Chương 35: Ba người phụ nữ
Tô Đĩnh đứng ở lan can lầu hai nhà họ Tịch, nhìn xuyên qua đèn thủy tinh cao cấp ở phía trên phòng khách, thấy xe của Tịch Không đã dừng dưới lầu, trong lòng bắt đầu lo lắng, xoay mặt khẩu cầu Đoạn Băng ở phía sau.
“Dì à, con thật không làm được... Thật không làm được cái này... Hay là, dì tìm người khác đi?”
Đoạn Băng vừa dỗ vừa lừa ôm lấy vai Tô Đĩnh: “Tô Đĩnh tốt, Tô Đĩnh ngoan, ngày hôm qua con đã đồng ý của dì đấy, con nói lời phải giữ lời đúng không? Ngày hôm qua dì đã dạy thế nào con nói một lần cho dì nghe?”
“Dì... Con thật sự không nhớ, dì nói những lời kia lúc tám giờ cùng lúc trên tivi đang chiếu phim “Nổi khổ mẹ chồng nàng dâu” nên con thật sự không nhớ nổi!”
“Con, không cần con học, con hãy giống như dì vậy, như vậy đấy, con thấy rõ chưa?”
“Che miệng là được?”
“Đúng đúng, lúc ăn cơm con hãy tùy tình huống mà hành động, khi nào con thấy dì nháy mắt thì con hãy che miệng lại.”
“Chỉ đơn giản như vậy?”
“Đúng đúng, chỉ đơn giản như vậy, con chỉ cần giúp dì lần này, con nói cái gì dì cũng đều đáp ứng con, con giống như là đại ân nhân của nhà chúng ta vậy
“Đến nỗi vậy sao dì..” Khóe miệng Tô Đĩnh giật giật, khóe mắt liếc về Tịch Không và Trịnh Bách Hợp vào đang đi cửa...
“Về phần cô ta, con còn không biết, tiểu thư nhà họ Trịnh không phải là loại dễ bắt nạt, Tịch Không cưới cô ta sẽ rước thêm nhiều thua thiệt. Con cũng không muốn thấy Tịch Không thua thiệt phải không? Con nghe dì nha.”
“Không được không được, dì luôn có nhiều mưu mẹo, con nào biết con phải làm gì? Không được, con có chút sợ hãi.”
Vẻ mặt Đoạn Băng nghiêm túc nói: “Đứa bé này nói cái gì thế? Người nào quỷ kế đa đoan hả?”
“Vốn dĩ là như vậy...” Tô Đĩnh nhỏ giọng lẩm bẩm: “ Con chính là nhìn dì lớn lên.. dì còn không biết hay sao?”
“Con vừa nói cái gì?”
“Không đúng, là dì nuôi con lớn lên, tóm lại trong lòng con rất lo lắng, lần này con thật sự không giúp được dì, dì xem người con ra đầy mồ hôi...”
Tô Đĩnh kéo tay Đoạn Băng sờ mái tóc ngắn trên đầu mình, Đoạn Băng lau mồ hôi trên tay ghét bỏ nhăn mũi nói: “Con, đứa nhỏ này! Tại sao không có tiền đồ như vậy?
“Mẹ, mẹ có trên lầu không?” Tịch Không nhìn lên lầu gọi Đoạn Băng, Đoạn Băng càng thêm sốt ruột, híp mắt lại cố gắng dụ dỗ Tô Đĩnh.
“Tô Đĩnh ngoan, con hãy nói thật lòng với dì, con thật sự mong muốn Tịch Không kết hôn với Trịnh Bách Hợp?”
Một câu hỏi này đã chạm tới tận đáy lòng của Tô Đĩnh, Tô Đĩnh quyết làm con rùa rụt đầu hỏi: “Chuyện này có quan hệ gì với con?
“Tô Tô, hai người các con đã... Cùng cái kia... con vẫn là lần đầu tiên...”
“Dì, sao dì biết rõ như vậy?”
“Tịch Khôngđã nói cho dì biết.”
“A di đà Phật, không ngờ anh ta còn nhớ.” Tô Đĩnh cười lạnh
“Mặc kệ con nghĩ thế nào, coi như con không vì Tịch Không thì cũng phải giúp dì làm sáng tỏ chuyện của Trịnh Bách Hợp, con rõ chưa?”
