thời điểm, Hàn Mỹ Úy đang ngồi ở cửa sổ sát đất bên cạnh đọc sách, giống như các loại sách tiếng Anh IELTS TOEFL gì đó ..., đang quay lưng đọc hăng say.
“Tô Đỉnh?” Hàn Mỹ Úy vui mừng khi nhìn thấy Tô Đỉnh, vội vàng rót ra một cốc nước uống.
Tô Đỉnh giống như ông lớn đặt mông ngồi xuống đối diện Hàn Mỹ Úy, tức giận không nói lời nào.
“Đây là ai a?” Dĩ nhiên Hàn Mỹ Úy nhìn thấu tâm tình cô không vui.
“Không có việc gì, tớ không sao!”
“Bộ dạng này của cậu, giống như Lí Quỳ, dọa hỏng bảo bảo trong bụng tớ thì làm thế nào?”
(Lí Quỳ : là một trong108 anh hùng Lương Sơn Bạc trong tác phẩm "Thuỷ Hử", có biệt danh là "Hắc Toàn Phong", là người nông dân chất phác, tính tình bộc trực, có tinh thần phản kháng cao, nhưng hay nóng vội đôi khi còn lỗ mãng. Đời nhà Nguyên có nhiều câu chuyện viết về anh ta)
Tô Đỉnh rất nhanh giả cười , cầm lấy quyển sách trên bàn nói sang chuyện khác: “Cậu muốn thi đại học?”
“Không có, tớ muốn xuất ngoại du học.”
“Không phải chứ, cậu cũng muốn ôm con trai mà, cậu nói giỡn phải không?”
“Không phải con trai, là con gái.” Hàn Mỹ Úy xụ mặt, dáng vẻ dường như có chút cô đơn.
“Mỹ Úy, thế nào? Xảy ra chuyện gì?” Tô Đỉnh cảm thấy có cái gì đó không đúng.
“Sáng hôm nay, mẹ của Hàn Mạch tới, bà ấy vừa nhìn thấy liền rất tức giận, nói với tớ rất nhiều.”
“À? Nói gì rồi hả ? Bà ấy không làm khó cậu chứ?”
“Không có, bà ấy nói đã dùng tiền hỏi bác sĩ, bác sĩ nói nghi ngờ đứa bé của tớ có khả năng là bé gái.”
“Hàn Mạch đâu?”
“Anh ấy theo tớ mấy tháng qua, chuyện trì hoãn ở công ty rất nhiều, thời gian này anh ấy rất bận, tuần này có đến thăm tớ hai lần.”
Hàn Mỹ Úy nói đến đây cũng không nói nữa, nhớ tới lời sáng nay mẹ Hàn Mạch nói, trong lòng cực kỳ khó chịu.
Dĩ nhiên đối cới chuyện nhà họ Mạch có cháu rất vui vẻ, nói: “Mỹ Úy, lần đầu tiên bác gặp cháu cũng rất thích cháu, cháu phải giữ gìn sức khỏe của mình thật tốt, bác cũng sẽ để cho cháu và Hàn Mạch nhận giấy kết hôn sớm, giải quyết cho xong chuyện này. Chỉ là trước khi nhận giấy kết hôn, bác phải dẫn cháu đi kiểm tr.a nước ối, sau khi chúng ta kiểm tr.a cái này có thể hiểu rõ hơn tình hình của bảo bảo, bác đã hẹn với bác sĩ rồi, ngày mai chúng ta sẽ làm kiểm tra.”
Hàn Mỹ Úy là y tá, việc kiểm tr.a nước ối này không phải cô không biết. Đó là một việc kiểm tr.a rất đau và rất nguy hiểm.
Bác sĩ nói, bảo bảo của Mỹ Úy rất khỏe mạnh, tại sao mẹ của Hàn Mạch lại muốn cô làm kiểm tr.a như vậy chứ?
Một là muốn xác định giới tính, thứ hai, khiến cho Hàn Mỹ Úy cảm thấy nhục nhã, đó chính là giám định DNA.