Tô Đĩnh thở dài, cũng không phản bác nữa. Thật ra, cô vẫn không hiểu nổi tại sao Tịch Không lại như vậy, hay là bị Trịnh Bách Hợp bỏ bùa mê, việc này rất không có khoa học, nếu như hai người chỉ diễn trò, như vậy Tô Đĩnh phối hợp với Đoạn Băng vạch trần bọn họ cũng là hợp tình hợp lý, nếu như hai người là tình yêu chân chính, vậy thì càng không thể trơ mắt nhìn Tịch Không mắc bẫy, dù sao... Dù sao mình cũng làm việc tốt đúng không?
Cuối cùng Tô Đĩnh có chút bị thuyết phục, hỏi: “Dì, chúng ta đang làm một việc đúng đắn phải không?”
“Dĩ nhiên! Đương nhiên việc chúng ta làm là đúng đắn rồi!”
“Vậy cũng được, lát nữa nếu xảy ra chuyện gì bất ngờ, dì phải giúp con ứng phó!”
“Được!” Đoạn băng kiên định nhìn Tô Đĩnh, ánh mắt nhìn thấy thành công phía trước
“Vì chính nghĩa!”
“Đúng, vì chính nghĩa!”
“Mẹ, Sao mẹ còn chưa xuống lầu?” Tịch Không đứng ở dưới phòng khách thúc giục.
“A, mẹ xuống đây, mẹ đang bận cắt trái cây cho hai con!”
61.
Trịnh Bách Hợp ngồi cực kì đoan trang ưu nhã ghế sofa nhà Đoạn Băng, vừa nhìn thấy Đoạn Băng thì lập tức lễ phép đứng lên tươi cười chào đón, nhưng khi vừa nhìn thấy Tô Đĩnh thì khóe miệng cứng lại trong nháy mắt.
Tịch Không nhìn thấy Tô Đĩnh ở đây cũng không lấy làm ngạc nhiên, bình tĩnh ngồi bên cạnh Trịnh Bách Hợp, nhất cử nhất động đều rất săn sóc.
Thật đúng là chăm sóc dịu dàng, cẩn thận mà! Tô Đĩnh cũng ngồi xuống, ánh mắt châm chọc nhìn chằm chằm vào bàn tay Tịch Không đang khoác trên người Trịnh Bách Hợp, trong lòng bắt đầu hối hận.
Giúp anh ấy? Giúp anh ấy thoát khỏi miệng cọp ư? Hừ, nhìn dáng vẻ anh ấy bây giờ rõ ràng rất hưởng thụ việc ở cùng cọp hàng ngày, đôi mắt tình cảm dịu dàng như nước hận không thể phân thân biến thành biến thành cọp lớn ăn sạch Bách Hợp nhỏ bé!
Đoạn Băng với Trịnh Bách Hợp dừng chào hỏi nhau, hai người đều bằng mặt không bằng lòng, tay Đoạn Băng vẫn nắm chặt bàn tay lạnh lẽo của Tô Đĩnh, chỉ sợ cô bỏ chạy.
“Làm sao em lại ở đây?” Tịch Không tỏ vẻ xa cách hỏi Tô Đĩnh.
“Em đang rỗi rãnh, không được sao?” Tô Đĩnh đáp.
Tịch Không lạnh lùng liếc mắt nhìn cô, quay đầu ôm cô vợ nhỏ bé, Trịnh Bách Hợp không vui tránh khỏi tay anh ta, dường như đang cáu gắt.
Theo như Đoạn Băng nói, hình như Tịch Không đã không cẩn thận nói lộ ra chuyện lên giường của Tịch Không với Tô Đĩnh nên Trịnh Bách Hợp mới làm ầm ĩ với Tịch Không, Tịch Không rất vất vả dụ dành cô ta bình tĩnh lại.
Ha ha, nói giỡn hả, Tô Đĩnh và Tịch Không lên giường lúc nào? Rõ ràng là lời nói không có căn cứ!
Rõ ràng bọn họ cùng lăn lộn...
Trên ghế salon...
Đoạn Băng thấy không khí có chút khác thường, liền miệng hỏi: “Bách Hợp, nghe nói ngày hôm qua con và Tịch Không cãi nhau à?”
“Dạ, Không có đâu dì...” Trịnh Bách Hợp giấu đầu hở đuôi, sắc mặt khó coi.
“Hôm nay dì hẹn con tới để giải thích chút hiểu lầm, dì đặc biệt thích con, rất sợ con suy nghĩ nhiều, ảnh hưởng tình cảm của con với Tịch Không. Đúng lúc Tịch Không và Tô Đĩnh cũng ở đây, chúng ta hãy làm sáng tỏ một chút, có phải hay không Tô Đĩnh?”
“Dì...” Tô Đĩnh cúi đầu ăn thanh long, chỉ ngây ngốc gật đầu.
“Tô Đĩnh ngoan, con nói xem, quan hệ giữa con và Tịch Không rất trong sáng phải hay không?” Đoạn Băng ôn hòa vuốt tóc Tô Đĩnh hỏi
“Bọn con là anh em tốt, cùng nhau lớn lên từ nhỏ.” Tô Đĩnh đáp.
Tịch Không ngồi dựa trên ghế sa lon, tinh thần rất thoải mái xem ba người phụ nữ đấu trí, ánh mắt lại luôn di chuyển trên người phụ nữ tự nhận là anh em tốt với mình
Trịnh Bách Hợp ngồi nghiêm chỉnh, nhìn Tô Đĩnh giống như đang tr.a xét phạm nhân, trong lòng cho rằng Đoạn Băng đang đứng về phía mình, không kiêu ngạo hỏi:
“Tô Đĩnh, nếu dì đã cho chúng ta cơ hội giải thích hiểu lầm này, vậy chúng ta hãy nói rõ, tạm thời tôi không nói đến chuyện trước kia hai người có xảy ra chuyện kia hay không. Tôi chỉ hỏi cô một câu, cô nói cô và anh ấy là anh em tốt, vậy cô có dám nói: Từ nhỏ đến lớn cô không có chút tình ý nào với Tịch Không hay không? Cô có dám thề hay không?”
Đoạn Băng không ngờ Trịnh Bách Hợp lại hùng hổ như vậy, bà sửng sốt nhìn về phía Tô Đĩnh, Tô Đĩnh cũng sững sờ, ánh mắt nhìn Trịnh Bách Hợp giống như lóe lên tia lửa điện, hai bên rất căng thẳng.
Cô có dám thề là: Từ nhỏ đến lớn cô không có chút tình ý nào với Tịch Không hay không?
Cổ Tô Đĩnh cứng lại cứ như trục sắt bị rỉ, chậm rãi nhìn sang Tịch Không, giờ phút này cô phát hiện Tịch Không không còn dáng vẻ lười nhác như lúc nãy mà rất chăm chú nhìn mình, bốn mắt nhìn nhau, trong nháy mắt Tô Đĩnh rất muốn thề cho lấy lệ, nhưng thế nào cũng không nói được
“Thế nào? Không dám thề đúng không? Cô còn dám nói cô và Tịch Không rất trong sáng hay không?”
“ Đúng, là tôi không dám thề.” Tô Đĩnh chậm rãi nói, cô tránh ánh mắt của Tịch Không, nghiêng đầu nhìn xuống sàn nhà, Đoạn Băng âm thầm vui vẻ, len lén giơ ngón tay cái lên với Tô Đĩnh
Nếu như Tô Đĩnh ngẩng đầu lên, nhất định sẽ phát hiện ánh mắt của Tịch Không nóng bỏng, thâm tình đến mức nào.
Trịnh Bách Hợp tiếp tục tỏ vẻ tức giận: “Thừa nhận rồi chứ gì? Việc này cũng không có gì lạ, Tịch Không ưu tú như vậy, được con gái yêu thích là chuyện bình thường, tôi có thể làm bạn gái của anh ấy, tôi tất nhiên đã chuẩn bị tâm lý.”
Đoạn Băng giả vờ hoà giải: “Được rồi được rồi, thanh niên đúng là bụng dạ hẹp hòi, nào đến đây ăn trái cây đi.”
Vừa dứt lời, Đoạn Băng đẩy trái cây đến trước mặt Trịnh Bách Hợp, nhân lúc cô ta đang ăn trái cây len lén ra ám hiệu với Tô Đĩnh.
Trong lòng Tô Đĩnh rất loạn, lúng túng như gà mắc tóc nên cô không chú ý đến ánh mắt ám hiệu của Đoạn Băng.
Tịch Không nói: “ Về sau chúng ta không cần nhắc đến chuyện này nữa, Bách Hợp không phải là cô gái không hiểu chuyện, cô ấy sẽ hiểu mà.”
Đoạn Băng hung hăng đạp vào chân Tô Đĩnh một cái, Tô Đĩnh nghiêng đầu nhìn Đoạn Băng, lúc này mới phát hiện Đoạn Băng đang nháy mắt ra hiệu.
A, đúng rồi, nhìn thấy Đoạn Băng nháy mắt là che miệng.