Gia đính có thế lực như vậy, muốn điều tr.a gia cảnh của Hàn Mỹ Úy quả thật dễ dàng, chuyện hôn ước trước đó với Trần Hạo mẹ Hàn Mạch cũng đã biết được, đưa bé này, liên quan đến hôn nhân của Hàn mạch, và người thế kế của nhà họ mạch, mẹ Hàn Mạch không thể không đưa ra hạ sách này.
Đang suy nghĩ tâm sự trong lòng, Mỹ Úy chỉ nghe Tô Đỉnh kêu một tiếng “Hàn Mạch tới” , liền thấy Hàn Mạch đẩy cửa phòng bệnh ra long đong mệt mỏi mà đến, trên người còn mặc đồ tây, theo phía sau còn có cậu Trương cấp dưới, sau khi cậu Trương cất trái cây và thuốc bổ xong, ngọt ngào gọi một tiếng chị dâu, Hàn Mạch ném chìa khóa xe cho cậu Trương, cậu Trương cầm chìa khóa xe liền rời khỏi phòng bệnh.
“Đêm nay anh sẽ không đi nữa.” Anh bước qua, đưa tay trêu đùa chọc chọc cái cằm nhỏ của Hàn Mỹ Úy, mặt tràn đầy cưng chiều.
“A này, chán không chán không hả!” Ánh mắt Tô Đỉnh làm ra vẻ giờn hận đời.
Hàn Mỹ Úy cũng cười cười: “Hết bận rồi à?”
Hàn Mạch ngồi xuống, đáp: “Không có, thật nhớ ngày khi làm quản lý nhỏ ở khách sạn. Hiện tại mỗi ngày đều phải đi họp đi họp đi họp, thật phiền.”
“Phải chú ý thân thể.”
“Đúng rồi, anh đã nói chuyện của chúng mình với ba mẹ, bọn họ cũng nghe anh, chờ hai ngày nữa anh xong việc, chúng ta sẽ đi đăng ký nhận đăng ký kết hôn.”
Rốt cuộc trên mặt Hàn Mạch gợi lên một nụ cười nhẹ nhõm, vẻ mặt tràn đầy mong đợi và kích động nhìn chằm chằm Hàn Mỹ Úy, đáng tiếc dường như cô không có biểu hiện dáng vẻ vui vẻ như mong đợi, chỉ nhan nhạt “ Ừ” một tiếng, điều này làm cho Hàn Mạch nhíu mày.
Không rõ tình trạng tô rất nghi ngờ cắm đầy miệng: “Đúng rồi Mỹ Úy, hai người các cậu cũng phải nhận giấy kết hôn rồi, vậy cậu vẫn muốn ra nước ngoài à? Hàn Mạch cũng đi với cậu sao?”
Hàn Mỹ Úy không ngờ Tô Đỉnh nhanh miệng như vậy, khó xử nhìn Hàn Mạch, quả nhiên, người đàn ông này sắc mặt trầm xuống, quay đầu lại ánh mắt nhìn Hàn Mỹ Úy.
“Ra nước ngoài?” Tại sao anh không nghe cô nhắc tới.
Mỹ Úy không lên tiếng, Hàn Mạch hít vào một hơi, ngồi thẳng người, nhìn về phía bộ sách bày trên mặt bàn, vẻ mặt lạnh lẽo đáng sợ.
Tô Đỉnh vừa thấy tình huống không đúng, vội vàng đứng lên đi nhà vệ sinh, trong phòng bệnh chỉ còn lại hai người Hàn Mỹ Úy và Hàn Mạch, không khí rất căng thẳng.
Mỹ Úy tranh thủ thời gian giải thích nói: “Em. . . Em muốn thử một chút, em cũng chưa có quyết định chắc chắn. . .”
“Thử một chút?” Ánh mắt anh u ám nhìn cô, “Tại sao muốn thử một chút? Thử sinh đứa bé xong rời khỏi anh?”
Hàn Mỹ Úy hít một hơi dài, cúi đầu không lên tiếng. Thời gian im lặng không dài không ngắn, khiến trái tim Hàn Mạch trong nháy mắt bị đóng băng.
“Rốt cuộc em muốn anh phải làm sao? Em chỉ cho anh đi?” Anh đứng lên, mắt nhìn xuống cho dù anh cố gắng thế nào cũng không nhìn thấu người phụ nữ này.