Tô Đĩnh chần chừ đưa tay che miệng, vừa đưa tay che miệng xong, Đoạn Băng lập tức tỏ vẻ kinh ngạc, giả vờ hỏi Tô Đĩnh
Tô Đĩnh con bị sao vậy?
Có phải con cảm thấy muốn ói không?
Dạ, Tô Đĩnh tiếp tục che miệng, hai mắt vụt sáng nhìn Trịnh Bách Hợp và Tịch Không, hai người Trịnh – Tịch nghe mẹ Đoạn ngạc nhiên la lên cũng ngẩng đầu, hết sức nghi hoặc nhìn Tô Đĩnh.
Tô Đĩnh, có phải con rất buồn nôn phải không?
Tô Đĩnh nhìn ánh mắt của Đoạn băng, gật đầu một cái, sau đó lại gật đầu thêm một cái, sau đó càng không ngừng gật đầu.
Kinh nguyệt của con tháng này chưa tới phải không? Đoạn Băng hỏi.
Tô Đĩnh còn chưa phản ứng kịp, trước giờ cô cũng không nhớ rõ ngày nào, nên lắc đầu một cái, bày tỏ không biết.
Đoạn Băng hít sâu một hơi, ôm ngực, tỏ vẻ tâm trạng không thoải mái.
Bên này Trịnh Bách Hợp có chút hiểu ra, lập tức nóng nảy, đứng lên, chỉ vào Tịch Không nói: “Tịch Không, anh còn không cho em lời giải thích!”
Đoạn Băng đắc ý đỡ trán không nói lời nào, rốt cuộc Tô Đĩnh cũng phản ứng kịp, kinh ngạc há to mồm, nhìn về phía Tịch Không lắc đầu liên tục.
Hiển nhiên Tịch Không không ngờ tới sự việc lại như vậy, có chút bị hù sợ, đâu còn quan tâm đến Trịnh Bách Hợp, vội vàng ngồi bên cạnh Tô Đĩnh, sờ sờ trán sờ sờ mặt, hỏi “thật sự kinh nguyệt tháng này của em chưa tới sao? Sao em không nói cho anh biết sớm? Không đúng... Ngày đó là lần đầu tiên của em... Không đúng, ngày đó hình như chúng mình không chỉ một lần... Em còn chỗ nào không thoải mái hay không?”
Trịnh Bách Hợp thấy Tịch Không gấp gáp ân cần ngồi bên cạnh Tô Đĩnh hỏi hết việc này đến việc kia, cô ta tức đến mức giậm chân, xách túi đi ra ngoài, Đoạn Băng giả vờ nhìn theo Trịnh Bách Hợp gọi:
“Bách Hợp! Bách Hợp! Con đừng đi, dì còn chưa có nấu cơm cho con xong...”
Bóng dáng Trịnh Bách Hợp vừa mới biến mất ở cửa, Đoạn Băng đã quay đầu không nhịn được cười, xoay người lại nhìn dáng vẻ khẩn trương Tịch Không bên cạnh Tô Đĩnh, lại nén cười.
“Đều do con gây họa. Con nói đi, bây giờ con tính sao đây?”
Tô Đĩnh đẩy tay Tịch Không ra, đứng dậy bỏ đi, Đoạn Băng vội vàng kéo lại: “Tô Đĩnh, con ở lại ăn cơm đã, dì đã nấu món thịt kho, không phải con thích ăn thịt kho nhất sao?”
So với Trịnh Bách Hợp, Đoạn Băng nhìn Tô Đĩnh thế nào cũng thấy rất hài lòng.
“Không được đâu dì, việc này cũng đã xong rồi, đêm nay con còn phải trực đêm. “
“Vậy để Tịch Không lái xe đưa con đi!” Đoạn Băng vội vàng nói, vừa len lén dùng cùi chỏ tay đụng vào người Tịch Không.
Tịch Không vừa lấy áo khoác vừa lấy chìa khóa xe, nhìn Tô Đĩnh: “Để anh đưa em đi.”
“Không cần.” Sắc mặt của Tô đỉnh rất kém, cô bước ra khỏi cổng của nhà họ Tịch. Tịch Không không bận tâm đến sự phản đối của cô, nghe theo lời thúc giục của Đoạn Băng đuổi theo sau Tô Đĩnh.
Bọn nhỏ đều đi rồi, Đoạn Băng thở dài một hơi, cuối cùng cũng giải quyết được một nỗi băn khoăn. Bà đắc ý ngâm nga bài hát